Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 121: Hạnh Phúc Rất Đơn Giản




Có thể nào đây không phải là kế sách ban đầu nhằm bắt cho được Giao ngư trăm năm? Mấu chốt cuối cùng là một câu nói: đảo quy? Nếu đây là một kế sách, và mục tiêu chính là A Khắc Lưu Tư hắn, vậy thì kế này cũng có thể là một liên hoàn kế, kế trong kế cũng không ít, đầu tiên là báo cho hắn biết tin tức, sau đó khiến cho hắn chạy tới rất đúng lúc!

Khuôn mặt của Bối Ty ở bên cạnh hắn đã đỏ ửng như ráng chiều, thật là mỹ lệ. Nàng là tỳ nữ của hắn, mà tỳ nữ xinh đẹp như thế thì hắn cũng còn một người nữa, mà người đó lại rất thú vị. Ban đầu là khóc lóc nức nở chạy ra khỏi phòng hắn, dáng vẻ giống như là vừa chạy thoát khỏi sào huyệt của ác ma vậy. Thế mà sau đó lại còn dám tiến vào phòng hắn, và trong lúc hắn hết đường xoay sở, nàng đã nghĩ ra một biện pháp tốt cho hắn: dùng võ lực để chế phục và cưỡng ép lấy đi một con Long Quy. Một tỳ nữ như nàng làm sao có thể biết được chỗ ở của Xích Long Quy chứ?

Nàng ta đúng là một tỳ nữ không đơn giản chút nào!

Sự xuất hiện của phụ thân hôm nay nằm ngoài dự liệu của mọi người. Nếu ông không tới, vậy tình huống sẽ thế nào? Lưu Sâm vừa nghĩ tới đây thì trán toát đầy mồ hôi. Nếu như phụ thân không tới, vậy thì hơn trăm con Long Quy sẽ nhất tề phát động và dìm chìm toàn thể Hắc Lưu đảo. Còn hắn? Cơ hội hắn sẽ chết dưới chân Long Quy có bao nhiêu phần? Nếu hắn chết đi, người khác sẽ nói thế nào?

Chỉ e rằng toàn thể Phong Thần đảo đều nói ra hai tiếng: đáng đời!

- Thiếu chủ! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Bên cạnh hắn chợt vang lên giọng nói thánh thót:

- Trời tối rồi, mời ngài....đến nhà ta nhé!

Lưu Sâm mỉm cười hỏi:

- Trời tối có chỗ nào ngủ không?

Bối Ty đỏ bừng khuôn mặt, hai tay nắm chặt lại với nhau, thẹn thùng không nói lời nào.

Gia đình nàng rất nhiệt tình, khi hai người họ vừa bước qua cửa thì ba, bốn người lập tức đứng lên rồi khom người thi lễ thật sâu. Họ là phụ mẫu và ca ca, tỷ tỷ của Bối Ty.

Không có ai quỳ xuống nghênh tiếp, mà chỉ đứng lên thi lễ, điều này khiến cho Lưu Sâm thật cao hứng. Hắn ngồi vào bàn cùng dùng bữa với họ. Trong bữa cơm, Bối Lợi rất thoải mái và nói rất nhiều, điều đó càng làm cho Lưu Sâm cảm thấy hài lòng hơn. Chủ nhà nhiệt tình như vậy thì mới khiến cho khách nhân cảm thấy thoải mái được.

Phụ mẫu và tỷ tỷ sớm rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Lưu Sâm và Bối Lợi. Tuổi tác của hai người không chênh lệch nhiều lắm, vì vậy mà đề tài câu chuyện cũng không có khoảng cách bao nhiêu. Từ miệng của Bối Lợi mà Lưu Sâm biết được tập quán sinh hoạt của các thanh niên trên Hắc Lưu đảo, thậm chí còn hiểu được phương thức luyến ái của họ nữa. Nhà cửa ở đây rất kỳ quái, tất cả đều là lầu gỗ và đều cao chừng hai, ba tầng. Nhà chính ở dưới lầu, nhi tử cũng ở dưới lầu, chỉ có nữ nhi là ở trên lầu. Gia đình có bao nhiêu nữ nhi thì sẽ có bấy nhiêu lầu. Nếu nhà nào có thật nhiều nữ nhi thì chắc phải xây căn nhà với thật nhiều lầu quá, mà nguyên liệu xây cất cũng rất đơn giản nữa.

Khi đến tuổi luyến ái, sẽ có nhiều nam nhân thường lui tới ở dưới lầu, họ thổi ốc biển, truyền thanh âm trầm trầm vào căn phòng của nữ nhân. Nếu nữ hài đó đáp ứng lời mời của nam nhân nọ thì sẽ mở cửa sổ và treo một dây lụa đỏ ở trước cửa sổ, còn nếu không đáp ứng thì sẽ không mở cửa sổ....

Lưu Sâm nghe được trong tập quán này có chút quen thuộc, coi bộ nó cũng không khác với các dân tộc thiểu số ở Trung Quốc là bao. Không ngờ cùng ở trong ba mươi lăm đảo, mà phong tục tập quán của mỗi đảo đều khác nhau. Giống như Hắc Lưu đảo đây, không hề có dã tâm tranh bá với thiên hạ, cũng không màng kiếm pháp hay ma pháp, họ chỉ cần cuộc sống gia đình ổn định là được. Đó chính là nếp sinh hoạt vui thú điền viên chân chính.

Với một địa phương như thế, nếu không phải đích thân hắn đã đến đây thì sẽ không biết tới được. Nếu hắn không đến đây, nói không chừng địa phương này đã chìm vào biển khơi rồi. Vậy thì thật đáng tiếc, bởi vì địa phương như vậy rất hiếm có. Ở giữa biển khơi mênh mông, một địa phương vô tranh với đời mà lại khó có thể bảo toàn được mình như thế, rốt cuộc là nó đã đắc tội với vị thần tiên nào rồi?

Cửa thang lầu chợt hé mở, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Hai người cùng quay đầu lại, Bối Ty với bộ y phục trắng như tuyết xuất hiện dưới ánh đèn, nàng hỏi:

- Thiếu chủ, phòng của ngài đã sửa soạn xong rồi, ngài muốn nghỉ ngơi chưa?

Lưu Sâm đưa mắt quan sát toàn thân của nàng, hắn nuốt một ngụm nước miếng, rồi nói:

- Được lắm!

- Ngài ngủ trong phòng tiểu nữ!

Trong lúc Lưu Sâm đang lúng túng cực độ, Bối Ty nói thêm một câu:

- Còn tiểu nữ thì sang ngủ chung với tỷ tỷ!

Căn phòng của nàng rất thơm, thơm giống như người nàng vậy. Lưu Sâm mở cửa sổ ra, để gió biển thổi vào mặt. Hắn thoải mái ôm lấy thân thể mềm mại của Bối Ty, còn Bối Ty thì dựa vào lòng hắn, đồng thời chỉ chỉ vào cánh cửa. Ngoài cửa có ánh đèn!

Lưu Sâm vội buông tay ra, bên ngoài chợt có tiếng người nói với Bối Ty:

- Bối Ty, hãy hỏi thiếu chủ xem ngài có muốn ăn chút gì không?

Thì ra là giọng nói của mẫu thân nàng.

- Đa tạ lệnh đường giùm ta!

Lưu Sâm nói:

- Ta không ăn gì đâu, Bối Ty, ngươi cũng đi nghỉ đi!

Đêm hôm khuya khoắt mà mẫu thân cũng đến đây, chỉ để hỏi một câu đầy khách sáo là có ăn chút gì không thôi sao? Chỉ sợ là trong đó còn có ẩn tình khác thôi. Có lẽ là bà ta muốn nữ nhi của mình rời khỏi phòng cũng nên. Tuy rằng hôm nay hắn đã có nghĩa cử cứu được toàn bộ Hắc Lưu đảo, nhưng ác danh của hắn vẫn còn đó, nếu nữ nhi còn ở Phong Thần đảo thì bà ta sẽ không dám xen vào, nhưng hiện nay là đang ở trên Hắc Lưu đảo, vì vậy mà không quản cũng không được.

Bối Ty rời khỏi phòng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Dường như mẫu thân còn hạ thấp giọng nói vài câu gì đó với nàng, sau đó bên ngoài không còn thanh âm gì nữa. Lưu Sâm ngửa mặt nằm xuống chiếc giường nhỏ mềm mại, ánh mắt nhìn qua cửa sổ mà xuyên thấu vào màn đêm yên tĩnh. Bầu trời có thật nhiều sao, chúng giống như những chú cừu nhỏ, số lượng đông vô kể. Sau khi đếm được vài trăm con thì hắn vẫn tỉnh táo như một chú khỉ háo động vậy....

Bỗng nhiên ở bên ngoài cửa sổ có tiếng ốc biển trầm thấp vọng tới, tuy trầm thấp nhưng lại triền miên. Lưu Sâm ngồi bật dậy, Bối Ty có người theo đuổi à? Dường như có chút không ổn, mình vừa mở cửa sổ không lâu, có thể nào khiến cho kẻ khác hiểu lầm hay không? Nghĩ vậy xong, hắn liền rón rén tiến đến bên cạnh cửa sổ, qua đó hắn thấy được có một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trên một gốc cây cổ quái mà thổi ốc biển. Dưới ánh trăng vằng vặc, Lưu Sâm có thể thấy được mọi vật trong màn đêm rất rõ ràng. Nửa thân trên của thanh niên đó rất cường tráng.

Lưu Sâm thò tay ra khẽ kéo cửa sổ lại, thế là cửa sổ được khép lại một cách vô thanh vô tức. Mở cửa sổ là biểu thị đáp ứng, còn đóng cửa sổ là không đáp ứng! Dù cho trên lý thuyết, Bối Ty là người tự do, nhưng Lưu Sâm vẫn không thể nào tiếp nhận được việc nàng trở thành nữ nhân của người khác.

Nhưng cửa sổ phòng hắn vừa khép lại thì cửa sổ ở tầng trên lại mở ra. Lưu Sâm thấy vậy thì lại ngẩn người ra.

Tiếp theo đó là cửa phòng được đẩy nhẹ, sau đó là một mùi hương nhè nhẹ thổi tới cùng với tiếng bước chân nhè nhẹ. Lưu Sâm mỉm cười, hắn biết là ai rồi!

Thân hình hắn khẽ động, hắn vội vàng lặng lẽ trở lại giường. Hương khí ở trước giường càng lúc càng đậm hơn, thì ra có người cũng lén lút lên giường. Lưu Sâm xoay người lại ôm lấy tấm thân mềm mại của đối phương, vị cô nương đó phả ra làn hương như lan như xạ rồi thì thầm:

- Tỷ tỷ....tỷ tỷ muốn ước hẹn với tình lang...

- Còn nàng?

Lưu Sâm áp môi mình đến sát bên tai nàng, hỏi:

- Có phải nàng cũng muốn ước hội với tình lang hay không?

- Tiểu....tiểu nữ không có tình lang!

Bối Ty nhẹ giọng nói:

- Thiếu chủ, tiểu nữ thật không có!

- Ai nói không có?

Lưu Sâm vừa nói vừa bắt đầu cởi y phục của nàng ra, rồi nói tiếp:

- Nửa đêm leo lên giường của nam nhân, vậy không phải là tình lang thì là gì?

- Ngài....nhẹ nhẹ một chút....mẫu thân ở dưới lầu....

Giọng của Bối Ty càng lúc càng thấp:

- Đừng để cho bà nghe thấy!

Sau khi cởi y phục của nàng xong, thân thể của Bối Ty bắt đầu run rẩy ở trong lòng hắn. Lưu Sâm khẽ xoa nhẹ đôi ngọc thố của nàng, nàng liền thở dốc. Bàn tay của hắn vuốt ve dần xuống hạ thể, nàng lại càng run rẩy hơn.

- Nhớ ta không?

Không có tiếng trả lời, nhưng Bối Ty khẽ gật đầu ở trong lòng hắn.

Chậm rãi tiến nhập, một đường thẳng tắp, Bối Ty ngẩng đầu rồi chủ động hôn hắn, đồng thời cũng ngăn chặn tiếng rên của mình.

Sau vài lần nhích động, Bối Ty vừa thở dốc vừa thì thầm vào tai hắn:

- Thiếu chủ, xin đừng làm ta....phong cuồng!

Lưu Sâm nghe vậy thì khích động vô cùng. Đừng làm nàng phong cuồng? Dưới tình huống này, làm sao có thể không phong cuồng được chứ? Thế rồi hắn gia tăng tốc độ, Bối Ty toàn thân mềm nhũn, nàng ôm chặt lấy cổ hắn và hôn hắn thật say đắm.

Trong tiếng ốc biển trầm thấp, hai người ái ân rất mãnh liệt nhưng không phát ra tiếng động nào. Bối Ty rất nhanh đạt đến cao trào, toàn thân thấm đầy mồ hôi.

- Thiếu chủ, ngài thay đổi thật lợi hại....công phu của ngài cũng thay đổi rất lợi hại....

Tiểu cô nương run rẩy thốt.

- Đừng gọi ta là thiếu chủ!

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Ngươi cứ gọi như thế, ta có cảm giác như là mình đang cưỡng gian nữ nhân vậy.

Bối Ty cười khúc khích hỏi:

- Vậy tiểu nữ nên gọi ngài thế nào?

- Trên đảo các người gọi tình lang là gì?

- Là Xích Loa!

Bối Ty nói:

- Bởi vì theo truyền thuyết, Xích Loa sống từng đôi, dù bị bắt lên cũng không phân khai.

- Vậy cũng không được, vì đó là tên của động vật....

Lưu Sâm thoáng thấy có chút xấu hổ, vì Xích Loa sống theo đôi, mà hắn thì sớm đã có Cách Tố và Cách Phù, đồng thời còn là trượng phu tương lai của tứ tiểu thư nữa. Nếu hắn mà là Xích Loa thì chắc sẽ là một loại rất cổ quái: là loại quấn thành chùm với nhau mới phải....

- Gọi là A Khắc Lưu Tư đi!

Bối Ty rụt rè thốt:

- Bối Ty không dám!

- Vậy gọi....ái lang đi!

Bối Ty nghe vậy thì ngẩng cao đầu lên, đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn ngập tình cảm mãnh liệt. Ái lang? Hai chữ đó thật là tuyệt vời. Chẳng lẽ nàng cũng có tư cách để gọi hay sao? Nàng thật có thể gọi hắn như vậy hay sao?

- Ái cơ!

Lưu Sâm nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, rồi nói:

- Tại đây, nàng là người mà ta yêu thương nhất!

Bối Ty âu yếm dựa vào lòng hắn, nàng cảm động thốt:

- Bối Ty thật là hạnh phúc, rất hạnh phúc!

Hạnh phúc có đôi khi rất đơn giản, đơn giản chỉ là một danh từ xưng hô ngọt ngào!

Lưu Sâm thỏa mãn ôm chặt lấy nàng, bỗng nghe nàng thỏ thẻ bên tai:

- Ái lang, chàng biết không, sau khi tiến lên Phong Thần đảo, ta nghĩ rằng mình đã đi vào ma quật đáng sợ nhất của mình rồi. Từ lúc thất thân với chàng ở trong bồn tắm, ta cho rằng vận mệnh bi thảm của mình đã bắt đầu, nhưng giờ đây ta biết được...đó mới chính là lúc mà hạnh phúc lớn nhất của ta đã bắt đầu....

Lưu Sâm sửng sốt, thất thân với hắn trong bồn tắm? Hắn nâng mặt nàng lên, hỏi:

- Cái lần ở trong bồn tắm đó...là lần đầu tiên của nàng à?

- Ừm!

Bối Ty đỏ bừng mặt lên:

- Chàng không biết chuyện đó sao?

- Ái cơ!

Lưu Sâm kêu lên đầy khích động:

- Ta rất tưởng niệm cái tư vị đó, chúng ta ôn lại lần nữa nhé...

Hắn chậm rãi đặt nàng xuống giường, Bối Ty kêu nhỏ:

- Ở đây không có bồn tắm lớn như vậy....hay là....hay là ngày mai ra biển nhé....

Ra biển ái ân? Đúng là một đề nghị tốt, nhưng Lưu Sâm cảm thấy chiếc giường nhỏ này cũng không khác nước biển bao nhiêu. Nó vẫn có thể phập phồng, vẫn có thể nhún lên nhún xuống, cũng có thể ướt át như vậy....

Rốt cuộc Bối Ty cũng không nén được tiếng rên của mình, nhưng nàng kịp thời bịt chặt miệng mình lại, hai mắt trợn to, vừa vui vừa thẹn. Khi tiếng rên khẽ của nàng vừa phát ra thì tiếng ốc biển ở bên ngoài cửa sổ cũng ngừng bặt, cửa sổ ở tầng trên cũng khép lại như cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.