Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 249: Tam Khí Hỏa Thần




Tám trăm tên binh sĩ của Đại Địa Hỏa đội chỉ vì chấp hành mệnh lệnh thay đổi quân phục chậm một chút mà đã có hơn năm trăm tên bị giết. Đây là cái giá còn lớn hơn cả việc công hạ năm tòa thành nữa, mà lúc này bọn chúng chỉ là đang tuần tra trong thành mà thôi, chứ không phải là đang đánh trận.
Điều càng khiến người ta tức giận cành hông, đó là khi tên ma quỷ kia giết người, hắn di chuyển từ chỗ này đến chỗ khác một cách công khai, không tránh né truy binh phía sau. Đã vậy, mỗi lần chạy đến đâu, hắn lại còn lớn tiếng tuyên bố: Tên heo mập của tòa thành này sắp bị giết rồi, nếu có binh sĩ của đại lục nào có thể giết được người của Ma Cảnh, vậy thì sau này sẽ không bị chết.
Chẳng những hắn đã công nhiên xúi giục, mà cũng không có kẻ nào dám ngăn cản miệng lưỡi đáng ghét của hắn nữa. Thậm chí cả đám truy binh ở phía sau thủy chung cũng chỉ dám giữ một khoảng cách với hắn mà thôi, căn bản không một ai dám tiến gần đến hắn. Các binh sĩ của đại lục nhiều lần bị thượng cấp hạ lệnh vây công hắn, nhưng ngoài việc lưu lại một ít thi thể ra thì không có một sự thu hoạch nào cả.
Mặc kệ hắn chạy đến đâu, trong số người vây công hắn, binh sĩ đại lục thì không dám không tấn công, nhưng hắn vẫn giết địch một cách ung dung như thế. Sau ba lần bị vây công, hắn đã tạo thành một hiện tượng lạ, những nơi hắn chạy qua đều không có binh sĩ của đại lục!
Tất cả mọi người đều bỏ chạy, mà phương thức bỏ chạy thì có đủ loại, có kẻ leo tường mà chạy, có kẻ trốn vào hầm ngầm, thậm chí cũng có kẻ nằm lăn ra đất giả chết nữa.
Đám truy binh của Ma Cảnh ở phía sau cũng đang nới dần khoảng cách với hắn...
Theo sự xuất hiện của hắn, trong thành cũng náo loạn cả lên, mà các tin tức liên quan đến hắn cũng từ khắp nơi đổ ra. Tất cả mọi người đều biết, hắn chính là siêu cấp cao thủ của đại lục, là vị thần nhân đã giết chết Phong Thần. Có được những tin tức này rồi, tư tưởng của các hàng binh liền có thay đổi ngay. Tuy không ai biểu lộ ra mặt, nhưng không có ai là không xúc động cả....
oooOooo
Rốt cuộc màn đêm cũng buông xuống, cuối cùng Hỏa thần cũng đứng bật dậy. Trong toàn bộ đại điện tựa như đang có hồng quang lấp loáng. Lão tuyên bố:
- Ngày mai, lập tức tấn công thành Lạp Nhĩ Hãn!
Chỉ có một câu duy nhất!
Đây có lẽ là ý tứ của một nữ tử đã từng khóc lóc trước mặt lão đề ra. Lúc đầu lão còn cười nhạo rằng: "Cả một tiểu tử mà còn giết không được thì còn nói gì đến tấn công thành khác?"
Nhưng giờ đây, lão đã hiểu được tình cảnh lúc bấy giờ của Phong Thần. Tiểu tử này quả thật rất khó giết. Nếu không tấn công thì chỉ có thể bị động mà chịu đòn. Nếu thời gian cứ kéo dài thêm một ngày đêm nữa, vậy thì lão sẽ có một ngày tổn thất, còn nếu duy trì hai ngày thì sẽ có hai ngày bị tổn thất, vv....Chỉ có tấn công thì mới có thể ép cho hắn hiện thân. Đến khi Phong Thần chính diện giao đấu với hắn mà vẫn không giết được hắn, đó là vì Phong Thần vô năng. Còn ngày mai, hãy xem điểm khác biệt giữa Phong Thần và Hỏa thần là thế nào.
Lệ Đề nhịp nhịp ngón tay rồi tán thán:
- Ý kiến hay!
Không ngờ lão đầu tối ngày chỉ biết nổi giận này lại có thể nghĩ ra một ý kiến hay như thế, quả thật lão đã làm thay đổi cách nhìn của bà đối với lão. Rõ ràng bà ta biết rằng chủ ý này rất hay, chí ít thì nó cũng là một chủ ý có thể thực thi ngay trước mắt, nhưng bà ta không biết rằng ý kiến đó không phải do đích thân lão nghĩ ra mà nó được đề ra bởi một vị thần trí tuệ khác: Tư Cầm!
Trong khi Xích Dương thành bị phá, vị cô nương này đã cùng với hai nữ sĩ khác lặng lẽ thoát đi. Ba nữ tử nọ không hề là gánh nặng ở trong lòng Lưu Sâm, bởi lẽ hắn cho rằng họ đã bị tam vạn đại quân tàn sát, nhưng hắn đã quên mất một điều cơ bản, đó là ba vị cô nương kia là người của Ma Cảnh, hơn nữa lại còn là trực hệ của Phong Thần. Những người như vậy thì các kiếm sư và ma pháp sư phổ thông tuyệt không thể đối phó được.
oooOooo
Hỏa thần bước ra khỏi đại điện, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía nội thành. Lão rất muốn vào thành để quan sát một chuyến, hy vọng có thể tìm được tên ma quỷ kia trong tối nay để kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt. Thế nhưng lão cũng nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ đó, bởi vì lão đã có cái gương của Phong Thần lúc trước. Nếu muốn đối phó với người này, lão không thể rời bỏ đại bản doanh của mình được. Một khi lão mà bỏ đi thì hậu quả thật là khôn lường. Với tốc độ của hắn, lão vốn không có khả năng tìm được hắn, nhưng một khi hắn biết được lão đã rời khỏi phủ đại công, vậy thì hắn nhất định sẽ tìm đến đây để gây sự, mà năng lực gây sự của hắn tuyệt đối không ai có thể chống đỡ được.
Kinh nghiệm cũng là tài phú. Phe cánh của Phong Thần bị tiêu diệt để đổi lấy những kinh nghiệm quý giá, và vào lúc này đây, những kinh nghiệm đó đang mang lại sự bình an cho phe cánh của Hỏa thần.
Ở phía trước là ba tên cao thủ, tất nhiên là ba tên đội trưởng. Mặt mũi u ám nhất đương nhiên là gã đội trưởng của Đại Địa Hỏa đội. Gã thật là đáng thương, đội ngũ của gã vốn có số lượng đông nhất, nhưng bây giờ đã tuột xuống hạng hai, hầu như gần bằng với số lượng hơn một trăm người của Thiên Hỏa đội. Lúc này, gã đội trưởng của Thiên Hỏa đội cố gắng dằn cơn giận xuống. Ngày mai, nhất định phải trả lại hết cả vốn lẫn lời mới được.
Đội ngũ của gã cũng chết hết hơn một trăm người. Tuy chỉ có hơn một trăm, nhưng giá trị của hơn một trăm người đó còn lớn hơn năm trăm người của Đại Địa Hỏa nhiều, bởi lẽ hơn một trăm nhân thủ đó đều là cao thủ cả!
Chủ nhân bước đi những bước lớn, so với lúc trước không có gì khác biệt, nhưng bọn gã đã mẫn cảm nhận ra bước chân của chủ nhân thật là nặng nề. Hoặc giả đó là một phương pháp để tiết giận? Còn bước chân của phu nhân đi sau chủ nhân thì vẫn ưu nhã. Chỉ có bà ta mới là người duy nhất vẫn không thay đổi. Có lẽ Thủy hệ ma pháp cũng có công hiệu khống chế tâm tình của người luyện chăng?
Bước chân ưu nhã của phu nhân vẫn giữ khoảng cách chừng một trượng với Hỏa thần, thủy chung vẫn không thay đổi, có lẽ đó là một loại ăn ý giữa hai người cũng nên; nhưng bỗng nhiên sự ăn ý đó bị phá vỡ, bởi vì khoảng cách giữa hai người chợt nới rộng ra tới ba trượng, tiếp theo đó là tiếng thét chói tai, rồi thân thể của Lệ Đề bỗng nhiên bay thẳng lên cao rồi đáp xuống một tảng đá lớn ở phía sau.
Hỏa thần quay phắt đầu lại, tốc độ quay đầu của lão rất nhanh, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen lướt nhanh qua. Khi bóng đen đó vừa lướt qua thì Lệ Đề chợt biến sắc, bởi vì lúc này ở bên cạnh Lệ Đề đã có thêm một người nữa. Đó là một thanh niên nhân mặc hắc y.
Lưu Sâm!
Lưu Sâm cười ha hả, nói:
- Heo mập, buổi tối bản nhân đi ngủ mà không có mỹ nhân bầu bạn thì không ngủ được. Chi bằng cho ta mượn nàng mỹ nhân này của ngươi một chút nhé!
- Tặc tử!
Hai chữ này vừa thoát ra, hai tay của lão cũng giơ lên cao. Từ trên đầu các ngón tay đều có lấp loáng hồng quang. Những tia hồng quang đó đang run lên nhè nhẹ, bởi lẽ trong lòng lão cũng đang cuồng loạn. Lệ Đề là nữ nhân mà lão yêu thích nhất, nếu rơi vào tay địch nhân rồi, phải chăng sau đó sẽ thành ngọc nát hương tan?
Lưu Sâm cười lớn:
- Ta khuyên ngươi đừng nên xuất thủ! Nếu như ngươi xuất thủ, nói không chừng nữ nhân này sẽ trở thành một đống tro tàn thôi.
- Cuộc chiến giữa chúng ta không liên quan đến nàng.
Hỏa thần tận lực khống chế lửa giận của mình, lão không dám di động nửa bước, bởi lẽ đối phương lợi hại thế nào thì lão đã biết rõ. Một kích của mình chưa chắc sẽ giết được hắn, nhưng một kích đó tuyệt đối sẽ giết được Lệ Đề. Hoặc giả mục đích chân chính của hắn chính là muốn cho Lệ Đề chết dưới tay của mình, điều đó sẽ thật sự chọc giận đến mình. Và đây cũng là lời nhắc nhớ của Lệ Đề mà lão còn nhớ rất rõ!
- Không liên quan sao?
Lưu Sâm cười lạnh:
- Ta vừa nghe các ngươi bàn bạc với nhau, ngày mai sẽ tấn công thành Lạp Nhĩ Hãn. Vị phu nhân này của ngươi dường như cũng túc trí đa mưu giống như Tư Cầm vậy, quả thật rất giỏi, thậm chí cả việc ta cố tình chọc tức ngươi mà bà ta cũng biết ấy chứ.
Tất cả mọi người nghe vậy cũng đều chấn kinh. Rõ ràng hắn đã ở rất xa, vậy sao vẫn có thể biết được mọi chuyện của họ? Chẳng lẽ lúc này mọi người nghị luận ở trong đại sảnh thì hắn đã núp ở gần đâu đó?
Lưu Sâm cười khỉnh, nói tiếp:
- Thực lực của người Ma Cảnh các ngươi quả thật rất mạnh, nhưng trái lại thì trí tuệ lại quá kém đi. Thế nhưng sự lãnh tĩnh và trí tuệ của nữ nhân này lại khiến ta có vài phần kính ý, do đó nên ta cũng muốn giao lưu với bà ta đôi chút. Mỹ nữ này, chúng ta nên giao lưu thế nào đây nhỉ?
Mục đích chính của hắn đương nhiên không phải là giao lưu, mà là trừ bỏ một người mưu trí ở bên cạnh cường địch thôi. Người vừa có thực lực vừa có trí tuệ thì đáng sợ biết chừng nào?
Từ trên người bà ta đã không nhìn thấy y phục sắc đỏ, vậy cũng đủ thấy bà ta chu đáo đến mức nào rồi!
Khuôn mặt mỹ lệ của Lệ Đề lộ đầy nét kinh hoàng. Bà ta cũng là một đại ma đạo, nhưng lúc này rơi vào tay hắn, cả một cơ hội giãy dụa cũng không có. Tuy rằng thần và đại ma đạo có khác nhau, nhưng chẳng lẽ khoảng cách giữa hai cấp đó lại xa nhau đến vậy sao?
Lưu Sâm vừa nói vừa kề sát mặt mình vào khuôn mặt của Lệ Đề, điều này khiến cho bà ta càng hoảng sợ hơn. Hắn muốn làm gì vậy chứ? Trời ạ, chẳng lẽ là...
Dường như để xác minh sự suy đoán của bà ta, đôi môi của Lưu Sâm khẽ chạm nhẹ lên làn da trắng muốt của Lệ Đề rồi cười nói:
- Ừm, không tệ, thơm lắm!
- Ngươi...ngươi....
Những tia hỏa quang trên các đầu ngón tay của Hỏa thần bạo phát, đôi mắt biến thành đỏ ngầu như máu. Tên tặc tử đáng ghét kia dám vũ nhục nữ nhân của lão ngay ở trước mặt lão, mối sỉ nhục này không ai có thể nhẫn nhịn được, tất nhiên Hỏa thần lại càng không thể!
- Lao Nhĩ, đừng....đừng nóng giận!
Từ đáy lòng của Lệ Đề thầm than một tiếng. Bà ta tất nhiên hiểu rõ dụng ý của gã nam nhân này. Hắn đang muốn chọc cho Hỏa thần nổi giận đây mà!
Thế nhưng Hỏa thần làm sao mà không nổi giận cho được chứ? Lão sớm đã nổi điên lên rồi!
Lưu Sâm vẫn chưa muốn thôi, hắn còn muốn chọc cho lão giận thêm, nên cười nói:
- Chính bà ta đã đáp ứng rồi, ngươi cũng đừng nổi giận nữa! Có phải không, đại mỹ nhân?
Nói xong, hắn liền ghé đầu xuống hôn lên đôi môi của Lệ Đề thật say đắm!
Lệ Đề trợn to đôi mắt, hoàn toàn không thể tin được.
Hỏa thần thấy vậy thì điên cuồng gầm lên:
- Ta....ta giết ngươi!
Thanh âm run rẩy, trong mắt lão cũng bắt đầu có lửa phun ra. Đó chính là điềm báo hỏa diệm sơn đang bùng nổ.
- Đừng nóng giận.....Lao Nhĩ!
Lệ Đề rên rĩ thốt:
- Ngàn vạn lần đừng để trúng kế, xin ông....
- Đúng rồi, đừng nóng giận, chỉ là đùa giỡn chút thôi mà!
Nói xong, hắn lại đưa tay đặt lên gò bồng đảo cao vút của Lệ Đề. Điều này khiến cho tất cả mọi người đều ngây người cả ra. Lửa giận trong mắt Hỏa thần lại bùng mạnh hơn, lúc này trông lão như vầng mặt trời đỏ thẫm nhưng bên ngoài lại có xen vào một tia hắc tuyến đang xoay quanh. Hồng quang quanh thân lão càng lúc càng mạnh, những chiếc lá cây rơi xuống cách lão một trượng đều biến thành tro tàn cả.
Toàn thân của Lệ Đề run lên. Hắn chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi là sẽ chân chính khích nộ Hỏa thần rồi, nhưng hắn cũng có rất nhiều cách làm để đạt được điều đó. Nếu như hắn thật sự xâm phạm mình ngay tại đây, vậy thì e rằng Hỏa thần sẽ thật sự bị bạo phát ngay thôi.
Trời ạ, chẳng lẽ tai nạn đã tới thật rồi sao?
- Lao Nhĩ, Lao Nhĩ!
Lệ Đề gọi:
- Ông hãy nhắm mắt lại đi, đừng nhìn việc gì hết....cái gì cũng đừng nghĩ tới nữa...
Nếu quả thật phải bị thất thân tại đây, vậy thì cứ thất thân đi! Điểm quan trọng là đừng để cho ông ta nhìn thấy là được rồi.
Trong mắt của Hỏa thần chợt lộ ra mấy điểm hoang mang, bỗng nhiên Lệ Đề cảm thấy thân thể của mình nhẹ tênh, rồi sau đó liền bị một cổ lực lượng mạnh ném mình về phía Hỏa thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.