Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 234: Phiền Phức




Đại công phủ!
Trời đã là hoàng hôn, nhưng dưới ánh tịch dương, một bóng người cao to đang ngồi bên cạnh một cái hồ nhỏ và đưa lưng về phía mặt trời. Từ phía trước nhìn lại, toàn thân y như đều đang tắm trong ánh mặt trời, khuôn mặt thì nhìn không rõ, mà chỉ có thể nhận ra thân thể của y cao lớn cực kỳ. Tuy là y đang ngồi, nhưng so với người bình thường thì vẫn cao hơn khá nhiều!
Bên cạnh y có hai người, là hai tiểu mỹ nữ. Hai nàng đang dùng ánh mắt cực kỳ sùng kính mà nhìn nam nhân đang ngồi giữa họ, tựa như đang nhìn ý trung nhân của họ vậy. Mà kỳ thật thì y cũng chính là tình lang của hai nàng, tuy hơi già một chút, nhưng y chính là một tình lang mà không phải ai cũng có thể sánh được. Bởi vì tình lang của họ chính là thần - là một trong ngũ đại chủ thần của Ma Cảnh, tức Phong thần!
Y chính là Phong thần, một trong tam đại chiến thần gần gũi với Ma quân nhất!
Ở một vị trí khác bên cạnh hồ còn có một mỹ nữ khác. Nàng ta phảng phất như đang vừa trầm tư vừa nhìn những gợn sóng trên mặt hồ, mà cũng tựa như đang mang một nỗi u buồn mơ hồ nào đó. Chính nét u buồn ấy lại càng khiến cho vẻ đẹp của nàng mang một chút sắc thái thần bí. Bốn người họ đang ngồi dưới ánh tịch dương, không một ai dám tới gần, bởi vì đây là nội quyến của Phong thần, thất thái thái, bát thái thái và nữ nhi ruột thịt của y!
Không người nào dám tới gần y, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bên cạnh y không có người. Ở hai bên bờ hồ đều là người, chúng đứng trong rừng cây và bụi hoa, hoàn toàn giống như những pho tượng điêu khắc vậy. Tất cả những "bức tượng" đó đều quay mặt về phía Phong thần.
- Tật Phong sứ vẫn chưa về ư?
Lời đó vừa được thốt ra, tuy rất nhẹ nhàng, nhưng toàn bộ hậu viện tựa như lại có gió thổi qua, và tất cả mọi người đều nghe được rất rõ ràng.
- Hồi báo chủ nhân!
Bảy thân ảnh song song xuất hiện, và cùng đứng ngay thẳng ở trước mặt Phong thần. Một người trung niên trong bọn cung kính khom mình, thưa:
- Hắn vẫn chưa về!
- Đã hơn nửa ngày rồi, có phải là đã xảy ra sơ xuất gì hay không?
Một gã hán tử đứng bên trái nói:
- Chủ nhân, xin để thuộc hạ đi xem thử thế nào!
Phong thần cười nhẹ:
- Không cần! Một thân ma pháp của Tật Phong sứ đứng đầu tám người các ngươi. Với một tòa thành Thác Mạc Tư nho nhỏ như thế, có ai lại gây phiền phức cho hắn được chứ?
Lời y vừa nói xong, toàn trường đều cảm thấy nhẹ nhõm, kể cả đám quân sĩ.
- Chỉ sợ là bệnh cũ của Tật Phong sứ đã tái phát thôi!
Một mỹ nữ ngồi bên cạnh Phong thần chen lời vào. Giọng của nàng ta trong trẻo như tiếng chuông ngân, nghe rất êm tai, nhưng nội dung lời nói của nàng ta lại không mấy cao nhã cho lắm:
- Bản tính của hắn vốn là háo sắc, nhất định là đã nhìn trúng vị cô nương nào đó rồi. Nói không chừng hắn đang phong lưu khoái lạc ở đâu đó mà còn chưa muốn về thôi. Chủ nhân, khi nào hắn về đây, người phải giáo huấn hắn một trận mới được. Nếu cứ như thế thì chỉ e làm hỏng đại sự của chủ nhân thôi!
Bảy tên sứ giả khác nghe vậy xong thì đều biến sắc. Họ tất nhiên là biết rõ chứng bệnh của lão đại. Nếu do người khác nhắc đến thì vẫn chưa đủ để giết chết y, nhưng lời này lại do thất thái thái thốt ra, vậy có ai dám phản đối chứ? Không biết chủ nhân sẽ trách tội y hay không? Hành động lần này chính là trách nhiệm chung của bọn họ kia mà.
Phong thần hỏi:
- Âm Phong, ngươi thấy thế nào? Ngươi nghĩ ta có nên giáo huấn hắn hay không?
Nói xong, y liền nhìn thẳng vào gã Âm Phong sứ đang đứng đối diện. Gã Âm Phong sứ nghe hỏi liền khom lưng thưa:
- Chủ nhân, thuộc hạ....thuộc hạ nhất định sẽ khuyến cáo đại ca. Xin chủ nhân khai ân!
Phong thần nhìn gã thật lâu, sau đó đột nhiên bật cười ha hả. Tiếng cười của y lớn đến nổi làm cho mặt nước phải dao động, cả thiếu nữ đang ngồi gần đó cũng phải quay đầu lại nhìn. Nàng thắc mắc nhìn phụ thân, không biết tại sao y lại cười lớn như vậy.
Phong thần thu lại tiếng cười, sau đó nói:
- Các ngươi cũng biết mục đích Ma Cảnh xuất binh đại lục chứ?
Âm Phong sứ thốt:
- Dạ biết! Ma cốc của Ma Cảnh quá nhỏ, không đủ để dung nạp toàn bộ tộc nhân, mà khắp nơi trên đại lục đều có đầy dẫy nguyên tố ma pháp, đủ để dung nạp toàn bộ tộc nhân của bổn tộc. Nguồn tài nguyên nguyên tố ma pháp đó mà để cho mấy con heo ở đại lục hưởng thụ thì quá phí đi; do đó, Ma Cảnh phải trở thành kẻ thống trị của đại lục!
Phong thần gật đầu nói:
- Nói hay lắm! Các ngươi nghĩ tiến cảnh gần đây của công lực mình ra sao?
Lời vừa dứt, tất cả bảy người đều có phần khích động, đáp:
- Chúng thuộc hạ thấy rằng tiến cảnh lớn hơn so với ở trong Ma cốc nhiều lắm. Một tháng ngắn ngủi ở đây cũng tương đương với hơn nửa năm ở trong Ma cốc!
- Đâu chỉ có hơn nửa năm?
Một gã sứ giả cười lớn, nói:
- Ngoài Ma cốc ra, Ma Cảnh không hề có nguyên tố ma pháp. Công lực của đệ đã ba năm rồi mà không thấy tiến bộ gì cả, nhưng chỉ ở đây chừng một tháng thôi, công lực lập tức có dấu hiệu đột phá ngay!
- Không sai!
Phong thần cười ha hả, nói:
- Đấy chính là mục đích căn bản mà Ma Cảnh tiến nhập đại lục, nhưng chúng ta còn một mục đích khác nữa mà các ngươi vẫn chưa biết!
Bảy người nghe vậy thì cùng khom mình, thốt:
- Xin chủ nhân chỉ giáo!
- Nhân đinh của Ma Cảnh rất ít ỏi, sinh dục không được thịnh vượng cho lắm. Nếu muốn dùng vũ lực để cướp đoạt đại lục thì dễ, nhưng nếu muốn trường kỳ chiếm cứ nó thì rất gian nan. Do đó, các ngươi ngoài việc phải giết sạch các lực lượng đề kháng chúng ta ra, lại còn phải gánh vác một sứ mệnh, mà sứ mệnh đó chính là khiến cho huyết mạch của Ma Cảnh kéo dài bất tận ở trên đại lục này!
Mọi người nghe vậy thì đều biến sắc, sau đó thì trở nên cực kỳ hưng phấn. Ai nấy cũng đều suy nghĩ: "Thì ra là thế! Không biết mình đoán có đúng ý chủ nhân không nhỉ?"
Âm Phong sứ hơi trầm ngâm một lúc rồi dè dặt hỏi:
- Ý chủ nhân là....là không phản đối các binh sĩ xâm phạm nữ nhân của đại lục ư?
Cưỡng gian phụ nữ là điều cấm kỵ trong chiến tranh, điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến sức chiến đấu. Dù cho thực lực của đối phương còn xa mới bì kịp Ma Cảnh, nhưng vẫn không thích hợp; do đó, mấy tên sứ giả này thỉnh thoảng vẫn tha thứ cho đám thuộc hạ thỉnh thoảng phạm sai lầm đôi chút, nhưng tuyệt không khuyến khích chúng làm vậy. Bây giờ nghe chủ nhân đích thân nói ra miệng, trái lại chẳng khác nào khuyến khích họ vậy.
- Phản đối? Tại sao lại phản đối?
Phong thần cười lớn:
- Ý của ta chính là muốn cho binh sĩ của chúng ta lưu truyền huyết thống tốt đẹp của mình ra khắp đại lục. Hơn mười năm sau, tuyệt đại đa số giới trẻ của đại lục đều là hậu nhân của chúng ta, khi đó, toàn bộ đại lục mới thực sự thuộc về Ma Cảnh!
Tiếng cười điên cuồng và hào sảng của y truyền đi khắp hậu viện, tất cả mọi người đều vui mừng hớn hở ra mặt!
Người của Ma Cảnh có thực lực cực cao, không chỉ có ma pháp và tài trí đều hơn người, mà thân thể tố chất cũng hơn xa các ma pháp sư của đại lục. Loại người như thế mà tiến nhập vào đại lục, vốn là một vùng đất có mỹ nữ như mây, vậy có ai lại không mong muốn chiếm lấy cho thật nhiều mỹ nữ đâu chứ? Lúc trước họ còn lo sợ thượng cấp, nhưng bây giờ thì được rồi, đã có chính sách ưu đãi như thế thì cứ tận tình mà cười thôi. Sau khi cười xong thì lập tức hành động ngay, phụng quân lệnh mà đi tìm nữ nhân và cưỡng gian. Một quân đội như vậy mới là một quân đội tốt nhất!
Âm Phong sứ cười lớn nhất, nói:
- Nói như vậy, ta không cần khuyên giải đại ca nữa, mà trái lại....còn phải học hỏi y nữa đấy chứ!
Sáu sứ còn lại cũng cười lớn theo.
Trong tiếng cười hỗn loạn đó, tiếng cười của thất thái thái cũng hòa quyện với họ. Nàng ta kề sát môi vào tai Phong thần, nói:
- Chỉ sợ Phong thần ngài là....Phong lưu thần mới đúng! Không những mình cũng vậy mà còn....dung túng cho thuộc hạ nữa....khà khà.....
Tiếng cười của nàng ta vang lên khá lớn. Có lẽ đây là tiếng cười phóng túng duy nhất. Lúc này Phong thần chợt vung tay lên, mọi tiếng cười liền đình chỉ, nhưng có một tiếng cười vẫn vang lên không ngớt, dường như nó không có ý định sẽ dừng lại vậy. Tiếng cười nọ cực lớn, cực hào sảng, và được phát ra tại một góc ở dưới cây đại thụ bên cạnh bờ hồ.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ về phía người đang phát ra tiếng cười đó. Lúc này người kia mới dừng tiếng cười lại, sau đó thì cất giọng thốt:
- Thật là một chính sách rất tốt! Quân đội như vậy thì ngay cả ta đây cũng muốn tham gia nữa!
- Ai?
Âm Phong sứ hét lớn một tiếng. Đối phương vừa thốt: "Quân đội như vậy thì ngay cả ta đây cũng muốn tham gia nữa!", điều đó đã biểu lộ thân phận của hắn. Hắn không phải là người trong quân đội của Ma Cảnh, nếu đã là vậy thì hắn lại là ai đây? Sao hắn lại có thể cười lớn ở trước mặt Phong thần mà không hề úy kỵ như thế?
Người nọ chậm rãi bước tới trước. Khi còn cách Âm Phong sứ chừng hơn một trượng thì dừng lại. Hắn không nhìn gã mà lại nhìn Phong thần rồi nói:
- Phong thần, ta đến đây để truyền tin!
Phong thần? Hắn không gọi y là "chủ nhân"!
Thân ảnh của Phong thần vẫn bất động, nhưng thanh âm thì dường như truyền tới từ phương xa:
- Truyền tin? Ngươi từ đâu đến đây?
- Thác Mạc Tư!
Người nọ nhạt nhẽo, nói:
- Tại sao ngươi không hỏi ta đưa tin gì?
Tất cả mọi người đều sửng sốt, kể cả thiếu nữ đang ngồi gần đó. Người này dám đối thoại trực tiếp với Phong thần ư? Ai lại có can đảm như thế chứ? Và hắn đã vào đây bằng cách nào?
- Nói!
Phong thần chỉ thốt một tiếng, nhưng thanh âm đó lại khiến cho mặt hồ gợn sóng. Một tia sáng cuối cùng đã chìm vào sau đỉnh núi, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Lúc này trời đã xâm xẩm tối.,
- Tin tức mà ta mang đến có hai nội dung!
Người kia lên tiếng:
- Nội dung thứ nhất là: năm người của bọn Tật Phong sứ do ngươi phái đi đã bị giết sạch!
- Cái gì?
Hai chữ này vừa được thốt ra, trong không gian dường như có một tia sóng âm tựa như một mũi tên sắc nhọn bay thẳng đến trước mặt người lạ, thế nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ, cả một sợi tóc cũng không bị thổi bay nữa. Điều đó khiến cho đám người xung quanh đều bị chấn động mãnh liệt. Chủ nhân đã nổi giận rồi! Mỗi lần chủ nhân nổi giận, tất thiên địa cũng biến sắc; mà y cũng ít khi nổi giận, vậy mà hôm nay y đã nổi giận rồi.
- Ngươi không cần phải khích động như vậy!
Đương nhiên, người nọ chính là Lưu Sâm. Hắn vẫn cất giọng bình tĩnh, nói:
- Không ngờ cả Phong thần mà cũng biết nổi giận à? Quả thật là một chuyện lạ!
Phong thần thở ra một hơi dài, sau đó giọng nói đã bình tĩnh trở lại:
- Nội dung thứ hai là gì?
Lưu Sâm nhìn bốn phía xung quanh một lượt, rồi mỉm cười nói:
- Nội dung thứ hai nhất định sẽ càng khiến cho ngươi tức giận hơn, bởi vì ta muốn nói với ngươi rằng, từ hôm nay trở đi; không, chính xác hơn là từ thời khắc này trở đi....Xích Dương thành gà chó sẽ không được yên, phiền phức của ngươi đã đến rồi!
Trong không khí có tiếng thanh âm khò khè như đang ráng sức đè nén vậy, có lẽ đó là tiếng hô hấp của mấy trăm người tại đây, là tiếng hô hấp khá nặng nề! Không một ai dám mở miệng, bởi vì chủ nhân của họ vẫn chưa hề mở miệng.
Rốt cuộc Phong thần cũng mở miệng, mà thanh âm của y vẫn rất bình tĩnh:
- Kẻ giết Tật Phong sứ chính là ngươi?
- Là ta!
Lưu Sâm thản nhiên thừa nhận.
- Vậy phiền toái của ta cũng sẽ là ngươi?
- Cũng là ta!
- Ha ha ha.....
Rốt cuộc thì Phong thần cũng bật cười ha hả. Tiếng cười của y vừa vang lên thì có rất nhiều lá trên cây bị rơi lả tả, mà chúng lại không ngừng xoay tròn ở trong gió một cách quỷ dị. Mặc dù là đang cười, nhưng tật phong nhãn của Lưu Sâm nhìn thấy rất rõ, trên mặt lão giả ở phía trước mười trượng không có một nửa điểm tiếu ý nào.
Cuối cùng tiếng cười cũng dừng lại, sau đó Phong thần lại quát:
- Ngươi là ai?
- Na Trát Văn Tây!
- Ngươi có thể giết Tật Phong sứ, tức là ma pháp cũng không tệ!
Khả năng trấn tĩnh của Phong thần coi như cũng khá giỏi. Dưới tình huống thế này mà vẫn còn giữ được vẻ lãnh tĩnh, hoặc cũng có thể là do y tự ép cho mình phải giữ lãnh tĩnh cũng nên. Y lại nói:
- Nhưng ngươi có thể tạo nên phiền phức cho bản tôn hay sao?
Lưu Sâm bình tĩnh đối mặt với y, nói:
- Ta sẽ thử xem sao!
- Ngươi muốn thử thế nào?
Dường như Phong thần cũng có lòng hiếu kỳ.
- Thử thế này đây!
Nói xong, thân hình của hắn chợt biến mất, đến khi xuất hiện trở lại thì bàn tay đã nắm lấy cổ của Âm Phong sứ. Chỉ một tích tắc sau, hắn đã thu tay về, nhưng đồng thời cũng nghe một tiếng "cách" nhỏ vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.