Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 153: Hoa Thủy Tiên Kiều Diễm




Một đóa hoa Thủy Tiên rất quen thuộc!

Hắn đã từng trong lúc vô ý nhìn thấy qua loại hoa đó một lần, đó là đóa hoa ở bộ vị kín đáo của Á Na. Sau khi biết bị hắn nhìn lén mình, Á Na đã đáp lại cho hắn một chậu nước tắm để "ghi khắc" lại buổi kỳ ngộ đó. Còn hôm nay là thế nào? Tại sao trên người Khánh Ước cũng có loại hoa mỹ lệ như thế, nhưng chỉ có vị trí là khác với Á Na mà thôi?

Khánh Ước giơ hai tay lên cao, đôi tay của nàng vừa trắng vừa dài. Dưới ánh sao sáng ngời, đóa Thủy Tiên kiều diễm trên tay nàng bỗng nhiên động đậy, thế rồi một luồng ánh sáng nhu hòa từ từ lóe lên, màu đỏ tươi như máu bỗng nhiên thay đổi và biến thành màu trắng bạc. Sau đó nó lại thay màu tiếp và biến thành màu vàng kim. Lúc này Khánh Ước chợt đưa ngón tay vào trong miệng cắn một cái, từ vết cắn trên ngón tay liền có một giọt máu ngưng tụ lại, rồi sau đó nó lại từ từ rơi xuống ngay vào chính giữa mi tâm của Khắc Nại....

Thế rồi một vầng ánh sáng với màu sắc rực rỡ liền bao trùm lấy Khánh Ước, sau đó nó cũng phủ trùm lấy Khắc Nại đang nằm trên đất. Lưu Sâm và Tư Tháp không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy tay nhau, cả hai đều kinh ngạc nhìn sững vào sự việc đang xảy ra trước mắt mình.

Trong quầng ánh sáng rực rỡ đó dường như có truyền đến tiếng kêu sợ hãi, có lẽ nó được phát ra từ viên thủy tinh cầu từ lâu đã trở thành ảm đạm.

Một lúc sau, đóa hoa Thủy Tiên ở trên cánh tay của Khánh Ước từ từ biến mất, màu đỏ của máu nàng cũng biến thành màu vàng kim rất kỳ quái, còn trên mặt của Khắc Nại thì lại bị một luồng kim quang bao phủ. Trong phút chốc, tất cả quang mang đều biến mất, Khánh Ước chậm rãi ngã ra sau, may mà Lưu Sâm đứng gần đó nên kịp đưa tay đỡ lấy nàng, còn Khắc Nại thì cũng bỗng nhiên mở mắt ra, rồi ngơ ngác nhìn khắp xung quanh một lượt...

Ba tiếng kêu cùng lúc vang lên một lượt, phá tan bầu không khí yên tĩnh và đồng thời cũng xua tan đi lớp sương mù dầy đặc ở trong sơn cốc. Bốn người nhào tới ôm chầm lấy nhau, mừng mừng tủi tủi!

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này?

Lưu Sâm mừng như điên, hắn lên tiếng hỏi gấp:

- Khắc Nại, ngươi mau nói cho ta biết, sao muội muội của ngươi có ma pháp lợi hại như thế chứ? Cả người chết đi rồi mà vẫn có thể cứu sống lại được!

- Vấn đề này ngươi nên hỏi ta mới phải!

Khánh Ước sau khi ôm chặt lấy ca ca rồi thì liền buông tay ra, trên mặt nàng đỏ bừng vì thẹn thùng, sau đó lại nói tiếp:

- Đây không phải là ma pháp, mà là thánh vật ta đã mang theo từ nhỏ. Đó là quà tặng của Thiên Cảnh thánh nữ ban cho ta! Nhờ đó nên ta mới có thể cứu sống bất cứ ai chỉ một lần duy nhất thôi! Bất kể là ai, chỉ cần thi thể vẫn còn thì ta sẽ có thể lấy lại sinh mạng cho người đó một lần, chỉ một lần duy nhất!

Thiên Cảnh thánh nữ? Lưu Sâm hồi tưởng lại, cái tên này hắn đã nghe được hai lần. Rất nhiều năm trước, đại lục rơi vào cảnh đại loạn. Ma Cảnh và Thánh Cảnh tương tàn lẫn nhau, khiến cho sinh linh của đại lục không còn đất dung thân. Lúc bấy giờ Thiên Cảnh thánh nữ mới ban cho người của Mạc Ca tộc kỳ kỹ Ngư Long biến, để giúp họ chạy ra biển khơi, từ đó về sau mà tránh xa chiến loạn....

Đó là những điều được ghi lại trên thánh bia của Nhân Ngư tộc của tiểu mỹ nhân. Giờ đây hắn lại nghe nhắc tới cái tên này, cái tên đã ban cho bằng hữu hắn sinh mạng lần thứ hai! Thánh nữ! Thiên Cảnh thánh nữ, ta sẽ nhớ kỹ ngươi! Đa tạ!

Hắn chỉ thầm thốt lên lời cảm tạ ở trong đáy lòng, còn Khánh Ước thì quỳ hai gối xuống đất rồi lên tiếng khấn:

- Cảm tạ Thiên Cảnh thánh nữ đã cho Khánh Ước sử dụng cơ hội duy nhất để cứu lại tính mạng của ca ca. Suốt đời này Khánh Ước xin cảm tạ thánh nữ!

Khắc Nại mở rộng đôi tay rồi nói:

- Các bằng hữu! Ta không cần nói những tiếng cảm tạ đầy khách sáo với các ngươi chứ?

Giữa bằng hữu sống chết có nhau, hành động sẽ nói rõ tất cả mọi tình cảm, vốn không cần lời lẽ cảm tạ để nói cho nhau nghe.

- Đương nhiên là không cần!

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Chúng ta chỉ đến đây đón ngươi trở lại học viện thôi!

Tư Tháp cũng cười nói:

- Ưu Lệ Ty, ngươi có nhìn thấy được không?

Khắc Nại nghe gã hỏi vậy thì nhìn khắp xung quanh một lượt rồi ngơ ngác hỏi:

- Ưu Lệ Ty cũng tới đây à?

- Đúng vậy!

Thanh âm khích động lại vang lên từ thủy tinh cầu:

- Khắc Nại, chúc mừng ngươi trở về...ngươi tốt nhất là hãy mau trở lại đi, để ta kiểm tra xem rốt cuộc ngươi là người thật hay huyễn ảnh đây....

Bốn người nghe vậy thì lớn tiếng cười hả hê, cả Khánh Ước cũng cười phụ họa theo họ!

- Đi thôi!

Khắc Nại khẽ hoạt động cơ thể đôi chút, sau đó thì lộ vẻ kinh hỷ ra mặt:

- Chuyện gì thế này? Ma pháp của ta có tiến bộ khá nhiều đấy!

Ba người kia nghe gã nói vậy thì đều im lặng trở lại. Tư Tháp cẩn thận hỏi:

- Tiến bộ nhiều hay ít?

Khắc Nại không trả lời, gã chỉ vung tay ra một cái, trước mắt mọi người bỗng vụt tối hẳn đi. Trong bóng tối đó, có vài cây cổ thụ chợt từ từ héo úa và hoàn toàn rơi vào trong bóng tối. Khi vầng Hắc Ám được thu lại, trên mặt đất không còn một thân cây đại thụ nào nữa hết. Tư Tháp thấy vậy thì ngây người hẳn ra.

- Chắc là vì....U Minh cốc này thích hợp cho ngươi ngủ một giấc chăng?

Lưu Sâm vừa cười vừa chìa tay ra nói:

- Chúc mừng ngươi!

- Chắc không phải vì U Minh cốc đâu!

Khắc Nại nhìn nước đầm màu bích lục rồi nói tiếp:

- Có lẽ là do nước trong đầm có huyền cơ khác cũng nên. Ta có cảm giác rất quen thuộc với nước ở trong đầm đó! Thật không ngờ....nhờ chết hụt một chuyến mà ma pháp của ta được tăng nhanh như vậy.

Nước đầm màu bích lục chợt nổi lên vài gợn sóng, dường như nó thật sự có một loại huyền cơ gì đó.

Tư Tháp cười khổ nói:

- Ta còn tưởng là trong mấy ngày nghỉ chỉ có ta là tiến bộ nhanh nhất, thật không ngờ....không ngờ bây giờ trong ba người chúng ta, chỉ có thực lực của ta là kém nhất! Khắc Nại đạt được tới cảnh giới của đại ma pháp sư, A Khắc Lưu Tư....thì một mình cứu về Khánh Ước...điều đó lại càng khiến cho ta khó tưởng tượng hơn bao giờ hết.

Trong thanh âm của gã có đôi chút chán nản. Lưu Sâm vừa tạo bất ngờ lớn nhất cho gã, còn Khắc Nại cũng đột nhiên được đề thăng thực lực. Gã cảm nhận được điều đó rất rõ ràng. Hắc Ám ma pháp của Khắc Nại đã đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư, một lúc nhảy lên tới hai bậc. Sự tiến bộ đó là một tốc độ phi trường!

Khắc Nại nghe Tư Tháp nói xong thì quay sang nhìn Lưu Sâm đầy vẻ ngạc nhiên. Một mình hắn mà có thể cứu Khánh Ước trở về hay sao? Cho dù với bản lãnh của gã bây giờ thì muốn làm được điều đó cũng rất gian nan.

Khánh Ước đỏ bừng cả mặt, nàng đang định lên tiếng nói gì đó thì Lưu Sâm đã cướp lời:

- Chỉ nhờ vào kế sách thôi! Đám Thú nhân kia rất dễ bị gạt, ta nói loạn một hồi, không ngờ lại thuyết phục được bọn chúng, nên chúng mới tin tưởng đó chứ.

Tư Tháp nghe vậy thì không phục, nhưng lúc này lại không phải lúc để phản bác. Lưu Sâm biết rõ ý tứ của Tư Tháp, nhưng hắn chỉ mỉm cười làm ngơ, bởi lẽ ma pháp của hắn quá ư kỳ quái, hoàn toàn lật đổ lý luận cơ bản của ma pháp. Đó là bí mật lớn nhất của hắn, vốn không thích hợp để lộ bí mật này ở trong học viện, mà ở trước mặt bằng hữu cũng không nên tiết lộ. Nếu giải thích rõ toàn bộ quá trình cứu người thì tất nhiên bí mật của hắn cũng sẽ bị tiết lộ ngay.

Một khi nó bị bại lộ thì đối với cả đám sẽ chẳng có sự giúp đỡ mang tính thực chất nào (sự việc hấp thu ma tinh để tăng cường tu vi ma pháp hoàn toàn đều nhờ vào thể chất đặc thù của mình, bản thân hắn cũng không biết rõ nguyên lý ở trong đó, nhưng hắn biết người khác tuyệt đối sẽ không làm được như hắn), trái lại còn sẽ dẫn đến một trận sóng toó gió lớn, hậu quả thật khó lường. Hắn có thể đồng sinh cộng tử với bằng hữu, nhưng đối với ma pháp thì lại không có quan hệ gì.

Khánh Ước mở to đôi mắt mà nhìn hắn thật lâu, rốt cuộc cũng không nói gì nữa.

Thế rồi bốn người đi ra khỏi khu rừng, vượt qua hòn núi cao nhất và cuối cùng cũng đến được cốc khẩu của Lạc Cơ sơn cốc. Từ xa xa nhìn thấy bóng dáng của bốn người, những tộc nhân của Lạc Cơ tộc đang đứng chờ ở cốc khẩu liền nhao nhao cả lên. Hai lão giả bước tới ôm chặt lấy Khắc Nại và Khánh Ước mà khóc không thành tiếng. Tất nhiên đó là phụ mẫu của hai huynh đệ họ rồi. Còn tộc trưởng thì cúi người chào họ thật sâu, cảm động đến nỗi thốt không nên lời. Ưu Lệ Ty với khuôn mặt thánh khiết, hai mắt dõi theo Lưu Sâm đang xen lẫn trong đoàn người, khóe miệng hé lộ nụ cười đầy ấm áp...

- Trả lại cho ngươi đây!

Lưu Sâm ngồi trên lưng bạch lộc và lấy viên thủy tinh cầu đưa trả lại cho Ưu Lệ Ty. Nó đúng là một vật rất kỳ quái, tựa như điện thoại di động của xã hội hiện đại vậy, ngoài toàn bộ công năng của điện thoại di động ra, nó còn có thể giúp nàng cảm ứng được tính nguy hiểm tại địa phương mà họ đang có mặt, và đồng thời cũng có thể ra tay tương trợ.

Ưu Lệ Ty nhẹ nhàng đón lấy nó, đồng thời khuôn mặt cũng đỏ ửng lên. Sau khi chia tay để đi thi hành nhiệm vụ cứu người, những lời Lưu Sâm và Tư Tháp nói với nhau thì nàng đều nghe thấy hết, không biết hắn nghĩ gì về những lời đó?

Hắn có biết mình thích hắn hay không? Trong thời gian hắn ôm giữ thủy tinh cầu, không biết hắn có cảm giác như đang ôm nàng trong lòng hay không? Có muốn tạm giữ thủy tinh cầu ở bên cạnh hắn một thời gian để ôm giữ nó mỗi ngày hay không? Mà mình cũng có thể tùy thời mà quan sát hành vi của hắn....

Vừa nghĩ tới đây, nàng khẽ liếc mắt nhìn sang Lưu Sâm thì vừa vặn cũng bắt gặp ánh mắt của hắn, bắt gặp ánh mắt vừa đang dò xét và cũng vừa mang nét cười cười của hắn. Ưu Lệ Ty thấy vậy thì giật mình hoảng hốt, trong lúc vô tình liền để cho viên thủy tinh cầu trượt xuống khỏi lòng bàn tay....

Viên thủy tinh cầu trong suốt rơi từ trên lưng bạch lộc xuống, mắt thấy nó sẽ rơi xuống đất và vỡ tan tành. Trái tim của Ưu Lệ Ty như trùng xuống, nàng chỉ kịp kêu "a" một tiếng nhỏ chứ không thể làm gì hơn, đột nhiên một thân ảnh lướt qua rồi chụp lấy viên thủy tinh cầu. Đoàn ngựa ở phía sau không kịp hãm tốc độ lại, vẫn một mực tiến tới trước, coi bộ sắp đụng trúng thân ảnh nọ tới nơi, nhưng thân ảnh kia chỉ khẽ lắc mình một cái thì liền biến mất, sau đó nó lại xuất hiện ở trên lưng bạch lộc, rõ ràng là Lưu Sâm.

Đoàn người ngựa dừng lại, tất cả mọi người đều ngây cả ra, những đôi mắt đều trợn lên thật lớn.

Lưu Sâm chưa phát hiện ra chuyện gì khác thường, hắn chỉ chìa tay ra đưa trả thủy tinh cầu lại cho Ưu Lệ Ty, rồi nói:

- Đang nghĩ gì thế? Nếu lỡ làm nó bể mất, không biết ngươi làm sao mà giao phó với người trong tộc đây.

Vừa nói, hắn vừa mỉm cười rất ôn nhu.

Ưu Lệ Ty ngơ ngác nhận lấy, dường như không hề nghe được lời châm chọc của hắn thì phải.

- Bằng hữu!

Tiếng gọi của Tư Tháp vang lên, khiến cho Lưu Sâm vừa nhận ra tình thế dị thường thì liền nhận được đáp án ngay. Gã hỏi:

- Nơi đây là Lạc Cơ sơn cốc, ngươi....tại sao ma pháp của ngươi không bị mất đi thế?

Đúng vậy! Nếu ở bên ngoài, dù Ưu Lệ Ty có đánh rơi thủy tinh cầu thì bất cứ kẻ nào cũng có thể tiếp được nó, kể cả Ưu Lệ Ty; nhưng nơi đây lại không bình thường. Những ai đã lọt vào đây thì đều trở thành những người rất bình thường, vậy làm sao có thể có được thân thủ lợi hại như thế chứ? Tiếp được thủy tinh cầu và lách tránh đoàn người ngựa, quả thật là không thể nào!

Lưu Sâm mỉm cười hỏi:

- Ngươi khẳng định đó là ma pháp sao? Chứ không phải là phản ứng của ta vốn nhanh nhẹn như vậy sao?

Những người đang có mặt tại đây quá nhiều, nếu để cho họ biết sự thật ma pháp của mình không hề bị ảnh hưởng gì, không biết việc đó có khiến cho những tộc nhân đầy nhiệt tình này cảm thấy sợ hãi hay không? Hoặc giả điều đó có thể xúc phạm vào một điều cấm kỵ nào đó hay không? Quả thật cũng có khả năng lắm chứ!

Mọi người nghe hắn nói vậy thì đều tin ngay, bởi vì chỉ có điều đó là giải thích duy nhất mà thôi. Cả Tư Tháp cũng tin tưởng vào cách giải thích đó, bởi lẽ ma pháp của Lưu Sâm từ đó tới giờ vẫn không khá hơn chút nào, vậy mà trong cuộc tỷ đấu ma pháp phụ thì hắn lại thắng mình. Chỉ có một giải thích như hắn vừa nói: đó là tốc độ của hắn vốn đã nhanh như vậy, nên ma pháp chỉ giúp cho hắn nhanh thêm hơn thôi. Còn tại sao hắn lại có tốc độ nhanh như thế thì cũng không cần giải thích, bởi vì trên đời này cũng có rất nhiều người có tốc độ nhanh không thể tưởng. Tốc độ của những người có kỹ năng đặc biệt cũng nhanh khủng khiếp kia mà.

Thế nhưng ánh mắt của Khánh Ước lại cứ nhìn chằm chằm lên người Lưu Sâm, dường như nàng đang suy nghĩ điều gì đó....còn Lưu Sâm thì lại không hề chú ý tới ánh mắt khác thường đó.

- Ngày hôm nay....

Tộc trưởng đứng ở trên tòa kiến trúc cao nhất của bộ tộc rồi lớn tiếng nói:

- Tất cả mọi người hãy nâng chén cùng các vị khách nhân tôn kính của chúng ta! Ai có thể chuốc say các vị anh hùng đó thì họ chính là những anh hùng của bổn tộc!

Tư Tháp nghe vậy thì ngẩn người ra:

- Không cần dùng phương thức đó để kiểm nghiệm chứ?

Ưu Lệ Ty vội vàng nói:

- Ta không phải là anh hùng! Ta chỉ là nữ hài thôi, vì vậy nên sẽ không tham gia!

Khánh Ước bật cười, nói:

- Nữ hài cũng phải tham gia! Ngươi cũng là anh hùng!

Ưu Lệ Ty lại càng gấp hơn:

- A Khắc Lưu Tư, nếu ngươi không....bảo hộ ta.....ta....ta sẽ không tha cho ngươi!

Nàng đã chuyển mũi dùi về phía Lưu Sâm. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Lưu Sâm giang rộng đôi tay, nói:

- Ta không có biện pháp để bảo hộ ngươi! Nhiều lắm thì tối nay ngươi uống say, ta sẽ chiếu cố cho ngươi....

Mấy chữ sau cùng thì càng lúc càng nhỏ dần.

Ưu Lệ Ty khẽ cắn môi rồi nói:

- Đây là ngươi nói đó. Nếu ngươi cũng say nốt thì ta....ta cũng không tha cho ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.