Bạch Bào Tổng Quản

Chương 752: Trục xuất




Bang chủ, Tam Tuyệt đường là hậu trường của Thiết Huyết bang sao?
- Coi như là thế đi. 
- Vậy Hiệp Nghĩa bang chúng ta cũng có hậu trường chứ?
-... Có.
- Là ai? 
- Tam Tuyệt đường.
- Đánh tới đánh lui hóa ra là người mình sao?
Sở Ly ra vẻ rất nghi hoặc hỏi. 
- Không phải một nhà.
Kiều Chấn Hải lắc đầu nói:
- Tổ sư gây dựng hai bang lúc trước đều là đệ tử của Tam Tuyệt đường, thế nhưng hai tổ sư sáng lập ra bang là kẻ thù của nhau, Tam Tuyệt đường sẽ không thiên vị, bọn họ chỉ bảo đảm Lạc Châu thành không có bàn tay với tới đây mà thôi. 
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Như vậy sao người của Tam Tuyệt đường lại ở tiểu viện của Phùng Xương Văn chứ? Phùng Xương Văn này có lai lịch ra sao?
- Hắn có một vị thúc thúc là Hương chủ của Tam Tuyệt đường.  
Kiều Chấn Hải nói.
Sở Ly trợn mắt lên:
- Cao thủ Thiên Ngoại Thiên sao? 
Kiều Chấn Hải chậm rãi gật đầu.
Sở Ly nói:
- Vậy bang chủ có thể có thể đánh thắng được hắn không? 
- Khó phân cao thấp.
Kiều Chấn Hải nói.
Sở Ly cười nói: 
- Bang chủ trẻ tuổi như vậy, nhất định hắn rất lớn tuổi, tương lai nhất định có thể vượt qua được hắn, còn sợ cái gì chứ?
- Không giống...
Kiều Chấn Hải vung vung tay: 
- Người mà ta sợ không phải là thúc thúc của Phùng Xương Văn, là Tam Tuyệt đường!
- Bang chủ, ta có ý này!
Sở Ly hừ lạnh nói: 
- Phùng Xương Văn thì nhất định ta phải giết, nhưng không thể liên lụy tới người trong bang, ngươi cứ trục xuất ta ra khỏi Hiệp Nghĩa bang đi, được không?
- Sao?
Kiều Chấn Hải rất bất ngờ nhìn hắn. 
Sở Ly cắn răng nói:
- Phùng Xương Văn đã giết ta một lần, lại còn phế bỏ lão Quách, hơn nữa lại thêm Ngô Hương chủ, Chu Hương chủ, nếu như không giết người này, Hiệp Nghĩa bang chúng ta còn mặt mũi nào đứng trên đời này nữa chứ?
- Nếu như không có trong bang che chở, cho dù giết chết Phùng Xương Văn thì ngươi cũng không sống nổi nữa! 
- Chỉ cần có thể giết được hắn, ta chết cũng không đáng kể... Ta giết hắn xong, cùng lắm cao bay xa chạy là được, ta cũng chỉ là một người cô đơn mà thôi!
- Ngươi có kỳ ngộ, có một thân thần lực, tương lai tiền đồ vô lượng, hà tất phải tính toán với hắn chứ?
Kiều Chấn Hải nói. 
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Ta không nhẫn nhục được, ta phải giết hắn!
- Hồ đồ. 
Kiều Chấn Hải lắc đầu.
Sở Ly nói:
- Nếu như bang chủ không đồng ý thì ta sẽ phản Hiệp Nghĩa bang! 
- Ngươi!
Kiều Chấn Hải trầm mặt xuống nói:
- Ngươi quyết tâm muốn tìm cái chết hay sao? 
- Đúng thế, dù ta có chết thì cũng phải kéo theo Phùng Xương Văn đệm lưng!
Sở Ly oán hận nói:
- Người này phải chết! 
Kiều Chấn Hải có chút không rõ.
Phùng Xương Văn đẩy đối phương xuống sườn núi, nhưng hắn không chết mà còn gặp họa đắc phúc, có một thân thần lực, theo lý thuyết cũng không có cừu hận lớn như vậy đối với Phùng Xương Văn mới đúng.
Lại nói tới việc phế Quách Sơn, giết Ngô Hương chủ, Chu Hương chủ, quan hệ của hắn và Quách Sơn rất tốt, nhưng Quách Sơn không chết, quan hệ của Ngô Hương chủ và Chu Hương chủ với hắn không hề tốt đẹp gì cả, không biết bức thiết cần phải báo thù như thế. 
Sở Ly nói:
- Ta không chịu nổi dáng vẻ càn rỡ của tiểu tử kia, nhất định phải làm thịt hắn!
Hắn nhất định phải giết chết Phùng Xương Văn, thứ nhất là báo thù cho Triệu Đại Hà, hơn nữa Phùng Xương Văn và Quang Minh thánh giáo có liên quan với nhau, như vậy càng là con đường tắt để hắn tiến vào Quang Minh thánh giáo, giết Phùng Xương Văn là một mũi tên hạ hai con chim. 
- Chỉ là bởi vì không ưa sao?
- Đương nhiên còn có thù hắn giết ta nữa!
- Ngươi đó... 
Kiều Chấn Hải đã mơ hồ có chút hiểu ra.
Đổi lại là người khác, có khả năng không giết được thì thôi, nhưng nếu như là người thẳng thắn như Triệu Đại Hà, nhất định sẽ giết Phùng Xương Văn, chuyện này cũng có thể hiểu được.
- Bang chủ, ngày mai ngươi trục xuất ta ra khỏi bang đi, thương thế của ta tốt thì ta sẽ đi thu thập Phùng Xương Văn! 
- Sao có thể trục xuất ngươi ra khỏi bang chứ?
Kiều Chấn Hải lắc đầu:
- Ngươi vừa lập đại công mà. 
- Cứ nói ta cậy công, đánh ngươi.
Sở Ly nói.
Kiều Chấn Hải cười lên. 
Sở Ly nói:
- Không bằng, để ta đánh bang chủ ngươi mấy cái thật nhé?
-... Được rồi, nếu như lời này nói người khác thì mọi người sẽ không tin, thế nhưng đặt ở trên người của ngươi, mọi người vẫn có thể tin tưởng được. 
- Cứ quyết định như thế đi!
Ngày thứ hai, Sở Ly đang luyện đao ở bên trong sân, lần này hắn đã dùng Khô Vinh kinh, tốc độ của thân thể càng nhanh hơn.
Có kỳ ngộ ở trên người, hắn biểu hiện ra năng lực hồi phục mạnh mẽ thì cũng sẽ không khiến cho người ta hoài nghi, mọi người chỉ có thể than thở thần kỳ, ước ao và đố kị mà thôi. 
Quách Sơn ầm một cái, đẩy cửa đi vào, giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn hỏi:
- Đại Hà ngươi đã làm chuyện gì vậy?
Sở Ly vẫy vẫy đao nói: 
- Bang chủ muốn trục xuất ta ra khỏi bang sao?
- Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn.
Quách Sơn trầm giọng nói: 
- Từ khi ngươi có kỳ ngộ tới nay, ngươi làm việc càng ngày càng không chắc chắn!
- Trong lòng ta tự biết nắm chắc.
- Nắm chắc cái rắm! 
Quách Sơn tức giận hừ lạnh nói:
- Nếu như ngươi biết nắm chắc thì sao lại đánh nhau bang chủ?
- Bang chủ không cho ta giết Phùng Xương Văn. 
- Ngươi...
Quách Sơn lập tức xì hơi.
Sự thù hận của hắn đối với Phùng Xương Văn ngập trời, nếu không phải là do Phùng Xương Văn thì mình cũng sẽ không bị phế, bị người ta lạnh nhạt. 
Sở Ly nói:
- Bang chủ nói sẽ làm liên lụy tới Hiệp Nghĩa bang, vì lẽ đó chỉ có thể trục xuất ta ra khỏi bang mà thôi!
- Vì sao lại liên lụy tới Hiệp Nghĩa bang chứ? 
- Bởi vì Phùng Xương Văn có một vị thân thúc thúc là Hương chủ của Tam Tuyệt đường!
Sắc mặt của Quách Sơn tức thì thay đổi.
Sở Ly cười nói: 
- Ta chỉ là một người cô đơn, ta mặc kệ Hương chủ Tam Tuyệt đường chó má gì đó, ta chỉ muốn giết Phùng Xương Văn mà thôi!
- Ài...
Quách Sơn thở dài. 
- Lão Quách, ngươi cũng đừng có bận tâm nữa, đừng có làm liên lụy tới ngươi, ngươi là người có gia đình.
- Nói láo, Phùng Xương Văn cũng là kẻ thù của ta!
- Vậy ngươi giúp đỡ ta ở trong bóng tối đi, để tiểu Tống đến giúp ta. 
- Giúp thế nào?
- Đến Lạc Châu thành tập trung vào Phùng Xương Văn giúp ta.
Sở Ly hừ lạnh nói: 
- Khinh công của tên này quá tốt, ta muốn tìm cơ hội một đòn giết chết hắn!
-... Hay.
Quách Sơn gật đầu. 
Lúc chạng vạng ngày thứ hai, Sở Ly đang ăn cơm ở bên cạnh cái bàn bên trong sân đá, là do Quách phu nhân phái tiểu Hạnh tới đưa tới cơm nước.
Tống Phi từ đầu tường đi vào, thở hồng hộc nói:
- Đại Hà, Phùng Xương Văn đã trở về! 
Sở Ly bỗng cảm thấy phấn chấn, thả bát đũa xuống.
Tống Phi nói:
- Mới từ Lạc Châu thành ra ngoài, có lẽ sau nửa canh giờ nữa là có thể hồi phủ. 
- Rất tốt!
Sở Ly nở một nụ cười:
- Lần này, ta sẽ giết cho hắn ngay cả một manh giáp cũng không còn! 
Tống Phi nói:
- Bên cạnh hắn có mười tên hộ vệ.
- Mười tên hộ vệ thì thế nào chứ? 
Sở Ly khinh thường nói:
- Ngươi một hơi từ Lạc Châu thành chạy về đến đây, uống ngụm nước, tự mình tìm đồ ăn đi!
Hắn nói xong đi cầm trường đao ở trên cái bàn đá, xoay người mang theo khí thế ngập trời rời đi. 
Tống Phi suy nghĩ một chút, không ngừng lại, người như một làn khói chạy ra tới nhà Quách Sơn, sau đó lại đi tới trong bang.
Phùng Xương Văn cưỡi ngựa chạy băng băng trở về con đường lớn trong Bình an trấn.
Phía sau hắn có mười kỵ sĩ đi theo, tu vi đều là Tiên Thiên. 
Khi Phùng Xương Văn phóng ngựa, sắc mặt âm trầm.
Lần này chật vật mà chạy, làm cho mặt mũi của hắn tổn thất rất lớn, không nghĩ tới Triệu Đại Hà mà hắn luôn luôn xem thường lại trở nên khó giải quyết khó chơi như vậy, mình lại không phải là đối thủ của đối phương.
Lần này hắn đi tới Lạc Châu thành là muốn mượn hai cao thủ trợ giúp hắn tiêu diệt Triệu Đại Hà. 
Hắn không cảm thấy đơn đả độc đấu là anh dũng, trái lại còn cảm thấy là hành động của một đứa ngốc.
Chỉ có đứa ngốc mới không lợi dụng ưu thế của mình để tiêu diệt đối thủ, để đối thủ trưởng thành, tự chịu diệt vong, Triệu Đại Hà chính là minh chứng tốt nhất. Trước khi đẩy đối phương xuống sườn núi, hắn nên giết đối phương trước thì hơn.
Đáng tiếc lúc đó quá vội vàng, chỉ có thể đánh lén đẩy một cái, không kịp đâm thêm một đao. 
Hiện tại thì tốt rồi, không ngờ Triệu Đại Hà lại có kỳ ngộ, so với trước đó còn lợi hại hơn gấp mấy lần, có thể uy hiếp được tính mạng của mình.
Đây là một giáo huấn rất sắc, vì lẽ đó hắn trực tiếp đi tới Lạc Châu thành đòi thúc thúc hai người cao thủ, muốn một đòn giết chết đối phương. Tuyệt không cho Triệu Đại Hà cơ hội vươn mình, vận khí của tên này quá tốt, nếu như để cho hắn ta sống sót, không chừng sẽ còn có kỳ ngộ gì đó, nhất định phải làm kín kẽ không có sơ hở nào cả!
- Ầm! 
Một tiếng nổ vang lên, bùn đất trên đất bỗng nhiên bắn tung tóe ra, một bóng người từ bên trong bắn ra, ánh sáng lạnh lóe lên, ngựa của Phùng Xương Văn lùn đi một đoạn, phát ra một tiếng hí dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.