Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 263: Cơn Giận Của Thổ Thần




Khối nham thạch đó vốn chỉ giống như một khối nham thạch rất bình thường, nhưng khi tia nước kia bắn tới thì khối nham thạch bỗng nhiên biến hóa và trở nên rất quỷ dị, tiếp theo đó là một tràng cười cũng quỷ dị không kém vang lên:
- Ha ha....Yến Cơ, có Ma luân giúp đỡ, thực lực của ngươi đã gần bằng gia gia ngươi rồi!
Có thể phát hiện được chân thân của Thổ thần tất nhiên là nhờ vào thực lực của Thủy thần, nhưng đó cũng không hẳn chỉ dựa vào thực lực, mà còn nhờ vào sự bố trí của nàng; bởi lẽ tấm Cách âm bích của nàng không chỉ có diệu dụng cách âm mà thôi, mà nó còn giống như một không gian nhỏ nữa. Ở trong phạm vi của không gian này, bất luận có một chút dị động gì cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của nàng. Dù cho thanh âm của Thổ thần như hư như thật, nhưng ở trong không gian này, nó cũng đã nói cho nàng biết vị trí phát ra thanh âm của lão.
Một tia nước được bắn ra, tất nhiên không có khả năng làm lão tổn thương được. Thổ thần không hề để tâm đến nó, bởi vì đây chỉ là trò nghịch ngợm của một vị cô nương hiếu thắng mà thôi. Thế nhưng bỗng nhiên tia nước nhỏ bé đó lại thay đổi, chí ít thì ở trong cảm giá của Thủy thần, nó đã trở nên rất đáng sợ. Chỉ trong một tích tắc, bốn phía đều là băng cứng, mà băng cứng lại đang không ngừng thu nhỏ lại, và hạch tâm chính là vị trí ẩn thân của lão. Không những là bốn phía, mà ngay cả trên đầu lão cũng có băng sơn lơ lửng tại đó, thậm chí ở dưới chân cũng có băng sơn nốt.
Chuyện gì xảy ra thế này? Lão vừa ngước mắt lên thì vừa vặn tiếp xúc với một đôi mắt tràn ngập sát khí!
- Ngươi muốn giết ta?
Thổ thần gầm lên giận dữ. Sau khi lão vừa gầm lên thì ở trên các lớp băng cứng đột nhiên có đất tràn ra, giống như ở dưới lòng đất vừa bị bùng nổ vậy. Một cơn nổ thầm lặng. Cùng với cơn nổ đó, băng cứng ở bốn phương liền bị bắn văng tung tóe, tiếp theo đó thì lại nghe Thổ thần bật cười cuồng dại:
- Yến Cơ, ngươi giết không được ta....
Lời còn chưa dứt thì một quả đấm không biết ở đâu ra bỗng nhiên phóng tới, nó xuyên qua đất và băng mà kích thẳng vào lão. Chỉ nghe "bùng" một tiếng, thân thể của Thổ thần bay lên thật cao, tiếp theo đó, tại vị trí Thổ thần vừa bị hất bay tới lại thấy một thanh niên anh tuấn xuất hiện. Hắn lại co tay đấm thêm một quyền thứ hai vào người Thổ thần. Thế là lão lại bị hất lên cao lần nữa. Lần này lão bị hất bay xa lên tới hơn mười trượng. Trong lúc bụi mù cùng với máu tươi bay ra tứ tung, chợt nghe tiếng cười lớn vang lên:
- Thổ thần, ta là Na Trát Văn Tây, khi nào lão đến địa ngục thì nhớ đừng quên cái tên này!
Điểm lợi hại nhất của Thổ thần là Thổ ma pháp, nhưng hiện tại toàn thân lão đang ở trên không, vì vậy nên tất cả ma pháp của lão đều không thể sử dụng được, mà bầu trời lại chính là phạm vi thế lực của Phong ma pháp. Chuyến này Lưu Sâm nắm chắc phần thắng rồi! Tuy rằng sức phòng hộ của Thổ thần mạnh hơn Hỏa hệ nhiều lắm, nhưng trong lần chạm chiêu với Yến Cơ vừa rồi, lão đã bị tiêu hao nguyên khí hết gần nửa. Giờ đây, dưới hai quả đấm của Lưu Sâm, ma pháp của lão sớm đã bị tiêu tán hết, vậy thì lão còn biện pháp gì nữa đây?
Trong lúc thân ảnh vẫn còn lao đi vun vút, chỉ nghe thanh âm vô lực của Thổ thần truyền lại:
- Yến Cơ, Na Trát Văn Tây, chúng ta chết chung với nhau đi!
Lời vừa dứt, không khí ở xung quanh thân lão bỗng nhiên co rút lại. Là ma pháp gì đây?
- Giết lão mau!
Cùng với tiếng thét của Yến Cơ, quả đấm thứ ba của Lưu Sâm cũng được tung ra. "Oành" một tiếng lớn, bụi mù bay tứ tung. Toàn thân Thổ thần liền bị đánh tan thành nhiều mảnh nhỏ, nhưng xung quanh cũng đã phát sinh biến hóa.
Từng tảng đá lớn ở trên vách đá đối diện không ngớt đổ xuống ào ào, còn nền đất ở dưới chân thì bỗng nhiên nứt ra một cái rãnh sâu. Chỉ trong chớp mắt, băng đổ, đất nứt kèm theo tiếng kêu la thảm thiết của các binh sĩ, bao gồm cả các Thổ hệ ma pháp sư. Tuy bọn chúng cũng thuộc Thổ hệ, nhưng vẫn không thể chống lại một chiêu tối hậu được phát ra trước khi chết của Thổ thần.
Lưu Sâm thả người rơi xuống đất thật nhanh. Tốc độ rơi của đất đá vốn đã nhanh, nhưng tốc độ rơi của hắn còn nhanh hơn. Thân ảnh của hắn xuyên qua một trời đất đá mà hạ xuống bên cạnh Thủy thần. Đến khi hắn đặt chân xuống đất thì toàn bộ không gian đã tràn ngập những đất và đá.
Lúc này trong mắt Yến Cơ thoáng hiện lên nét cảm động, tiếp theo đó thì nàng đưa tay vẽ lên không trung một vòng, lập tức có một thanh Băng chùy cực lớn xuất hiện. Băng chùy vốn là vũ khí để tấn công, nhưng lúc này nó lại bao phủ lấy nàng và Lưu Sâm vào trong. Bao nhiêu đất đá từ bên trên đổ xuống đều rơi trúng Băng chùy, sau đó thì đều văng hết ra ngoài. Mặt ngoài của Băng chùy bị đất đá cọ sát nên trầy trụa đến thảm hại, thế nhưng bên trong Băng chùy lại chẳng có một chút tổn hại nào.
Yến Cơ mỉm cười phân phối:
- Phía dưới giao cho ngươi!
Lưu Sâm cũng mỉm cười đáp lại, đồng thời hắn vòng tay ôm lấy eo nàng, thế là hai người lại một lần nữa bay lơ lửng giữa không trung. Chẳng những hai người đều lơ lửng trên không, mà ngay cả thanh Băng chùy to lớn kia cũng lơ lửng trên không giống họ luôn. Còn mặt đất ở dưới chân họ thì sớm đã biến thành một vực sâu vạn trượng.
Một chiêu phản kích tối hậu của Thổ thần quả nhiên lợi hại. Nếu như chỉ có mình Lưu Sâm, với Phong ma pháp của hắn, hắn vốn có thể xông thẳng lên trên để tìm lối thoát, nhưng vấn đề là trận mưa đá đang đổ ập xuống kia. Còn nếu như chỉ có mình Yến Cơ, nàng không thể đột phá ở không gian bên trên, mà chỉ có thể lấy cứng chọi cứng; mà nếu là vậy thì chỗ đặt chân của nàng sẽ có vấn đề, bởi vì mặt đất đã bị biến thành hố sâu từ lâu. Cuộc liên thủ lần này của hai người vừa khéo lại hóa giải một kích tối hậu của Thổ thần một cách dễ dàng. Chuyến tấn công lần này đã biến sơn cốc thành mộ phần của người Ma Cảnh!
Vách núi hai trăm trượng hầu như đã bị sụp đổ hoàn toàn. Trong hàng đệ tử của Thủy hệ và Thổ hệ, những người có thể thoát khỏi kiếp nạn lần này e rằng chỉ có vài người, còn các ma pháp sư cao cấp của Thổ hệ thì nhiều lắm cũng chỉ có năm người là thoát khốn được thôi, chính là ngũ sứ!
Bụi đất vẫn bay ngùn ngụt trong không gian, tiếng nham thạch đổ vẫn vang lên không ngớt, nhưng lúc này trên đầu hai người không còn đất đá rơi xuống nữa. Do đó mà hai người lập tức phóng mình lên cao, sau đó lại yên ổn đáp xuống một vách núi gần đó. Tuy bên cạnh vẫn còn đất đá bị tróc lở, và vách núi vẫn tiếp tục bị sụp đổ, nhưng hai người dường như chẳng để ý đến điều đó, mà chỉ nhìn nhau cười hả hê.
- Ngươi quả nhiên không khiến cho ta thất vọng!
Yến Cơ cười nói:
- Dùng quả đấm để đánh chết Thổ thần, đề nghị đó thật là hoang đường, nhưng rốt cuộc ngươi cũng đã làm được điều đó!
Lưu Sâm cảm thán, nói:
- Đây đâu phải là quả đấm bình thường chứ! Mà nó chính là toàn thân công lực của ta đấy! Sức phòng hộ của Thổ hệ đích thật là mạnh nhất trong sáu hệ. Mà này, có phải là chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi không?
- Đã xem qua kỳ tích từ quả đấm của ngươi. Bây giờ tới phiên ta thu thập tàn cuộc!
Nói xong, Yến Cơ liền vung tay ra, từ bàn tay của nàng liền có thủy khí trắng xóa không ngừng phóng ra. Khi những luồng thủy khí này rơi xuống đất thì chúng liền hóa thành mưa xuân. Lúc này ánh mắt của nàng chăm chú vô cùng. Lưu Sâm khẽ lùi lại nửa bước. Hắn say mê nhìn mấy ngón tay trắng muốt của nàng. Vào thời khắc này đây, trông nàng giống hệt một vị tiên tử vậy. Cơn mưa xuân lất phất rải đều lên mặt đất, tựa như mang lại sức sống cho muôn loài, nhưng Lưu Sâm biết rõ, mục đích của nàng không phải là mang lại sinh cơ cho đại địa, mà là....hủy diệt!
Thế rồi ở bên dưới từ từ có một mạch nước ngầm được hình thành. Khi mạch nước ngầm này dung nhập vào lòng đất thì bỗng nhiên ở dưới bức thạch bích có một bọt nước trồi lên. Nó vừa bay lên không trung thì lập tức nổ tung, rồi từ trong đó lại có một cổ thi thể bị nổ tan rơi ra ngoài. Bọt nước này vừa vỡ tan thì lại có một bọt nước khác trồi lên....
Giờ đây trên trán của nàng đã thấy lấm tấm mồ hôi!
Cứ mỗi một bọt nước bị vỡ tung thì lại có một cổ thi thể bị rơi ra ngoài. Tất cả là sáu cổ thi thể!
Đến lúc này thì Yến Cơ mới thu tay về. Nàng quay sang Lưu Sâm cười khổ, nói:
- Thủ hạ của ta đã không còn một ai, còn thủ hạ của Thổ thần thì lại càng không còn ai sống sót. Biện pháp này của ta có phải là quá tàn nhẫn không?
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Nếu không phải chúng ta đã quá quen thuộc với nhau, tất ta sẽ cúc cung vái tạ ngươi, cám ơn ngươi đã vì đại lục mà trừ đi mối họa ngầm này!
Những tên Thổ hệ đại ma đạo có thể đào sinh từ trận núi lở này, rõ ràng là có năng lực khó có thể tưởng tượng được. Nếu chúng nhắm vào đại lục mà báo thù một cách điên cuồng, đừng nói tới người khác, ngay cả bản thân hắn cũng chưa chắc có thể giết hết bọn chúng. Chỉ có những ai am hiểu đặc tính của bọn chúng, hơn nữa cũng do Thủy hệ ma pháp có năng lực thần kỳ, vì vậy nên mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn này mà thôi. Diệt trừ nguy cơ có thể tái sinh.
Yêu Nguyệt cười khì, hỏi lại:
- Chúng ta quen thuộc lắm sao?
- Đương nhiên!
Lưu Sâm làm mặt nghiêm túc, nói:
- Chúng ta là chiến hữu cùng đứng chung một chiến tuyến kia mà!
- Có lẽ là vậy!
Nói xong, Yến Cơ chỉ về phía trước, nói:
- Bây giờ chúng ta chỉ còn một việc duy nhất phải làm....đó là triệt để chấm dứt cuộc chiến này!
oooOooo
Ở sau cốc!
Người ở phía sau cốc đông hơn ở phía trước cốc nhiều lắm. Họ đã trở nên náo loạn từ sớm, không một ai biết được chuyện gì đã xảy ra, và cũng không có ai là không hoảng sợ. Tất nhiên trong số này có đủ cả ma pháp sư của sáu hệ.
Đất đá ở sơn cốc ở phía trước đổ xuống như mưa, trên cơ bản đã cắt mất còn đường ra ngoài của họ, nhưng sự trở ngại này không đáng kể là gì với người của Ma Cảnh. Lúc này đã có mười mấy người phóng thẳng lên không và lao về phía núi đá vụn ở trước mặt.
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Trận chiến của ta có lẽ bây giờ mới bắt đầu đây!
Hôm nay hắn mới giết có một người. Tuy rằng đã có mấy trăm người bị uổng mạng, nhưng kẻ bị chết dưới tay hắn chỉ có một: Thổ thần. Ngay cả Thủy thần cũng đã giết nhiều hơn hắn tới mấy lần rồi.
Yến Cơ đưa tay cản hắn lại rồi nói:
- Hãy tha cho họ đi!
Lưu Sâm sửng sốt hỏi lại:
- Tha cho họ? Ngươi nghĩ sao vậy?
Trong thời khắc toàn thắng thế này, nàng lại yêu cầu "buông tha" cho họ, vậy là thế nào?
Yến Cơ khẽ thở dài, nói:
- Bọn họ chỉ là các binh sĩ cấp thấp của Ma Cảnh mà thôi! Dù gì thì họ cũng là tộc nhân của ta. Ma quân giết chết tiên phụ, và ngược lại, ta đã khiến cho kế hoạch của lão bị chết non. Như vậy cũng đủ rồi, những người này chỉ là những kẻ vô tội mà thôi!
- Nhưng ngươi cũng nên biết sứ mệnh của họ là gì chứ?
Lưu Sâm nói:
- Hễ đã mang sứ mệnh đó, kết quả của họ cũng chỉ có chết mà thôi. Dù sao thì chết ở dưới tay chúng ta vẫn tốt hơn là chết ở dưới tay của người đại lục, bởi vì chết dưới tay chúng ta, điều đó đồng nghĩa với việc giảm thiểu sự giết chóc đi rất nhiều.
Chết dưới tay của người đại lục có nghĩa là người đại lục cũng có rất nhiều người bị thương vong ở dưới tay họ. Lời này tất nhiên không thể nói thẳng ra, nếu không tất sẽ khiến nàng tức giận, e rằng nàng sẽ nói: "Chẳng lẽ tính mạng của người đại lục còn quý hơn tính mạng của người Ma Cảnh hay sao?" Vì thế mà hắn chỉ có thể đổi sang nói: "giảm thiểu sự giết chóc".
Trong mắt của Yến Cơ tràn đầy nét phức tạp, nàng nhìn hắn, hỏi:
- Nếu ta có thể khiến cho toàn bộ bọn họ trở về Ma Cảnh, từ nay về sau không thể đặt chân lên đại lục dù chỉ nửa bước thì sao?
Lưu Sâm nghe vậy thì chấn kinh. Ý của nàng là sao? Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, nhưng hắn không thể tin nổi....
Hắn còn chưa có phản ứng gì thì Yến Cơ đã nắm lấy tay hắn rồi kéo hắn cùng nhảy xuống chỗ cao nhất của sơn cốc. Khi chân vừa chạm xuống đất, nàng liền lên tiếng:
- Các vị tộc nhân, các ngươi có thể nguyền rủa ta, bởi vì ta đã phản bội Ma Cảnh!
Thanh âm của Yến Cơ nhẹ nhàng tựa như nước chảy mây trôi, truyền đi khắp nơi trong cốc.
Không một ai dám mở miệng mắng nàng! Nhưng trong mắt ai nấy cũng đều ánh lên lửa giận.
Yến Cơ vẫn cất giọng đều đều, nói:
- Đứng bên cạnh ta đây chính là Na Trát Văn Tây! Tin rằng các ngươi đã nghe đến cái tên của hắn!
Lưu Sâm bước lên một bước rồi tiếp lời nàng:
- Nếu như ai chưa từng nghe qua, vậy hãy cho phép ta tự giới thiệu. Kẻ đã giết chết Phong Thần, Hỏa thần chính là Na Trát Văn Tây ta, vừa mới đây cũng đã giết chết Hắc Ám thần và Thổ thần của các ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.