Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 126: Dây Lụa Đỏ




Ở trên mặt biển, bọt nước bắn lên tung tóe, trong tiếng sóng vỗ bì bõm, thanh âm của nàng bị át đi bởi tất cả mọi tiếng động khác, nhưng Lưu Sâm chợt ngẩng đầu lên, miệng mỉm cười thật sáng lạn, rồi hỏi:

- Tiểu mỹ nhân, dường như ta nghe có tiếng người gọi, không phải là ngươi chứ?

Tất nhiên lời nói đó chỉ là lời nói chơi, nàng đâu có nói được, nếu như được thì nàng đã sớm nói chuyện rồi. Có lẽ là Bối Ty đang ở trên bờ gọi hắn cũng nên.

Vưu Nhi thấy vậy thì vội vàng ngậm miệng lại. Trong mắt nàng lộ ra nét lo sợ. Thế là thế nào? Mẫu thân đã cấm không cho mình lên tiếng kia mà, sao mình có thể trái lệnh được?

Bỗng nhiên từ trong gió lại truyền đến tiếng thở dài của hắn:

- Tại sao ngươi không phải là Nhân loại chứ?

Thế rồi bóng dáng của hắn cũng xa dần, sau đó thì hòa vào sự đón mừng của đám người trên bờ. Vưu Nhi vẫn ở lại trong biển nhìn về phía hắn thật lâu. Đó mới là thế giới của hắn, mình luyến tiếc không muốn hắn bỏ đi, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải bỏ đi. Biển cả không thuộc về hắn, lục địa mới là chốn về của hắn. Trong lúc vô tình, sợi dây xích vận mạng đã nối liền bọn họ lại với nhau, nó mang đến cho nàng những gì?

Là một loại nhớ nhung xa xăm không có hồi âm, và còn có sự trở ngại cực kỳ vững chắc không thể nào phá vỡ được? Nàng không biết, nhưng nàng chỉ biết, nàng vĩnh viễn sẽ không quên được cuộc hành trình trong mấy ngày qua. Vĩnh viễn không quên được cái đêm tựa vào vai hắn mà ngắm bầu trời đầy sao, và cũng vĩnh viễn không quên được mộng cảnh ngày đó, ngày đó nàng đã mộng thấy một hoa viên xinh đẹp, nàng và hắn sóng vai đi dạo khắp hoa viên, hoa rơi nhè nhẹ đáp lên vai nàng, hắn phất nhẹ một cái.....phất nhẹ qua vai nàng, nhưng cái phất đó lại dường như phất qua trái tim nàng.....

Bóng dáng của hắn sớm đã không còn thấy đâu nữa, nơi khóe miệng của Vưu Nhi chỉ có mùi vị mằn mặn của nước biển. Nàng khẽ giơ tay lên, vẫy vẫy về phía đất liền, đầu ngón tay dường như lấp lánh trong suốt....

oooOooo

- Thiếu chủ!

Ở trong nhà của Bối Ty, nàng dâng lên chén trà nóng hổi, rồi nói:

- Chúc mừng ngài thuận lợi trở về, và còn thu được chất nhờn của Giao ngư trăm năm nữa!

Trên mặt nàng hiện rõ nét hưng phấn, ngoài hưng phấn ra, còn có mấy phần ngượng ngùng nữa.

- Cuộc hành trình vừa qua quả thật là một cuộc hành trình kỳ thú!

Lưu Sâm cảm khái nói:

- Nếu không được trông thấy tận mắt, ta thật không ngờ tới trên biển lại có một địa phương xinh đẹp tới như vậy!

Tất cả mọi người nghe vậy thì đều kinh ngạc, biển khơi hung hiểm khó lường, nhưng thiếu chủ ra khơi chỉ ba ngày, mà giống như là đi chơi vậy. Hắn thật là thiếu chủ hay sao? Bất luận người khác như thế nào thì so với hắn vẫn là thua kém hay sao? Bao quát cả việc trải qua nguy hiểm ở trong đó nữa?

Tộc trưởng khom người thật sâu, rồi thưa:

- Thiếu chủ, Giao ngư trăm năm đã đến tay, chẳng hay chừng nào thì ngài tính sẽ trở về, hay là vẫn có ý định....

Tất cả mọi người nghe tới đây thì đều tỏ ra quan tâm. Thân thể của Bối Ty hơi nhỏm lên một chút, nhưng trên mặt của nàng cũng lộ ra vẻ quan tâm. Phải vất vả lắm thì tình lang mới đến bên cạnh nàng, nàng rất mong hắn có thể ở lại với nàng vài hôm, hoặc chỉ lưu lại một tối cũng được, vô luận thế nào cũng đều tốt cả. Tất cả mọi người đều hy vọng hắn lưu lại.

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Nơi đây là một địa phương xinh đẹp! Ta rất mong suốt đời có thể ở lại đây....nhưng Giao ngư trăm năm có quan hệ trọng đại, ta không thể phụ một phen khổ tâm của Nhân ngư được. Vì vậy mà ta phải sớm trở về thôi.

Không phải là vì vấn đề của Giao ngư trăm năm, mà là vì hắn có một trực giác, Phong Thần đảo đã xảy ra biến hóa lớn. Mọi âm mưu đều nhằm vào hắn mà triển khai, trong thời gian ngắn ngủi còn ở lại đảo, hắn phải giải quyết hết một loạt vấn đề trước ngày khai giảng. Nơi này rất xinh xắn, quả thật hắn cũng rất nhớ căn gác nhỏ của Bối Ty, nhưng thời gian vẫn còn nhiều. Sau khi giải quyết xong mọi việc, hắn còn có thể xây một tòa hành cung ở trên Hắc Lưu đảo, bây giờ không cần vội kia mà.

Tộc trưởng lại khom người, nói:

- Thiếu chủ mang đại sự trên người, vì vậy không tiện lưu lại lâu, xin cho phép lão hủ an bài đội thuyền hộ tống, sáng mai lập tức khởi hành!

- Đa tạ!

Lưu Sâm khách khí cảm tạ xong, mọi người đều khom người thưa:

- Không dám!

Sau đó thì mọi người đều giải tán hết.

Trong phòng chỉ còn lại người nhà của Bối Ty, nàng đỏ mặt lên tiếng:

- Thiếu chủ, nếu ngài thích Hắc Lưu đảo như vậy, hay là để ta đưa ngài đi dạo một vòng được không?

Lưu Sâm mỉm cười đồng ý, thế là hai người cùng ra cửa. Cha mẹ của Bối Ty cùng với ca ca và tỷ tỷ của nàng đều dõi mắt nhìn theo bóng lưng của hai người, thần tình rất phức tạp.

Tỷ tỷ nhẹ giọng nói:

- Phụ thân, mẫu thân, hài nhi nghĩ là chúng ta nên chúc phúc cho muội muội!

Ca ca xen vào:

- Ta cũng nghĩ vậy! Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, ta sẽ không nói như vậy, nhưng hôm nay ta muốn nói...thiếu chủ quả thật là người xứng cho muội muội phó thác chung thân. Tất cả những lời đồn trước kia đều không xác thực, ta chỉ tin tưởng vào ánh mắt của ta thôi.

Mẫu thân thở dài:

- Thế nhưng.....người ta là một thiếu chủ. Có trời mới biết hắn có thật đang dùng một loại phương pháp mới lạ nào đó mà....đùa bỡn Bối Ty hay không?

Tỷ tỷ nhẹ nhàng lắc đầu. Nếu muốn đùa bỡn thì sớm đã đùa chết người rồi, giờ có lo lắng cũng đã quá muộn. Tuy nhiên, lời này không thể nói ra khỏi miệng được.

Ca ca lại nêu ra một vấn đề mới:

- Nếu nhân chuyến phong ba lần này mà hắn không còn làm thiếu chủ nữa thì thật là tốt biết mấy!

Ba người cùng lúc ngẩng đầu lên, không còn là thiếu chủ? Đó là chuyện tốt sao?

Trên bãi cát cạnh biển, Lưu Sâm bước đi rất chậm, khắp nơi không còn người nữa, Bối Ty ôn nhu dựa vào lòng hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Trước kia nàng không thể làm ra những động tác đó, dưới tình huống thiếu chủ không chủ động, nàng không thể làm như vậy, nhưng bây giờ thì nàng có thể làm vậy rất tự nhiên!

Có lẽ vì đây là quê hương của nàng, có lẽ buổi nói chuyện đêm đó đã thay đổi nàng.

Sau một nụ hôn đắm đuối, Bối Ty nhiệt liệt đáp lại: xem tại TruyenFull.vn

- Thiếu chủ....

Chỉ một tiếng gọi khẽ vừa dịu dàng vừa thắm thiết.

- Đừng gọi ta là thiếu chủ!

Lưu Sâm vuốt nhẹ tóc nàng, rồi nói:

- Nàng thử gọi ta là ái lang xem!

- Được thật à?

Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ khích động, vừa vui sướng vừa có đôi phần e lệ.

- Thì gọi thử xem!

- Ái lang!

Bối Ty gọi nhẹ:

- Ái lang....yêu dấu nhất của ta.....Ta yêu chàng!

Lưu Sâm quàng tay ôm nàng thật chặt.

oooOooo

Đêm khuya, tiếng ốc biển vẫn vang lên như trước. Cửa sổ ở lầu trên vẫn mở ra, ở trên đó có dây lụa đỏ hay không thì vẫn chưa biết, nhưng hai người lõa thể đang ôm chặt nhau ở trong phòng Bối Ty thì đều cùng ngẩng đầu lên. Bối Ty mỉm cười nói:

- Tình lang của tỷ tỷ lại đến rồi!

Lưu Sâm thì thầm vào tai nàng:

- Ngày nào đó ta cũng đến dưới cửa sổ của nàng mà thổi ốc biển, chừng đó nàng có mở cửa sổ và treo dây lụa đỏ cho ta hay không?

- Không đâu!

Bối Ty tinh nghịch trả lời.

Lưu Sâm nghe vậy thì ngẩn người ra.

Bỗng nhiên có một đôi môi thơm ngào ngạt áp tới sát môi hắn, kèm theo lời thì thầm của nàng:

- Ta sẽ trực tiếp từ trên lầu mà nhảy xuống với chàng.

Lại một đêm triền miên đắm đuối. Tiếng ốc biển đêm nay thổi cũng đặc biệt lâu hơn thường lệ, phảng phất như tiếng hòa âm đầy ôn nhu vậy.

oooOooo

Đứng trên thuyền lớn, bốn phía đều là đội thuyền hộ tống, trên bờ cũng đều là người đến đưa tiễn hắn. Bỗng nhiên có một tiếng ốc biển trầm thấp vang lên, tất cả mọi người ở trên bờ đều khom người cung kính đưa tiễn thiếu chủ lên đường về nhà. Chỉ có một vị cô nương là ngoại lệ, nàng lén lút ẩn nấp ở sau một thân cây, trong tay còn có một vật sáng lấp lánh dưới ánh dương quang nữa, đó là một sợi dây lụa đỏ!

Giơ tay vẫy chào từ biệt mọi người, một luồng gió từ biển khơi thổi tới, mang theo hương khí tươi mát không biết đến từ phương nào. Lưu Sâm lướt mắt nhìn qua bầu trời trong vắt, bầy chim biển bay thấp lè tè, phù vân nhàn nhạt. Ngày hôm nay là một ngày nắng đẹp, dưới khí trời ấm áp thế này, Phong Thần đảo có được yên tĩnh và an tường giống nơi đây hay không?

Tuy rằng thuyền lớn đi rất nhanh, nhưng tốc độ vẫn còn kém xa Long Quy. Khi về tới Phong Thần đảo thì đã là ba ngày sau rồi. Ở bên ngoài Phong Thần đảo, những con Long Quy hình thành những hòn đảo nhỏ. Khi đội thuyền tới gần thì những "hòn đảo nhỏ" kia bắt đầu di động, chỉ khoảng nửa khắc sau thì đã vây quanh lấy đội thuyền. Lưu Sâm chậm rãi bước lên mũi thuyền, một chiến sĩ ở trên Long Quy liền cúi người chào:

- Thiếu chủ!

Tốt, tuy đã từng phát sinh ra những chuyện không như ý, nhưng uy vọng của thiếu chủ vẫn không thay đổi!

Ở trước mặt các chiến sĩ của Phong Thần đảo, Lưu Sâm khôi phục lại sự uy nghiêm của một vị thiếu chủ, hoàn toàn khác xa vẻ hiền hòa khi còn ở trên Hắc Lưu đảo. Điều này khiến cho những người đi theo cảm thấy rất cảm động!

Vừa đặt chân lên cát, ở phía trước đã có bạch lộc chạy tới, người chưa tới mà thanh âm đã truyền đến trước:

- Đệ đệ của ta, ngươi đã trở về?

Lưu Sâm đưa mắt nhìn ra, thì ra một đội nhân mã đang tiến tới. Dẫn đầu là ca ca A Nhĩ Thác. Trên mặt gã vẫn giữ nụ cười tươi rói, nụ cười đó thoạt nhìn thì rất chân thành, nhưng Lưu Sâm vẫn luôn cảm thấy nó không thích hợp với vẻ mặt của gã lúc còn ở trên Hắc Lưu đảo. Ở trên Hắc Lưu đảo, hắn đã gặp qua một khuôn mặt rất xa lạ của ca ca A Nhĩ Thác.

- Ca ca, làm phiền ngươi đã đích thân đến đây!

Lưu Sâm chỉ lạnh nhạt đáp lại.

- Đệ đệ, ngươi vất vả ở bên ngoài, ta sao dám ở nhà hưởng phúc chứ? Ta vẫn luôn ở đây chờ ngươi trở lại kia mà!

A Nhĩ Thác xoay người nhảy xuống lộc.

- Đệ đệ, có thu hoạch gì không?

- May mà chưa nhục mệnh!

Lưu Sâm xoay người sang phía khác rồi nói:

- Xin thứ cho ta không thể ôm ngươi, sợ sẽ làm đổ chất nhờn của Giao ngư trăm năm!

A Nhĩ Thác nghe vậy thì trợn to đôi mắt:

- Đệ đệ, ngươi đã lấy được rồi?

- Đúng vậy, nhờ vận khí thôi!

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Vận khí của ta lúc nào cũng không tệ!

- Vậy hay lắm! Đệ đệ, hãy theo ta. Gia gia đã chờ rất sốt ruột đấy!

Gã không hề nói một lời thừa thải nào, tựa như ở trên Hắc Lưu đảo không hề xảy ra việc tranh chấp giữa hai huynh đệ vậy. Phụ thân đã từng nói, chỉ cần lấy được chất nhờn của Giao ngư trăm năm, vậy thì hắn có thể trở lại Phong Thần đảo. Hiện tại vật cần có đã đến tay, điều đó có nghĩa là nguy cơ của hắn đã qua. Nếu như ca ca thật sự đề ra kế hoạch đoạt vị, vậy thì trên lý thuyết, kế hoạch của gã đã bị phá sản. Vậy tức là đã rơi vào đường cùng rồi, do đó mà còn không mau lo lôi kéo làm thân với hắn tiếp tục hay sao?

Mình có nên tỏ ra chút ít phong độ của kẻ chiến thắng hay không? Lưu Sâm soải bước tiến tới bên cạnh bạch lộc, hắn cùng sóng vai với ca ca mà đi, dọc đường hai người nói chuyện rất ăn ý và thân thiết với nhau, điều đó khiến cho thuyền đội của Hắc Lưu đảo cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng phần nào.

Hoàng cung!

Trước cửa hoàng cung có khá đông người. Gia gia vẫn hướng mặt ra biển, khi nghe tiếng bước chân đến gần, ông ta mới chậm rãi quay đầu lại, hỏi:

- A Khắc Lưu Tư, Giao ngư trăm năm đã đến tay hay chưa?

- Dạ có!

Lưu Sâm nâng một cái túi lớn lên, rồi nói:

- Ở trong này, xin gia gia xem qua!

Mọi người ở xung quanh bắt đầu xầm xì bàn tán, sau khi mở túi ra, gia gia chăm chú quan sát thật tỉ mỉ, sau đó đôi mày mới từ từ giãn ra, rồi thốt:

- Tốt lắm!

Chỉ có hai chữ, nhưng bấy nhiêu cũng đủ lắm rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.