Bạch Bào Tổng Quản

Chương 87: Hiện thân




Hứa An Hạ quan sát chiếc vòng bạc, trong vòng bạc có khắc chữ, vận công vào mắt thì nhìn thấy tám chữ nhỏ được khắc: “Nhà họ Trần, Tỉnh An phường, Trùng Minh thành”.
Không nhìn kĩ sẽ tưởng là hoa văn trên vòng bạc.
Hứa An Hạ nhìn Trần Tư Vũ đang hôn mê rồi lại nhìn Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi nói nhỏ:
- Hứa hộ pháp, mau đi mời biểu thiếu gia tới đây đi!
- Được!
Hứa An Hạ trầm giọng gật đầu, nhìn Hồ Hải và Trịnh Công Minh:
- Trịnh hộ pháp, Hồ đường chủ, ta lập tức đi ngay!
Hồ Hải nói:
- Tiểu Hứa, ngươi phải cải trang một chút!
- Được, ta hiểu!
Hứa An Hạ trầm giọng nói.
Hắn bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, về lại nhà của mình, làm rối tóc, thay một bộ quần áo màu xám cũ rách, trái ngược hẳn vẻ gọn gàng sạch sẽ thường ngày. Hắn bôi một lớp bụi đất lên mặt khiến người khác không nhận ra diện mạo, sau đó âm thầm rời khỏi nhà tới chợ trâu ngựa trong thành mua một con tuấn mã, phi nhanh đi. Đi một ngày, khi chập tối hắn vào được Trùng Minh thành.
Hắn tìm tới một căn nhà theo địa chỉ, đứng quan sát bên ngoài căn nhà. Đây là một ngôi nhà cũ kĩ, bình thường, vừa nhìn đã biết là nhà của gia đình trung lưu.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố kìm nén sự sốt ruột và mệt mỏi, bước lên trước gõ cửa, rất nhanh sau đó có một lão đầu thò đầu ra, hoài nghi nhìn hắn.
- Lão đầu, đây là Trần phủ có phải không?
- Đúng vậy.
Lão đầu quan sát hắn.
- Ta tìm Trần Ly, Trần công tử, đây là tín vật.
Hứa An Hạ giao vòng bạc cho hắn.
Lão đầu cầm lấy vòng bạc, đóng cửa lại:
- Được, công tử đợi một lát.
Thời gian chậm chạp trôi qua từng tí một.
Hứa An Hạ sốt ruột giậm chân tại chỗ, thấy xung quanh nhà nhà đã lên đèn. Con phố hắn đứng được ánh đèn bao phủ, bên trong vẫn không có động tĩnh gì khiến hắn hoài nghi không biết có phải bang chủ nhầm lẫn gì không.
Hắn chờ đợi mòn mỏi, cánh cửa vẫn đóng kín mít, giống như quên mất hắn đang đứng ngoài.
Hắn giậm chân, đi tới đi lui. Bang chủ tình hình nguy cấp, dùng cách thức phát tiềm lực để bang chủ tỉnh lại, thương tích của bang chủ sẽ trở lên nguy kịch hơn, bọn họ không thể cứu được!
Nếu tiếp tục kéo dài, e rằng hắn sẽ không thể nhìn mặt bang chủ lần cuối được!
Hắn chỉ muốn lập tức xông vào trong căn nhà họ Trần này, túm cổ biểu thiếu gia xách về Kinh Vân bang nhưng lí trí do dự một lát hắn lại nhẫn nhịn.
- Két…
Cửa mở, lão đầu bước ra đưa cho Hứa An Hạ một đôi vòng bạc:
- Công tử nhà ta đã biết chuyện, công tử có thể về rồi.
Nói xong lão đầu liền quay người đóng cửa lại.
Hứa An Hạ vội vàng nói:
- Lão đầu, đợi chút!
Lão đầu quay đầu lại nhìn hắn, Hứa An Hạ nhìn đôi vòng bạc trên tay, nhíu mày nói:
- Trần công tử đâu?
- Ồ, công tử nhà ta đã đi rồi.
- Đi rồi?
Hứa An Hạ vội vàng nói:
- Đi đâu?
- Ngươi muốn công tử nhà ta đi đâu thì công tử đi tới đó.
Lão giả cười tít mắt nói:
- Chàng trai, hãy về đi.
Hứa An Hạ nhíu mày nhìn lão. Lão đầu xua tay, quay người đóng cửa lại.
Hứa An Hạ cúi đầu nhìn hai chiếc vòng bạc, phát hiện đó là một đôi, lại vội vàng lấy chiếc vòng bạc mình mang theo ra, vỗ vào trán, hắn lại có cảm giác đôi vòng bạc đó không phải là một đôi!
Hắn lo lắng khôn nguôi, không biết biểu thiếu gia kia có đi tới Kinh Vân bang hay không. Nhưng việc đã tới nước này chứng tỏ hắn đã tìm đúng người, chỉ đành quay về, không thể xông vào trong.
Nghĩ tới đây hắn quay người rời khỏi nhà họ Trần, nhảy lên tường thành, tìm được ngựa của mình, phi ngựa nước đại trở về.

Kinh Châu Thành, Kinh Vân bang.
Phòng ngủ trong nhà họ Hứa đèn đuốc sáng trưng, hàn khí lạnh người.
Dưới ánh đèn sáng tỏ, trên mặt đất có đặt mấy chậu đồng đựng đầy đá lạnh, đá lấp lánh phát sáng, phòng ngủ biến thành hầm đá.
Lạnh như vậy, Trịnh Công Minh và Hồ Hải vẫn ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
Trịnh Công Minh đứng ở bên giường, Hồ Hải ngồi trên giường, hai tay đặt ở sau lưng Trần Tư Vũ, trên đầu bốc khói trắng, trán ướt đẫm mồ hôi, Trần Tư Vũ nhắm chặt mắt không cử động, hôn mê bất tỉnh.
Mặt nàng đỏ bừng như tôm chín, hơi thở ra nóng hổi.
Nguyệt Nhi vắt mạnh khăn, đôi tay nổi gân xanh, lòng nóng như lửa đốt nhìn Trần Tư Vũ, cứ tiếp tục thế này, tiểu thư chắc chắn lâm nguy vì sốt!
- Lão Trịnh, sao rồi?
Hồ Hải lau mồ hôi trên trán, vô cùng mệt mỏi, hỏi khẽ.
Trịnh Công Minh không nhúc nhích, đỉnh đầu bốc khói trắng nghi ngút, áo dài ướt đẫm.
Hồ Hải sốt ruột, trong lòng dấy lên cảm giác bất lực.
Chưởng pháp quỷ quái này lợi hại quá, họ không có cách nào chữa trị. Linh đan diệu dược nào cũng đã từng thử qua nhưng không hề có tác dụng gì, chỉ biết giương mắt nhìn bang chủ từng bước tiến lại gần vực thẳm tử vong.
- Hồ đường chủ…
Nguyệt Nhi ngoái đầu nhìn Hồ Hải với ánh mắt cầu khẩn.
Hổ Hải buồn bã lắc đầu thở dài.
Nguyệt Nhi cắn chặt môi, hai mắt đỏ sọng.
Bóng xanh vụt lóe lên, Sở Ly xuất hiện trước giường.
Nguyệt Nhi mở tròn mắt, kinh ngạc nói:
- Biểu thiếu gia!
Sở Ly gật đầu, mỉm cười với Hồ Hải, đưa tay chạm vào cổ tay nóng hổi của Trần Tư Vũ.
Lông mày hắn lập tức nhíu chặt lại.
Hổ Hải không có tâm trí kinh ngạc trước khinh công im hơi lặng tiếng xuất hiện của hắn, vội vàng nói:
- Biểu thiếu gia, có cứu được không?
Sở Ly đặt tay nàng ta xuống:
- Để thử xem.
- Lão Trịnh!
Hồ Hải vội gọi.
Trinh Công Minh mở mắt, yếu ớt gật đầu, buông hai tay ra, rời khỏi giường nhường lại vị trí.
- Trịnh hộ pháp vất vả rồi.
Sở Ly nói.
Nguyệt Nhi đỡ vội Trần Tư Vũ, Sở Ly ngồi ra phía sau nàng, hai tay đặt lên lưng truyền nội lực cho nàng, sau đó một chia thành hai, một luồng nội lực cầm cự với luồng khí nóng hổi trong người Trần Tư Vũ, một luồng nội lực vận theo tâm pháp Thái Âm quyết.
Thái Âm quyết chí âm chí hàn, nội lực của Sở Ly lưu chuyển rất nhanh, chỉ trong chớp mắt khí trong người nàng đã mát trở lại, nhiệt độ giảm xuống vài phần. Thời gian cứ thế trôi đi, nội lực do Thái Âm quyết tu luyện ra càng lạnh thêm, sức nóng dần dần giảm xuống.
Một canh giờ sau, Sở Ly thu công, mở mắt ra.
Đám người Nguyệt Nhi trợn tròn mắt nhìn gương mặt đã khôi phục vẻ trắng ngần của Trần Tư Vũ.
Lông mi của Trần Tư Vũ khẽ động đậy, dần mở mắt ra, vừa nhìn thấy Sở Ly liền mỉm cười.
Sở Ly cười nói:
- Biểu tỷ, ta tới rồi.
Trần Tư Vũ mỉm cười không nói gì.
Hồ Hải khen ngợi nói:
- Vẫn là biểu thiếu gia lợi hại, ta và Lão Trịnh đã cố hết sức những cũng vô dụng. Biểu thiếu gia vừa tới liền mã đáo thành công, không phục cũng không được!
Sở Ly cười nói:
- Không có Hồ đường chủ và Trịnh hộ pháp trì hoãn, ta tới cũng không kịp.
Hắn thở dài, lắc đầu nói:
- Chưởng pháp độc ác thế này, xem ra các người đã đắc tội với nhân vật lợi hại.
- Thật xấu hổ, vẫn chưa điều tra ra là kẻ nào.
Hồ Hải lắc đầu nói:
- Thân pháp rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã hạ gục hai hộ pháp, đả thương bang chủ!
Tịnh Công Minh lúc này đã điều khí xong, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, suy yếu, nói:
- Người này tướng mạo bình thường, thực sự không biết là thần thánh phương nào.
Sở Ly nói:
- Hắn muốn giết biểu tỉ, vậy sẽ còn tới nữa.
- Biểu thiếu gia, ngươi ở lại mấy ngày đi.
Hồ Hải nói:
- Không trừ được tên đó, chúng ta thực sự không an tâm!
Sở Ly nhìn Trần Tư Vũ hai mắt lấp lánh nhìn mình, cười nói:
- Được, ở lại vài ngày.
Nguyệt Nhi vui mừng nói:
- Biểu thiếu gia, ta đi dọn dẹp phòng cho thiếu gia!
Sở Ly mỉm cười cám ơn.
Nguyệt Nhi giúp Trần Tư Vũ kê gối để nàng ngồi dậy, sau đó hồ hởi chạy đi, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Sở Ly nói:
- Tìm kiếm trong nội bộ trước… thích khách này có thể tìm được ngay biểu tỉ, chứng tỏ có nội ứng.
- Hừm, ta sẽ tìm ra tên này!
Hồ Hải nghiến răng nghiến lợi.
Trần Tư Vũ lắc đầu nói:
- Không được hành động rầm rộ, bang vừa mới an định được mấy ngày, không thể để lòng người lo lắng.
Nàng là nữ nhi muốn mọi người phục tùng không hề dễ dàng, hơn nữa võ công của nàng lại không mạnh, cần thể hiện thủ đoạn cao siêu. Những việc này cần thời gian để mọi người cảm nhận, hiện tại cần tạm ổn định tình hình đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.