Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 220: Tâm Cơ Của Lệ Nhã




- Nếu như giả thuyết này của ta là đúng, vậy thì tên hung thủ kia có ít nhất tới mấy điều kiện. Thứ nhất, y là mỹ nữ, bởi vì nếu chỉ có mỹ nữ thì Na Nhĩ Tư mới không có lòng phòng bị. Thứ hai, y phải là một học viên thuộc Thủy hệ ma pháp, còn cấp bậc lại là cấp ba. Bởi vì các Băng chùy ở tại hiện trường đã cho ta biết điều đó. Sẵn đây cũng nói luôn, ta đã gặp qua không ít Thủy hệ ma pháp sư, vì vậy, sau khi nghiên cứu kỹ, hễ đẳng cấp ma pháp khác nhau thì độ cứng của Băng chùy cũng sẽ khác nhau. Khi đó ta còn chưa phân biệt được, nhưng bây giờ thì ta có thể nói cho ngươi biết, y chính là một ma pháp sư cấp ba.

Tư Tháp nghe mà ngây người ra. Chẳng lẽ độ cứng của Băng chùy của các Thủy hệ ma pháp sư đều khác nhau hay sao? Tại sao lại không có ai nghiên cứu về vấn đề này nhỉ? Chỉ khi nào người ta thật sự đấu với nhau thì mới có thể phân biệt được trình độ cao thấp của đối phương, chứ đâu có ai quan tâm tới độ cứng của Băng chùy để làm chi chứ? Nhưng hắn lại nghiên cứu tới điều đó, và còn đạt được một kết luận rất chính xác nữa?

Lưu Sâm lại nói tiếp:
- Trình độ của Na Nhĩ Tư là cấp một, còn lúc đó Á Na vốn đã là cấp hai. Do đó, những quả Băng chùy lưu lại tại hiện trường không thuộc về Na Nhĩ Tư và cũng chẳng thuộc về Á Na nốt.

- Nếu vậy thì....tên hung thủ đó rốt cuộc là ai đây?

Tư Tháp ngửa mặt lên trời, lẩm bẩm:
- Loại mỹ nữ có trí tuệ như thế thật khiến người ta tò mò....

Nói tới đây, gã quay sang nhìn Lưu Sâm rồi hỏi:
- Dường như ngươi còn chưa nói hết lời thì phải? Chẳng lẽ ngươi đã biết hung thủ là ai rồi ư?

- Đúng vậy!

Tư Tháp vội hỏi:
- Là ai?

Lưu Sâm im lặng không nói gì.

- Rốt cuộc là ai chứ, ngươi mau nói cho ta biết đi. Nếu như ngươi không đành lòng giết mỹ nhân thì ít ra cũng có thể công cáo danh tính của ả cho mọi người cùng biết, để người nhà của Na Nhĩ Tư đi bắt ả, đồng thời cũng nhân dịp đó mà lấy lại sự thanh bạch cho ngươi luôn!

Trong giọng nói của Tư Tháp có pha lẫn sự khích động. Đây là việc mà toàn thể mọi người ở trong học viện đều quan tâm đến, tuy nó chưa phải là một tin quan trọng nhất, nhưng tất nhiên cũng có rất nhiều người quan tâm.

Lưu Sâm thở dài, nói:
- Ta quả thật là không thể giết nàng ta, và cũng không muốn nàng ta bị kẻ khác giết chết. Có biết tại sao không? Bởi vì có người rất thích nàng ta, xem nàng ta là một nữ nhân mỹ lệ nhất và khả ái nhất. Tiếc thay, người đó lại là....bằng hữu của ta!

Tư Tháp càng nghe càng ngẩn người ra, mà sắc mặt cũng từ từ thay đổi trở nên rất khó coi, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập sợ hãi, và một ý niệm điên cuồng cứ lẩn quẩn trong đầu gã. Gã không dám nói ra ý nghĩ đó, chỉ đưa mắt nhìn sang Lưu Sâm.

- Có thể nói cho ta biết....lý do của ngươi không?

- Ngươi còn nhớ lúc đó ta có hỏi một câu hay không? Rốt cuộc mục đích của hung thủ là gì? Đó là khiến cho Già Mạc thành và Phong Thần đảo xảy ra chiến loạn. Nếu hai nơi này phát sinh chiến tranh, vậy ai sẽ là kẻ có lợi nhiều nhất?

Những lời này rất có sức thuyết phục, bởi lẽ Lệ Nhã là người của Tô Cách thành, hơn nữa trí tuệ lại vô song. Đó chính là ưu điểm đã hấp dẫn Tư Tháp, nhưng vào lúc này đây, cảm giác ở trong lòng gã đã hoàn toàn thay đổi rồi.

- Đây chỉ là một suy đoán của ngươi thôi, chưa chắc đã đúng sự thật!

Tư Tháp thấp giọng nói:
- Nếu chỉ có một lý do thôi thì vẫn chưa đủ....chưa đủ....

- Nếu chỉ có một lý do thì đúng là vẫn chưa đủ!

Lưu Sâm chậm rãi nói:
- Do đó, trước đây không lâu, ta đã đến quê hương của nàng để chứng thực suy đoán của mình, và đã có kết quả.

Tư Tháp chỉ thấy tâm loạn như ma, sắc mặt âm trầm như nước. Lúc này, từ phía xa xa có tiếng cười khanh khách của nữ hài truyền lại, thanh âm đó có vẻ như xa mà lại như gần.

- Bằng hữu, ta phải làm sao bây giờ?

Trong giọng nói của Tư Tháp có pha lẫn sự bất đắc dĩ, cùng với sự bất lực và thê lương!

- Ta muốn nói với ngươi rằng, tuy nàng ta đã bày ra nhiều bẫy rập, nhưng ta vẫn chưa bị tổn thương gì. Vì vậy mà ta có thể bỏ qua tất cả mọi việc!

Lưu Sâm hờ hững nói tiếp:
- Nhưng ngươi cần phải hỏi lại mình xem, người mà ngươi yêu thích đó có thật sự đáng cho ngươi yêu thương hay không? Nếu ngươi khẳng định là đáng, vậy thì ngươi hãy quên đi hết mọi thứ mà yêu nàng. Còn nếu như câu trả lời của ngươi là không, ta mong rằng ngươi hãy thận trọng mà hành xử!

Quả thật Lệ Nhã là một người rất thông minh, điều đó không có gì nghi ngờ cả. Nếu như sự quan hệ giữa nàng và Tư Tháp được phát xuất từ kế sách tự vệ trong trường hợp tất cả kế hoạch đối phó với Lưu Sâm bị phá sản, vậy thì trí tuệ của nàng đúng là khiến cho hắn không nói được gì luôn.

Bởi vì nàng đã thấy rõ được tâm tính của Lưu Sâm. Hắn có thể trở mặt vô tình và giết hại bất cứ một ai gây bất lợi cho hắn, chỉ trừ một loại người, đó là những ai có liên quan đến bằng hữu của hắn. Nếu như việc trở thành ý trung nhân của Tư Tháp là một kế sách của nàng, vậy thì nàng tuyệt đối cũng không phải là lương phối của gã, nhưng có một điểm mà không ai biết, đó là chỉ cần Lưu Sâm thấy bằng hữu của hắn vẫn còn say mê nữ nhân đó, vậy thì hắn sẽ không giết nàng để rồi khiến cho bằng hữu của hắn phải bị thương tâm!

Tuy rằng không thể giết nàng ta, nhưng hắn có trách nhiệm nhắc nhở Tư Tháp, chỉ rõ cho gã thấy nữ nhân kia là loại người thế nào.

- Tư Tháp, bên kia thật là đẹp!

Lệ Nhã vừa cười vừa nắm lấy tay tay của Tư Tháp, nói:
- Chúng ta sang đó ngắm cảnh được không?

Lệ Nhã dường như hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt khác thường của hai người vậy.

- Được!

Tư Tháp khó khăn thốt ra một chữ.

Sau đó hai người đi xa dần, thân ảnh của Tư Tháp thoáng dừng lại, tựa như muốn quay về, nhưng cuối cùng cũng không quay lại. Lưu Sâm nhìn theo bóng của hai người họ thật lâu, nhìn đến thất hồn.

- Ngươi đang nghĩ gì thế? Có phải là cũng muốn dẫn Cách Phù đến đó không?

Thanh âm của Á Na vang lên bên tai, tuy ngữ khí rất bình thản, nhưng bên trong dường như có pha chút men chua....

Lưu Sâm khẽ liếc sang nàng, Á Na không thèm nhìn hắn, chỉ nói tiếp:
- Ta đi đây!

Sau khi đi được vài bước, nàng hạ giọng thốt:
- Ta sẽ quên đi tất cả mọi thứ đã xảy ra trong mấy ngày qua, ngươi cũng quên hết đi....được không?

Nói xong thì nàng quay người bỏ đi. Khi bóng dáng của Á Na biến mất sau bãi cỏ ở tận đầu cùng, Lưu Sâm hít một hơi thật sâu, sau đó thì bốc người lên, rồi lập tức biến mất chỉ trong nháy mắt. Chỉ thấy thân ảnh của hắn khẽ nhoáng lên ở bên ngoài bờ tường của học viện, rồi lại biến mất trong tích tắc.

Quả đúng như dự liệu của hắn, tất cả mọi người ở trong học viện đều không hay biết những gì xảy ra ở trong rừng. Các thành viên của Hoàng kim tổ đặc biệt khác với các học viên phổ thông khác, bởi vì bọn họ được tự do đi lại khắp nơi, nếu có vắng mặt đôi ba ngày cũng chẳng có gì đáng kể. Thế nhưng nàng có thật sẽ quên được hết những gì đã xảy ra chăng?

Á Na ngồi trước cửa sổ cũng khá lâu, đột nhiên nàng kinh ngạc nhìn ra mấy vì sao ở bên ngoài cửa sổ. Sao những vì sao đó trông quen thuộc quá, tựa như những vì sao ở trong sơn cốc vậy; nhưng tình huống bây giờ lại hoàn toàn khác đi, bởi vì lúc đó có hắn ở bên cạnh nàng. Tâm tình của nàng cũng thật là mâu thuẫn. Khi còn ở sơn cốc, bất cứ thời khắc nào nàng cũng đề phòng hắn, còn khi ở tại một không gian độc lập như bây giờ thì lại cảm thấy tịch mịch làm sao.

Hắn đã từng ôm nàng. Đó là sự thật!

Hắn đã từng hôn nàng, đây chỉ là suy đoán.....gần như thật. Nói không chừng hắn còn sờ soạn tới bảo bối của nàng nữa kìa. Với điều này thì nàng không dám khẳng định, nhưng cũng không dám phủ định. Một nữ hài đã gặp phải những việc này, liệu nàng ta có thể coi như là không có chuyện gì xảy ra chăng? Khi còn ở trong sơn cốc, nàng thấy sợ, nhưng sợ cái gì kia chứ? Sợ hắn dùng bạo lực mà cưỡng gian nàng chăng?

Không phải! Chỉ có bản thân Á Na là biết rõ, nàng không sợ điều đó, mà nàng lại sợ điều khác: nam nhân đó giống như một quyển kỳ thư vậy, chỉ cần mở nó ra thì sẽ có một mỵ lực hấp dẫn người khác cuốn hút lấy. Nàng sợ mình sẽ bị trầm mê ở trong quyển sách đó.

Không phải mình đã bị trầm mê rồi đó chứ?

Á Na nhè nhẹ lắc đầu mấy cái, rồi tự nhủ:
- Không đâu! Thật là không có mà! Đi ngủ thôi....người ta đã có Cách Phù rồi, nữ hài đó thật đáng thương. Không có đâu, ta làm sao có thể đoạt đi người chí yêu ở trong lòng nàng ta chứ?

oooOooo


Lưu Sâm đang nằm trong phòng của mình. Tất cả mọi động tĩnh ở căn phòng kế bên đều lọt vào tai hắn, thậm chí cả những tiếng thở dài sườn sượt của Á Na nữa. Khoảng cách đó đối với hắn chỉ giống như cách một bước mà thôi, nhưng một bước đó lại rất khó bước qua, bởi vì hắn biết, hắn không phải là loại nam nhân mà nàng thích. Nàng có do dự, có hoang mang, điều đó cho thấy nàng đang khó xử. Cuộc hành trình trong mấy ngày qua đã để lại trong lòng hai chữ "khó xử" thật lớn!

Đương nhiên hắn không hề biết, ý nghĩa của hai chữ "khó xử" ở trong lòng nàng khác với những gì hắn nghĩ. Tuy rằng Á Na chưa từng coi hắn là người tốt, nhưng lúc này ở trong lòng nàng đã quên mất hai chữ "tốt" và "xấu" rồi, mà chỉ có hai chữ "Cách Phù" mà thôi....

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa phòng vừa nhẹ vừa rụt rè vang lên.

Nhịp tim của Lưu Sâm chợt đập mạnh, hắn lập tức phóng mình đến bên cửa phòng, rồi từ từ mở nó ra. Đứng bên ngoài cửa là một vị cô nương, khuôn mặt đỏ bừng và có mang theo mấy phần u oán. Nàng rụt rè thốt:
- Lưu Sâm, đã mấy hôm rồi không gặp ngươi!

Tư Á! Nữ hài vẫn gọi hắn là "Lưu Sâm" thì chỉ có nàng! Cái tên này rất có trọng lượng ở trong lòng nàng.

- À, là ta ra ngoài có chút việc thôi!

Nói tới đây, hắn chìa tay mời:
- Vào đi, để ta bồi tiếp ngươi ngắm sao!

Tư Á thoáng đỏ mặt! Trong ánh mắt của nàng cũng lóe lên quang mang động lòng người, sau đó cũng từ từ bước vào phòng, rồi e ấp dựa vào lòng hắn. Từng cơn gió nhẹ lùa vào cửa sổ , bầu trời lốm đốm các vì sao, ban đêm thật là yên ắng. Lại một đêm ở đơn độc một nơi với hắn, Tư Á cảm nhận được nhiệt độ từ người hắn truyền sang, rồi dự đoán những hành động mờ ám tiếp theo của hắn. Đối với những hành động mờ ám của hắn, nàng nghĩ rằng mình sẽ từ từ thích ứng...Quả nhiên hắn bắt đầu hành động, tay đưa lên ôm lấy eo của nàng, mà bàn tay đó lại có vẻ hơi dài, đầu ngón tay vươn tới bên dưới gò ngực của nàng...rồi nương theo sự điều chỉnh thân thể của nàng mà đầu ngón tay đó khẽ chạm vào ngọc thố của nàng. Tư Á rên nhẹ:
- Lưu Sâm....

Thế rồi thân thể của nàng càng tựa vào hắn sát hơn nữa.

Không có hành động tiếp theo! May mà không có hành động tiếp theo, bằng không thì Tư Á lại sẽ bị mâu thuẫn giữa ham muốn và chống cự. Dưới bàn tay đầy ma lực của hắn, nàng cảm thấy sức chống cự của mình rất yếu ớt!

oooOooo


Ở tại Bạch Ngọc học viện, bầu trời cũng đầy sao. Viện trưởng đang đứng trước cửa sổ ngắm sao ở bên ngoài. Người đã già thì giấc ngủ cũng ngắn hơn người ta. Một giấc ngủ say đã biến thành giấc mộng xa xôi của thời niên thiếu rồi!

Một thân ảnh giống như u linh lướt qua hành lang của học viện. Ánh mắt của viện trưởng liền ngưng tụ lại. Lai Đặc Nhĩ, tuổi của y cũng không còn trẻ nữa, chẳng lẽ cũng không ngủ được hay sao? Vì vậy nên muốn tìm lão để tâm sự?

Có tiếng gõ cửa phòng vang lên, tiếp theo là tiếng gọi:
- Ân sư, xảy ra chuyện lớn rồi!

Cửa phòng bật mở, Ước Sắt nhíu mày hỏi:
- Nói đi!

Đại sự? Trong thời gian gần đây, mọi chuyện xảy ra đều là đại sự cả!

- Ma Cảnh đã mở, hiện nay đại quân của Ma Cảnh đã xuất động và đang tiến về phía tây bắc!


Một câu ngắn ngủi đó vừa thoát ra khỏi miệng Lai Đặc Nhĩ, Ước Sắt đột nhiên cảm thấy toàn bộ không gian liền bị tối sầm lại, tiếp theo chỉ nghe một tiếng "rắc" vang lên từ tay lão. Thì ra thành ghế đã bị lão bóp nát. Chỉ nghe Ước Sắt hỏi:
- Ma Cảnh đã mở? Tin tức này.....có đáng tin cậy không?

- Đáng tin cậy!

Sắc mặt của Lai Đặc Nhĩ trở nên âm u, nói:
- Ma quân lệnh vừa truyền đến Khách Lạp thành, thành chủ không tin là thật, cuối cùng dẫn đến cảnh sinh linh toàn thành bị đồ sát, chó gà cũng không thoát.

- Sao....sao lại như vậy chứ? Ma môn đã bị hủy, Ma luân cũng bị hủy....

Lão vừa nói, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Vào lúc này đây, viện trưởng đã không còn là một vị cao thủ thần cấp nữa, mà chỉ là một lão nhân bình thường thôi!

Lai Đặc Nhĩ nói:
- Vậy thì chỉ có một giải thích duy nhât. Cửa ra của Ma Cảnh không phải là cửa vào, mà thứ chúng ta đã hủy đi chỉ là cửa vào thôi. Về phần Ma luân thì....ta sớm đã cảm thấy nó có vấn đề, bởi lẽ chỉ bằng vào gã A Khắc Lưu Tư kia thì làm sao có thể đoạt lại nó dễ dàng như thế chứ? Giờ đây đã xác nhận được....

Ước Sắt lạnh lùng cắt ngang lời y:
- Giờ đây đã chứng minh rằng bọn chúng cấu kết với nhau để mở cửa Ma Cảnh, sau đó mới mang Ma luân về để thu lấy sự tín nhiệm của thiên hạ!

Một lời nói dối cộng thêm một chiếc Ma luân bị vỡ nát đã làm tan biến đi trọng tội của ngươi, thậm chí còn biến ngươi thành cứu thế chủ. A Khắc Lưu Tư, ngươi lợi hại thật!

- Đúng thế! Gã A Khắc Lưu Tư đó thật không đáng tin! Hắn nhất định là ngoại ứng do Ma Cảnh phái ra rồi!

- Hiện nay A Khắc Lưu Tư đang ở đâu?

- Hắn còn đang ở tại Tô Nhĩ Tát Tư!

- Chúng ta phải báo tin này đến hoàng cung ngay mới được, bây giờ lập tức lên đường.

Vừa nói, toàn thân lão liền có hồng quang nhàn nhạt bao phủ, sau đó lại nói tiếp:
- Hãy mang theo cao thủ các hệ của bổn viện.

Lai Đặc Nhĩ nói:
- E rằng ở hoàng cung đã sớm có phản ứng rồi! Bọn họ nhận được tin còn sớm hơn ai hết!

- Xuất phát!

Không lâu sau, hơn trăm con phi ưng bay vọt lên cao, trông tựa như mây đen đầy trời vậy. Chúng trực chỉ bay về phía tây nam, mà nơi đó chính là nơi tọa lạc của Tô Nhĩ Tát Tư!

oooOooo


Con người vốn có thói quen ngủ trên giường. Khi Lưu Sâm tỉnh lại, hắn vươn mình thành một chữ đại thật lơn.

Mấy ngày qua ở trong rừng, tuy bản thân hắn cảm thấy cũng không tệ, nhưng sau khi đánh một giấc ngon lành ở trên giường thì toàn thân khỏe khoắn vô cùng.

Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng gõ rụt rè vang lên. Là ai mà đã gõ cửa sớm như thế chứ? Trước kia chỉ có Pha Tư Đế, nhưng bây giờ thì nàng ta sẽ không gõ cửa phòng hắn nữa. Giữa nàng và hắn đã có một khoảng cách khó lấp nổi. Trước kia vì biết thanh danh của hắn quá xấu, nên nàng đã bỏ rơi hắn, còn bây giờ thì lại có một loại tâm tư khó nói nên lời. Từ sau khi hắn nổi danh vì đại công cứu vớt thiên hạ chúng sanh, nàng đã nhiều lần muốn bắt chuyện với hắn, nhưng mỗi lần như thế thì hắn đều lảng tránh hết. Ngay bản thân hắn cũng không biết tại sao. Hắn có thể tha thứ cho những người khác đã hiểu lầm hắn, nhưng chỉ có nàng là hắn vẫn canh cánh trong lòng.

Lưu Sâm đưa tay mở cửa, sau đó thì ngẩn người ra, bởi lẽ ở trước mặt hắn có ba đạo sư, là Ước Khắc Tốn, Khắc Lý, và một đạo sư nữa mà hắn không nhớ tên. Thần tình trên mặt của ba người đều rất nghiêm túc. Vào lúc hắn mở cửa ra, hắn đã mẫn cảm nhận ra cơ thịt ở trên mặt Ước Khắc Tốn đang khẽ co giật. Điều đó khiến cho hắn giật thót mình, bởi lẽ y là loại người nếu không có chuyện đại sự gì thì sẽ không tìm đến tận cửa của người ta thế này đâu. Lưu Sâm không hề có cảm tình với y, và y cũng chẳng có cảm tình gì với hắn cả.

- Ba vị đạo sư tiên sinh, có chuyện gì chăng?

Lưu Sâm cung kính hỏi.

- A Khắc Lưu Tư, viện trưởng có mời!

Khắc Lý trầm giọng thốt:
- Hãy theo chúng ta đến gặp viện trưởng đi.

Thế rồi ba người chia nhau ra kẹp hắn vào giữa, hai người đi hai bên, và một người đi phía sau. Lưu Sâm mỉm cười hỏi:
- Ba vị đạo sư thần tình nghiêm túc như thế, chẳng lẽ trong học viện đã xảy ra đại sự gì sao?

Ước Khắc Tốn nhạt nhẽo đáp:
- Học viện không xảy ra việc gì hết!

Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm:
- Không có gì là tốt rồi! Ta còn lo lại có người bị giết và lần này lại đổ mọi tội hạnh lên đầu ta nữa chứ. Hà, đi thôi!

Tình huống lần này cũng giống như lần trước hắn bị vu oan vậy, tuy hắn chưa làm qua việc gì khiến người ta có thể vu oan được, nhưng loại việc kiểu này thì càng ít càng tốt.

Bọn họ băng qua dãy hành lang rồi đi thẳng xuống lầu, dọc đường hai bên có các học viên bàn tán xôn xao. Ai nấy cũng suy đoán xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lưu Sâm không hề để vào tai. Trước mặt họ là khoảnh sân rộng, ở đó càng có đông người hơn nữa. Lúc này Lưu Sâm mới cảm thấy có chút thiếu tự nhiên. Hắn lúng túng cười hỏi:
- Ba vị đạo sư, các người thật là khách khí. Viện trưởng có lệnh triệu, chỉ cần phái một học viên đến thông báo một tiếng là được rồi. Bảo đảm ta sẽ chạy đến rất nhanh, đâu cần đích thân ba vị đến đây chứ?

Khuôn mặt của Ước Khắc Tốn lại khẽ co giật một chút, trông như cười mà không phải cười. Y không đáp lại lời hắn.

Sau khi đi xuyên qua đám đông, khi đến gần một khúc quanh thì chợt thấy một tiểu cô nương đang đứng đó, chính là Cách Phù. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt như muốn dò hỏi. Lưu Sâm mỉm cười gật đầu với nàng, biểu thị không có vấn đề gì cả. Cách Phù thấy vậy thì yên tâm lẩn vào hoa viên, rồi đưa mắt dõi theo hắn....

Lưu Sâm theo các đạo sư tiến vào một tòa đại lâu, nơi đây chính là nơi làm việc của viện trưởng. Lầu một là một căn hội nghị thất cực rộng, đủ để chứa hơn mấy trăm người. Giờ đây, cánh cửa lớn của hội nghị thất chậm rãi được đẩy ra, Lưu Sâm có cảm giác như đang đi từ một nơi sáng sủa mà tiến vào một căn phòng tối om vậy. Ở đầu bên kia là một cái đài cao, hiện nay đang có một vị lão giả đứng trên đó. Lão chậm rãi xoay người lại, ông ta chính là viện trưởng Tố Cách Lạp Tư, thần thái rất nghiêm trọng, lại mang theo nét bi phẫn và thêm một chút tiếc hận. Lưu Sâm thấy vậy thì cũng rất kinh ngạc, nhưng hắn không nhìn vào viện trưởng, mà hắn lại đang nhìn ra phía sau lão. Lúc này cánh cửa hậu cũng đã được khép lại, đứng chắn trước cửa còn có một người nữa.

Cửa hậu có người đứng gác cũng không có gì lạ. Trong học viện có thiếu gì người, bất cứ lúc nào cũng có thể kêu vài người đến gác cửa đều được cả, nhưng điểm mấu chốt ở đây là người nọ không phải là một người gác cửa. Trong thiên hạ này, không một ai có thể sai lão canh cửa được, kể cả quốc vương cũng không có tư cách đó luôn, bởi vì lão chính là Lạc Phu.

Đệ nhất kiếm thủ trong thiên hạ, Kiếm thần Lạc Phu!

Lưu Sâm ngơ ngác nhìn lão, lão cũng đang nhìn hắn với ánh mắt lạnh băng, phảng phất như muốn nhìn xuyên thẳng vào nội tạng lục phủ của hắn vậy.

- Lạc Phu tiên sinh, ngài vẫn khỏe chứ?

Lưu Sâm thở hắt ra một hơi.

- Ngươi vẫn còn nhận ra bổn nhân, A Khắc Lưu Tư, trí nhớ của ngươi quả không tệ!

Lạc Phu lãnh đạm nói:
- Ngày hôm nay bổn nhân và Ước Sắt viện trưởng đến đây đặc biệt là vì ngươi. Ngươi hẳn phải cảm thấy rất vinh hạnh!

- Đúng thật là rất vinh hạnh!

Lưu Sâm nhìn sang bên trái, rồi hỏi:
- Ước Sắt viện trưởng đã tới chưa?

Ở bên trái là một đám người đang đứng trong bóng tối, ai nấy đều không hề nhúc nhích, nhưng khi câu hỏi của Lưu Sâm vừa vang lên thì một bóng thân ảnh chậm rãi bước ra ngoài. Người đó chính là Ước Sắt. Tuy lão không cao bao nhiêu, nhưng lần này bước ra ngoài, những người khác dường như trở nên thấp bé hẳn đi, vì vậy mà trông lão y như một con phượng hoàng đang đứng giữa bầy gà vậy, đơn độc lẻ loi.

Thế rồi những người khác cũng động theo. Bọn họ tách nhau ra, có người lướt đi như nước chảy mây trôi, có người lại như gió nhẹ thoảng qua, còn có người lại như một cái bóng mờ mà thôi. Tất cả đều là ma pháp sư cao cấp, còn phía sau Lạc Phu thì chẳng biết từ lúc nào đã thấy xuất hiện thêm hơn hai mươi người, ai nấy đều lăm lăm trường kiếm trong tay và nhanh chóng chiếm lấy các lối thoát trong hội nghị thất, tình thế giống như là sắp lâm đại địch đến nơi vậy.

Mí mắt của Lưu Sâm khẽ giật giật, nhưng tốc độ lại không bằng nhịp tim đang đập. Hắn cất giọng bình tĩnh, hỏi:
- Hai vị cao thủ thần cấp và hơn mười cao thủ thánh cấp đến Tô Nhĩ Tát Tư này thật sự là vì A Khắc Lưu Tư ta?

Trong đầu hắn có vô vàn ý niệm đang xoay chuyển. Hắn đang đoán xem ý đồ của họ đến đây là gì. Có lẽ bọn họ đã tìm ra được chứng cứ hắn đã giết công chúa giả (tức Bách Biến yêu cơ). Chỉ có điều đó mới có thể khiến cho hai đại thế lực cùng đến tính sổ với hắn. Nếu chỉ có Lạc Phu đến đây, vậy thì hắn sẽ nghĩ rằng lão vì di vật của Khắc Ân mà đến, nhưng cả Ước Sắt viện trưởng cũng đến luôn thì rõ ràng khả năng đó phải bị loại bỏ.

- Đúng vậy!

Ước Sắt chậm rãi nói:
- Ma Cảnh đã mở cửa, thiên hạ sinh linh sẽ bị rơi vào cảnh giết chóc. A Khắc Lưu Tư, tất cả mọi việc đều như ngươi mong muốn. Ta phải thừa nhận rằng thủ đoạn của ngươi không tệ, nhưng....

Lưu Sâm vừa nghe tới đây thì chấn động toàn thân, bật hỏi:
- Cái gì? Ma Cảnh đã mở rồi ư?

Cắt ngang lời của viện trưởng đúng là vô lễ, nhưng lúc này đầu óc của hắn đang rối rắm cả lên, sớm đã không nghe thấy việc gì nữa hết, mà căn bản cũng không hề để tâm tới việc thất lễ đó nữa.

- Ngươi dường như rất kinh ngạc?

Lạc Phu cười nhạt:
- Tất cả mọi việc đều do một tay ngươi gây nên, ai ai cũng biết hết cả rồi, ngươi không cần đóng kịch nữa!

- Không!

Lưu Sâm quát lên thật lớn, khiến cho bốn vách tường cũng phải rung động theo. Trong lúc mọi người còn đang tức giận thì hắn hít sâu một hơi, rồi nói:
- Ước Sắt tiên sinh, xin hãy nói cho rõ ràng, có phải Ma Cảnh đã mở cửa thật rồi chăng? Tin này từ đâu mà có? Không biết nguồn tin có đáng tin cậy hay không?

Tố Cách Lạp Tư trầm giọng nói:
- A Khắc Lưu Tư, vào ba ngày trước, sáu tòa thành trì ở phía tây bắc đã rơi vào tay của Ma Cảnh. Mười vạn bách tính phải đào vong khắp nơi. Ma pháp công hội của họ đều bị toàn quân tiêu diệt, còn thủ cấp của hội trưởng Kiếm thuật công hội thì bị treo trên cột cờ ở đầu thành suốt ba ngày. Tuy không có ai làm thống kê số lượng người bị giết hại, nhưng theo phỏng chừng sơ bộ thì con số đó cũng lên đến mấy vạn. A Khắc Lưu Tư, ngươi cho rằng tất cả những tin tức đó từ đâu mà đến?

Thanh âm của ông ta trầm thống vô cùng, có lẽ là vì những bách tính bị chết oan, hoặc cũng có lẽ vì sự sai lầm của học viên xuất sắc của mình.

Lưu Sâm ngây người ra!

Ước Sắt nói:
- Ngươi lấy trộm Ma luân, sau đó mới đem Ma luân bị vỡ nát đem trả về. Không một ai biết được ngươi đã mở cửa Ma Cảnh...bổn nhân vì nghĩ ngươi chưa tạo nên ác hạnh nào, lại tiếc một thân ma pháp của ngươi, nên ta mới tác thành thanh danh cho ngươi ở trước mặt thiên hạ. A Khắc Lưu Tư, Bạch Ngọc học viện không hề bạc đãi ngươi chút nào! Không ngờ, tất cả những gì ngươi làm đều là ngụy trang. Dù bây giờ ngươi có chết ngàn lần cũng không đáng tiếc, trái lại còn làm liên lụy đến bổn nhân phải trở thành tội nhân của thiên hạ.....

Càng nói, thanh âm của lão càng lớn dần, râu mép cũng bay phần phật, trông giống như một con hùng sư vừa bị thương vậy.

- Tất cả những chuyện này là thế nào?

Lưu Sâm kêu lớn:
- Không sai, người của Ma tộc đúng là đã muốn mở cửa Ma Cảnh, nhưng vào thời khắc cuối cùng thì đã bị ta phá hủy Ma luân....Chẳng lẽ chú ngữ của Ma chủ quả thật đã mở cửa Ma Cảnh rồi sao?

Không! Rõ ràng lão chưa kịp niệm xong chú ngữ thì đã tắt thở rồi kia mà. Ma luân phải xoay đủ bảy vòng thì mới mở được cửa của Ma Cảnh, nhưng lúc đó nó còn chưa xoay được một vòng nữa....rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Lúc này đầu óc của hắn đã bị rối tung cả lên!

Ước Sắt và lão giả đang kế bên trao đổi ánh mắt thật nhanh, rồi nói:
- Theo ta được biết, Ma luân quả thật phải xoay đủ bảy vòng thì mới mở cửa được. Nếu như của Ma môn vẫn chưa mở thì ta có lẽ sẽ tin ngươi thêm một lần nữa, nhưng bây giờ Ma môn đã được mở ra; do đó, tất cả mọi quá trình đều do ngươi tùy tiện dựng lên mà thôi. Lời nói hoang đường của ngươi sẽ không còn ai tin nữa đâu.

Lưu Sâm tức giận đến mặt đỏ bừng. Tình huống trước mắt đúng là không ai có thể tin tưởng hắn được. Bỗng nhiên trong đầu hắn chợt lóe lên một việc. Khi vừa nhớ tới chuyện đó, khuôn mặt của hắn liền có biến hóa và tiếp theo là tràn trề sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.