Bách Biến Dạ Hành

Chương 120:




Không để Tử Phong hỏi hay thắc mắc gì, bởi Huyền Cơ giống như biết Tử Phong muốn biết gì nên bà lại tiếp tục nói:
- Đó là những điều cơ bản về Nhất Văn tộc mà ta có thể nói với ngươi, nhưng tại sao lại có những kẻ được chọn đó thì hiện tại ngươi không cần quan tâm tới. Khi nào thời điểm tới, ngươi sẽ tự biết. Còn vấn đề mà ngươi cần biết chính là những lợi ích của kẻ được chọn, những lợi ích mà một Nhất Văn như ngươi nhận được.
- Đầu tiên, các ngươi được ký hiệu Nhất Văn bảo vệ chặt chẽ linh thức nên việc đoạt xá của Ngọc Kỳ Lân đối với ngươi gặp phải thất bại chính là nhờ vào nó. Ngọc Kỳ Lân bị kí tự Nhất Văn trói buộc cũng chính vì hắn đã động vào “kẻ được chọn”.
- Thứ hai, các ngươi “ký sinh” vào hầu hết các chủng tộc lớn ở vũ trụ này, học được vô số thứ, hiểu biết được rất nhiều chuyện nên kho tàng truyền thừa mà Nhất Văn lưu lại trong tàng thức của các ngươi là vô cùng khổng lồ. Tựa như toàn bộ thần thông, tuyệt học, thiên phú, công pháp… đều lưu lại trong tàng thức chung của các ngươi, chỉ cần các ngươi thức tỉnh thì những kiến thức ấy sẽ là của ngươi. Ngươi nghĩ xem, một kho báu của vũ trụ nằm ngay trong đầu ngươi có phải là một chuyện quá hời không?
- Thứ ba, các ngươi tu luyện rất nhanh. Bởi trước khi được chọn, các ngươi đều là những sinh mệnh tương đối đặc biệt. Và trong quá trình tu luyện, mặc dù chưa thức tỉnh được khối tri thức khổng lồ kia thì các ngươi cũng nhận được những lợi ích không hề nhỏ chút nào. Ví dụ như ngươi, con trai ta… ngươi nghĩ bát cửu huyền công dễ luyện lắm sao? Ngươi nghĩ việc tổ hợp bảy sắc của bảy cung để tạo thành vô sắc thần lực như ngươi là một việc dễ dàng à? Ha ha… Tất cả là nhờ vào khối tri thức chưa thức tỉnh ấy, mặc dù nó vẫn còn ẩn sâu trong ngươi, nhưng giúp ngươi học được những thứ khó nhằn như bát cửu huyền công, hay tạo ra những thứ đột phá như vô sắc thần lực là điều tương đối dễ dàng.
Tử Phong trong lòng thoáng động, hắn không ngờ những thứ mà hắn cảm tưởng như mình cố công học tập lại đạt được dễ dàng thì ra là nhờ vào xuất thân của mình. Đến cả việc vô sắc thần lực mà Tử Phong sáng tạo ra lại bị Huyền Cơ nhìn thấu toàn bộ. Có vẻ như đối với Huyền Cơ, loại vô sắc ấy là một chuyện cỏn con vậy.
- Lợi ích thứ tư - Huyền Cơ cười với vẻ hứng thú nói - Đó chính là được chọn thân thể, chủng tộc trước khi sinh. Một chuyện trái ngược với quy luật vũ trụ nhưng lại xuất hiện ở những kẻ được chọn. Và lợi ích ấy không đơn giản chút nào, ví như ngươi đã trở thành Tử Huyền Long, mà lại là một Tử Huyền Long mang huyết thống của ta. Mặc dù vẫn còn non nớt, nhưng mã di truyền vẫn là của ta, sẽ có ngày nó bộc lộ sức mạnh tối cao của ta. Đến lúc đó, dù ngươi có đạt được kho tàng truyền thừa khổng lồ của Nhất Văn tộc… thì đối với ngươi lúc đó, chúng chỉ là thứ đáng vứt đi mà thôi ha ha ha.
Huyền Cơ quả là kiêu ngạo hết mức, dù có tự cao đến thế nào cũng không đến mức xem thường toàn bộ sức mạnh của những tộc khác như thế chứ? Tử Phong mặc dù đoán Huyền Cơ chỉ đang tự cao “chém gió”, nhưng phần nào trong lòng hắn cũng tin tưởng đôi chút. Dù sao hắn cũng là Tử Huyền Long mà, phải tin vào chính mình chứ.
- Để ta cho ngươi xem tác đụng đầu tiên của kẻ được chọn là như thế nào.
-☉----------☉----------☉-
Huyền Cơ vừa nói xong thì bóp nát viên Ngọc Châu. “RỐP” Ngọc châu trong suốt lóng lánh như pha lê lại bị Huyền Cơ bóp nhẹ một cái đã tan thành vụn cám.Tử Phong tuy hơi bất ngờ nhưng cũng muốn xem Huyền Cơ rốt cuộc muốn làm gì? Tuy bóp Ngọc Châu không khiến hắn tiếc nuối, nhưng khi Huyền Cơ bóp tiếp viên Long Châu của hắn thì Tử Phong chợt kinh hoảng.
Một tiếng rốp thanh thúy nữa vang lên, Long Châu cũng tan thành vụn cám. Tử Phong ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, đến Hàm Hương cũng không thốt nên lời nào, tay che miệng, ánh mắt kinh hoảng nhìn hai mảng bụi phấn từ hai viên châu đang bay theo làn gió. Tử Phong vì có màn năng lượng tím của Huyền Cơ bao bọc nên không cảm thấy gì. Chứ nếu không nhờ nó thì có khi hắn đã ôm bụng phun máu còn thảm hại hơn lần bị Huyền Cơ lấy Long Châu ra khỏi người rồi. Tác dụng đầu tiên của kẻ được chọn đâu chả thấy, chỉ thấy Long Châu của mình đã theo gió mà tản đi mất rồi. Huyền Cơ còn đưa miệng thổi những mảnh vụn của Long Châu như đang đùa nghịch vậy.
Tuy nhiên Tử Phong và Hàm Hương vẫn còn chút hy vọng vào việc làm bóp ngọc này của Huyền Cơ. Vì cả hai làm gì có năng lực để chống đối nổi một Long Hoàng, với cả đã là một Long Hoàng rồi thì việc gì lại trêu đùa hai đứa tiểu bối yếu ớt này.
Quả nhiên Huyền Cơ không phải bóp nát hai viên ngọc để chơi, bởi khi Ngọc Châu vừa vỡ nát, những ký hiệu Nhất Văn bao bọc lấy nó bỗng nhiên lóe sáng rồi bay ngược vào đầu Tử Phong.Việc kỳ lạ chưa dừng lại ở đó. Ngay khi những kí tự Nhất Văn biến mất, Huyền Cơ bỗng xòe bàn tay ra rồi cười nói:
- Thời Không Đảo Lưu.
Tử bốn phương tám hướng, những mảng bụi vụn vỡ từ hai viên Long Châu và Ngọc Châu bỗng dưng bay ngược trở lại tay Huyền Cơ. Cảnh tượng tựa như quay ngược thời gian vừa diễn ra, những mảnh vụn của hai viên châu nhanh chóng bay trở lại tay Huyền Cơ rồi tụ hội lại với nhau. Trong tích tắc, Long Châu và Ngọc Chậu đã toàn vẹn nằm trên tay Huyền Cơ như thể vừa rồi nó chưa từng bị bóp nát.
- Chuyện này - Tử Phong lẫn Hàm Hương kinh ngạc vô cùng.
Huyền Cơ cười cười nói: - Ngươi chỉ biết sử dụng huyền thuật thời gian lên bản thân mình mà không thể ảnh hưởng đến bên ngoài là vì ngươi chưa giác ngộ được không gian đại đạo. Ngươi chỉ biết mỗi tác dụng khiến bản thân mình di chuyển nhanh hơn hoặc chậm đi vì ngươi chưa hiểu rõ được thời gian đại đạo. Nhưng con trai à! Ngươi nên nhớ điều này, không gian và thời gian tuy hai mà như một. Không có thời gian thì không gian không tồn tại, không có không gian thì thời gian cũng không tồn tại. Về vấn đề này, ta sẽ giúp ngươi hiểu rõ hơn, coi như phần thưởng việc ngươi đã đem “thời không chi môn” đến để giải thoát ta khỏi phong ấn.
Huyền Cơ vừa nói xong thì bà khẽ vung tay ném hai viên châu lên không trung. Huyền Cơ búng tay một cái, một luồng hào quang mang theo sắc tím cuốn tới hai viên Long Châu và Ngọc Châu rồi bao bọc cả hai vào bên trong.
Trong nháy mắt, một cảnh tượng kỳ dị đã xảy ra. Hai viên Long Châu và Ngọc Châu trên cao bỗng dưng hợp lại thành một. Một viên ngọc màu tím và một viên ngọc trong suốt như pha lê lại hòa tan với nhau rồi hợp lại thành một thể, biến thành một viên ngọc sáng trong được bao bọc bởi một lớp màng màu tím bên ngoài. Long Châu đã biến mất, Ngọc Châu đã biến mất, thay vào đó là Ngọc Long Châu.
- May mắn là Ngọc Châu lại là của Ngọc Kỳ Lân, một thần thú tinh thông không gian đại đạo, Long Châu thì của Tử Huyền Long am hiểu thời gian đại đạo. Thời gian và không gian như ta đã nói, tuy hai mà như một, chính về thế dung hợp với nhau không thành vấn đề gì, nhất là có một Long Hoàng như ta thực hiện việc dung hợp ấy thì không thành công mới là lạ ha ha!
Huyền Cơ nói như thể đang tự đánh giá cao bản thân, nhưng quả thật là đúng như vậy, nếu không có Huyền Cơ tinh thông thời không đại đạo, lại còn là một Long Hoàng thì không ai có thể làm nổi việc này cả.
- Tuy nhiên đó chỉ là điều kiện cơ bản, điều kiện tối quan trọng nhất giúp hai viên châu này có thể dung hợp được với nhau chính là Nhất Văn của ngươi. Bởi nếu không có nó, ngay khi hai viên châu dung hợp với nhau, ngươi đã bị tinh thần trùng kích của việc dung hợp này khiến ngươi chết ngay tức thì mà còn không hiểu tại sao mình lại chết kìa. Bây giờ thì ngươi đã thấy tác dụng được Nhất Văn bảo vệ đã phát huy lợi ích tốt như thế nào chưa?
Tử Phong gật đầu cảm thán, bởi lúc hai viên châu dung hợp thì hắn chỉ thấy nhói nhói đầu. Ngờ đâu đúng là nếu không được Nhất Văn bảo vệ thì hắn đã chết rồi.
- Trước kia, nhờ kí tự Nhất Văn khóa Ngọc Châu trong cơ thể ngươi nên ngươi phần nào cũng đạt được lợi ích từ nó. Giống như việc dịch chuyển thời không trong phạm vi ngắn cũng là nhờ Ngọc Châu. Tuy nhiên đó chỉ là phần da lông của tác dụng mà ngươi nhận được thôi, sau khi dung hợp… hà hà, ngươi sẽ hiểu được cảm giác khống chế không gian và thời gian là như thế nào.
- Được rồi, nói nhiều cũng vô ích, đây là phần thưởng ta tặng ngươi trong việc giải thoát ta khỏi phong ấn - Huyền Cơ phẩy tay thì Ngọc Long Châu đang ở trên không trung liền biến mất, nó đã xuất hiện ngay trong đan điền của Tử Phong.
Tử Phong còn đang kinh ngạc, hắn đang cảm nhận được những sự đổi mới kỳ lạ từ trong thân thể hắn, đặc biệt là những cảm giác về mọi thứ xung quanh ngay khi Ngọc Long Châu xuất hiện trong cơ thể. Tuy nhiên việc kinh hỷ vẫn chưa hết, Huyền Cơ sau khi trao cho Tử Phong Ngọc Long Châu thì bà khẽ cười nói:
- Đó là phần thưởng cho việc công, còn việc tư ta sẽ trao cho ngươi ngay bây giờ - Huyền Cơ chậm rãi nói - Đã mang huyết thống của ta tất sẽ không tầm thường, tuy nhiên bây giờ ngươi chỉ là một Tử Huyền Long bình thường nên khó có thể phát huy hết năng lực mà Ngọc Long Châu mang lại. Tuy nhiên đã có ta ở đây, ta sẽ giúp ngươi sử dụng hết năng lực của nó.
Tử Phong lẫn Hàm Hương đều hồi hộp lắng nghe. Phát huy hết tác dụng của Ngọc Long Châu thì đến mức độ nào nữa? Chỉ riêng việc dùng huyền thuật đến cực hạn đã di chuyển với tộc độ khủng bố rồi, bây giờ còn có thêm thiên phú không gian của Ngọc Kỳ Lân, thì còn mạnh mẽ đến độ nào đây?
- Trở thành một Thần Long, chính là cách phát huy tối ưu sức mạnh của Tử Huyền Long.
- Thần Long - Hàm Hương kinh ngạc nói.
Tử Phong và Hàm Hương đương nhiên biết Thần Long là gì. Đó giống như Minh Nguyệt, Tề Hạo với Thái Yên vậy, là những Thần Long chân chính. Những con rồng tiến hóa không cánh mà có thể đạp không phi hành, lại còn phát huy những sức mạnh rất lớn. Thường thì sau khi đạt cảnh giới Tiên Nhân mới hóa thành Thần Long, nhưng vẫn có trường hợp phát triển sớm hơn, đơn cử như Tề Hạo và Thái Yên.
- Thế nào? có muốn trở thành Thần Long sớm hơn một chút không? - Huyền Cơ cười hỏi.
Tử Phong tất nhiên sẽ không từ chối rồi, hắn nhanh chóng gật đầu đồng ý. Mặc dù vẫn còn nghi ngờ động cơ của Huyền Cơ khi cho mình những điều tốt như thế này, nhưng trong trường hợp này thì biết làm thế nào, thay vì phản kháng thì cứ nhận vậy, toàn là việc tốt cả.
Huyền Cơ giải quyết xong vụ “quà cáp” với Tử Phong thì bắt đầu quay qua nói với Hàm Hương.
- Tiểu hồ ly, ta tất nhiên cũng có thứ để tặng cho ngươi. Ngươi có thắc mắc gì hay muốn có gì nào?
- Cảm ơn Long Hoàng đại nhân, tiểu nữ không có thắc mắc gì, cũng không ham muốn gì cả? - Hàm Hương lễ phép nói.
- Tiếc nhỉ? - Huyền Cơ gật đầu có vẻ tiếc nuối nói - Nếu không muốn vật hữu hình, vậy thứ vô hình như thế này ngươi có nhận không? Ta sẽ dạy ngươi huyền thuật thời gian của Tử Huyền Long, ngươi thấy thế nào?
Hàm Hương tròn mắt ngạc nhiên, đến Tử Phong cũng há hốc mồm. Huyền thuật thời gian là thiên phú của Tử Huyền Long, vậy mà loại hình ấy cũng có thể đem ra dạy được sao? Thử tưởng tượng một Hàm Hương không cần dùng huyền thuật đã đạt tới tốc độc cực hạn của Tử Phong, vậy nếu nàng dùng thì sẽ thế nào? Chẳng phải còn khủng bố hơn Tử Phong sao?
- Cái này… cái này có thể học được sao? - Hàm Hương vẫn còn vẻ chưa tin nổi nói.
- Tất nhiên rồi, trên đời này mọi thứ đều có thể học được - Huyền Cơ gật đầu nói như vẻ chắc chắn - Với lại ta là Long Hoàng Tử Huyền Long, dạy nó cho một tiểu hồ ly ngươi chẳng phải là việc gì khó khăn cả. Được rồi, thế tóm lại là tiểu hồ ly ngươi có học không? Nếu không học thì ta sẽ dạy thứ khác.
Hàm Hương nghe vậy liền biết Huyền Cơ đang muốn trả ơn vụ giải thoát bà khỏi phong ấn, nếu không học huyền thuật thì Huyền Cơ cũng sẽ ép mình học cái khác. Thôi thì cứ học huyền thuật đi vậy, dù sao thì nó cũng rất hợp với phong cách chiến đấu cận chiến của Hàm Hương. Hàm Hương nghĩ đi nghĩ lại thì thực sự nàng có giúp Huyền Cơ việc gì quá lớn lao trong chuyện phong ấn của bà ấy đâu, chỉ là đem mảnh kim loại kia tới biến lửa thôi mà. Nhưng Huyền Cơ đã mở lời như vậy thì cũng đành nhận, có lẽ Huyền Cơ là một người ân oán phân minh rất rạch ròi.
- Vậy là được rồi, hai ngươi sẽ ở Giới Diện này của ta một thời gian. Con trai ta thì chuẩn bị việc trở thành Thần Long cùng với học tập một số thứ từ Ngọc Long Châu do ta truyền thụ. Tiểu hồ ly ngươi thì học huyền thuật thời gian, nhân đó ta cũng sẽ chỉ bảo thêm cho ngươi về thời gian đại đạo.
Huyền Cơ có vẻ vui mừng nói, tựa như bà đã sống cô độc rất lâu và bây giờ tìm được người ở chung vậy.
- Nhưng… chúng tôi phải ở đây bao lâu? - Tử Phong chợt hỏi.
- Ừm… ngắn thì mười năm, dài thì hai mươi năm.
- Hả???
Tử Phong và Hàm Hương đồng thời kinh ngạc. Hàm Hương tu luyện đến bây giờ còn mới qua hai mươi năm, Tử Phong ngắn hơn, còn chưa tới vài năm. Thế mà bây giờ Huyền Cơ bắt hai ngươi ở đây ít nhất là mười năm. Đó là chưa nói tới cả hai còn đang tham gia ở chiến trường viễn cổ, Minh Nguyệt còn đó, mọi người quen biết còn đó, biết bao nhiêu việc còn ở đó, vậy mà cả hai ở đây những hơn mười năm cho đến khi ra ngoài thì chiến trường đã kết thúc từ lâu rồi. Đến lúc đó người còn người mất, còn bản thân thì có đạt được những sức mạnh lớn lao thì có tác dụng gì nữa chứ?
- Mười năm qua đi đối với ta chỉ là một cái chớp mắt mà thôi - Huyền Cơ bình thản nói.
Không biết phải nói làm sao nữa, bà là Long Hoàng tung hoành khắp nơi từ thời vũ trụ hồng hoang. Bà bị nhốt cả triệu năm cũng chả thấy ảnh hưởng gì thì mười năm là chớp mắt với bà thì đúng rồi. Còn Tử Phong với Hàm Hương tuổi trẻ, lăn lộn ở lục địa Thiên Tước còn chưa bằng vài cái chớp mắt cả bà thì nói gì.
Huyền Cơ nhìn hai kẻ đang câm lặng không thốt nên lời thì cười cợt rồi nói:
- Đừng quên đây là đâu? và ta là ai? sau này các ngươi có muốn ở đây lâu hơn ta cũng không đáp ứng đâu, vậy nên hãy biết tận dụng thời gian ở đây đi, còn bây giờ thì… ta phải đi ăn cái đã.
Huyền Cơ cười nói xong rồi vụt biến mất, để lại Tử Phong và Hàm Hương ngây ngốc nhìn vào chiếc ghế đá trống trơn mà Huyền Cơ vừa ngồi đó. Đã nhốt cả hai ở đây hơn mười năm đã khiến bản thân không thốt được lời nào để chống đối rồi. Còn chuyện trước mắt lại khiến cả hai tròn mắt hơn nữa… Long Hoàng mà cũng đi ăn sao?
*Lời tác giả: Bắt đầu từ chương sau sẽ là chuỗi những trận chiến cho tới hết phần 2 (dự tầm 40c, viết chắc tới tết :v), trận mở màn sẽ là đại loạn: “nội chiến yêu thành”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.