Bạch Bào Tổng Quản

Chương 736: Kẻ phản bội




Thân pháp của nàng nhẹ nhàng mà linh hoạt, bay tới trước người của một tên đệ tử áo xanh, nhẹ nhàng ấn xuống một chưởng.
Đệ tử áo xanh kia nhìn nàng mảnh mai yếu đuối, hắn không phục đánh ra một quyền, muốn cứng đối cứng với nàng, ỷ vào nam nhân có khí lực lớn mà bắt nạt nàng. 
- Ầm!
Đệ tử áo xanh mềm nhũn ngã xuống.
Khi hắn ngã xuống đất, sắc mặt đã trở nên xanh ngắt, giống như bị đông cứng vậy, cả người toả ra hàn khí. 
Người Tuyết Lăng nhẹ nhàng đi đến trước mặt một tên đệ tử áo xanh khác, ấn xuống một chưởng.
Đệ tử áo xanh kia thấy kết cục của đồng môn sư huynh thì đã biết chưởng lực của nàng kỳ dị, không dám đón đỡ, vì vậy hắn nghiêng người né tránh, muốn thừa lúc vắng mà vào, công kích vào bả vai của nàng, nhưng không nghĩ tới bàn tay nhỏ trắng như tuyết của nàng bỗng nhiên đổi hướng, chiêu thức lại đột nhiên biến hóa, đập trúng vào ngực hắn.
- Ầm! 
Đệ tử áo xanh này mềm nhũn ngã xuống đất, sắc mặt xanh xao, cả người toả ra hàn khí, dường như bị đóng băng tới chết vậy.
Thân pháp của những đệ tử này ở trong mắt của Tuyết Lăng trở nên ngốc nghếch tới cực điểm, hơn nữa nội lực cực kém, Huyền âm chưởng của nàng đánh ra một cái, không kém giết người chậm hơn so với Lý Hàn Yến chút nào.
Ánh kiếm của Lý Hàn Yến như điện, bước chân uyển chuyển như đang múa, nhanh nhẹn mà linh hoạt, xuyên qua đám đệ tử, chỗ nàng đi qua, ánh kiếm xẹt qua yết hầu của từng người, lấy đi tính mạng của bọn họ. 
Mỗi kiếm đi qua, kiếm kình trực tiếp khóa yết hầu lại, không dể lộ ra vết máu, kiếm kình vọt thẳng lên trên đầu của bọn họ, kết thúc tính mạng.
Chỉ trong một nháy mắt, hai mươi đệ tử áo xanh đã ngã xuống, không có một trên đệ tử nào qua được một hiệp, là tàn sát nghiêng về một bên.
Lý Hàn Yến không nương tay một chút nào, càng giết hai mắt càng tỏa sáng, nếu không phải nàng đang khống chế mình thì nhất định sẽ bật cười. 
Tuyết Lăng phát hiện ra mình cũng không sợ sệt và không khỏe như trong tưởng tượng, trái lại trong lòng lại còn bình tĩnh dị thường, giống như thứ nàng giết không phải là người, chỉ là giẫm chết một con kiến, thậm chí so với giẫm chết một con kiến cũng không bằng vậy. Bình thường nàng sẽ không đi giẫm con kiến, nhìn thấy nó sẽ tránh đi.
- Môn chủ!
Có người kêu thảm một tiếng, nhằm về phía đại điện. 
Lý Hàn Yến và Tuyết Lăng đều không để ý tới những lời kêu cứu này.
Những người khác vừa nhìn thấy vậy vội vã xông tới, bốn mươi hai đệ tử trong chớp mắt đã chạy trốn không còn một mống.
Lý Hàn Yến và Tuyết Lăng thì lại đuổi theo ở phía sau bọn họ, cũng nhằm về phía đại điện. 
Trong đại điện có hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên, tám cao thủ Tiên Thiên đang ngồi đó.
Đối mặt với các đệ tử đang chạy tới, đầu tiên là bọn họ nghi hoặc, sau đó nhìn thấy Lý Hàn và cùng Tuyết Lăng, các đệ tử Kim Cương môn đều là nam, cho nên hai người bọn họ rất là dễ thấy.
- Các ngươi là ai? 
Một hán tử trung niên ngồi ở vị trí chủ tọa lạnh lùng nói:
- Xông vào Kim Cương môn ta, thật là to gan!
- Kim Cương môn các ngươi làm nhiều việc ác, ngày hôm nay báo ứng tới đây! 
Lý Hàn Yến quát một tiếng:
- Người vô tội chết ở trên tay của các ngươi có bao nhiêu chứ? Ngày hôm nay ta sẽ thay bọn họ lấy mạng các ngươi, các ngươi đừng mong thoát khỏi nơi này!
- Ha ha, khẩu khí của tiểu nha đầu này thật là lớn! 
Hán tử trung niên có tướng mạo tuấn dật, khí độ vô biên nios:
- Cao thủ võ lâm hành hiệp trượng nghĩa giống như ngươi cũng có không ít, nhưng không có một người nào được chết tử tế cả!
- Đó là bản lĩnh của bọn họ không đến nơi đến chốn mà thôi. 
Lý Hàn Yến hừ lạnh nói:
- Ta cũng chẳng muốn phí lời với các ngươi!
Nàng nói xong, vung kiếm chém về phía yết hầu của một người. 
Đệ tử áo xanh kia trợn mắt lên, không thể tin được nàng lại dám giết mình ở trước mặt của môn chủ.
- Làm càn!
Nam tử trung niên kia gào to, lướt người đi, cực kỳ linh hoạt xuyên qua mọi người, trong nháy mắt đã đến trước mặt của Lý Hàn Yến, đánh ra một quyền. 
- Sưu!
Lý Hàn Yến đâm ra một kiếm, nhanh như điện.
Nàng là kỳ tài võ học, Thần Kiếm thất thức đã được Sở Ly truyền thụ, sau khi thi triển ra uy lực kinh người, hỏa hầu đã không cạn. 
Thiên phú của Lý Hàn Yến ở phương diện võ học cũng làm cho Sở Ly than thở không ngớt, nếu không phải mình có Đại Viên Kính Trí và Khô Vinh kinh, sợ là tiến cảnh cũng không sánh được với Lý Hàn Yến.
- Keng.
Quyền của hán tử trung niên bắn trúng trường kiếm một cách chuẩn xác. 
Lý Hàn Yến cảm giác được trên thân kiếm truyền đến sức mạnh rất lớn, trong lòng nàng kinh hãi, trường kiếm theo quyền kình bị đẩy ra, xoay thành một vòng tròn trên không trung, sau đó lần nữa đâm ra.
- Keng.
Hán tử trung niên lại đánh một quyền trúng trường kiếm. 
Động tác của hắn rất nhanh, một bước vọt tới trước người của Lý Hàn Yến, quyền trái như rắn ra khỏi hang, trong nháy mắt đã lao ra, đến ngực của Lý Hàn Yến.
Lý Hàn Yến dậm chân một cái, miễn cưỡng tránh ra, nhưng trong lòng lại có chút giật mình, không ngờ mình lại không phải là đối thủ của đối phương!
Không nghĩ tới môn chủ Kim Cương môn này lại lợi hại như vậy. 
Tuyết Lăng cũng phát hiện ra chuyện không ổn, môn chủ của Kim Cương môn này là nhân vật lợi hại, có khả năng Lý Hàn Yến sẽ không phải là đối thủ, mình cũng không phải là đối thủ của đối phương.
Nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện ra Sở Ly không đi theo vào.
Lý Hàn Yến nhìn thấy nàng nhìn quanh bốn phía, cất giọng nói: 
- Sư tỷ, Đỗ đại ca sẽ không quản tới việc này đâu, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
- Được.
Tuyết Lăng nói: 
- Chúng ta cùng tiến lên!
- Ngươi còn có ta!
Một lão giả đầu trọc phi thân ra đón, đánh một quyền về phía nàng. 
Tuyết Lăng nhíu mày đón nhận một chưởng.
- Ầm!
Quyền kình và chưởng kình chạm vào nhau ở trên không trung, hàn khí lạnh lẽo lan tràn ra. 
- Ồ, có chút ý tứ!
Lão giả đầu trọc cười nói, lại đánh ra một quyền.
Tuyết Lăng lại lướt người tránh đi, đến trước mặt của một tên đệ tử áo xanh, nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng. 
Đệ tử áo xanh kia không có khả năng né tránh, lập tức mềm nhũn ngã xuống, sắc mặt xanh xao, hàn khí phân tán như đông cứng.
Sau đó Tuyết Lăng không ngừng tiến vào bên trong đám đệ tử áo xanh, tránh né lão giả đầu trọc, đồng thời lại dùng từng chưởng đánh gục đệ tử áo xanh, doạ cho bọn họ vội vã trốn ra bên ngoài đại điện, trong chớp mắt đã chạy ra khỏi đại điện.
Tuyết Lăng thì lại đuổi theo ở phía sau bọn họ, một chưởng đánh gục một người. 
Bọn họ chạy ra tứ tán, chia thành từng phương hướng, làm cho Tuyết Lăng không thể đuổi theo từng người được.
Tuyết Lăng bất đắc dĩ, lại truy sát bốn người, rốt cục đã không đuổi kịp được những người khác, lão giả đầu trọc đã đuổi kịp được nàng, quyền và chưởng của hai người va chạm, đánh cho khó phân thắng bại.
Tuyết Lăng cảm giác mình dùng chiêu thong dong, tâm tư linh động, sau khi giết người, loại cảm giác bó tay bó chân, chiêu thức trong đầu rất nhiều nhưng lại không biết dùng như thế nào biến mất, trở nên tự nhiên, ra chiêu theo bản năng, uy lực tự nhiên cũng rất kinh người. 
Nàng cũng không lo lắng tới việc Lý Hàn Yến không địch lại, dù sao còn có công tử ở đây, nhiều lắm Lý Hàn Yến sẽ chỉ nếm chút khổ sở mà thôi, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Lý Hàn Yến lại rất bó tay bó chân, miễn cưỡng giằng co với môn chủ Kim Cương môn, rất nhanh đã trúng một chưởng của hắn.
Nàng chỉ cảm thấy quyền kình của hắn kéo dài không dứt, chẳng khác nào một cái vòng xoáy đang liên tục xoay tròn, muốn tiêu diệt mà không có chỗ ra tay, tay không linh hoạt nữa, cơ thể trong lúc bất tri bất giác đã bị quấy nhiễu một đoàn loạn tùng phèo. 
Lý Hàn Yến biết mình trừ phi là lúc tính mạng mình hấp hối, bằng không Đỗ đại ca sẽ không xuất thủ giúp đỡ, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Trong lòng nàng khẽ động, lập tức phun ra một ngụm máu, động tác lập tức trở nên mềm mại vô lực.
Môn chủ Kim Cương môn lắc đầu cười cười, thừa dịp nàng vô lực lại đánh ra một quyền. 
- Ầm!
Lý Hàn Yến mềm nhũn bay ra ngoài, khi còn ở trên không trung lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, nặng nề ngã xuống đất, tay buông lỏng ra, trường kiếm đã rơi xuống đất.
Môn chủ Kim Cương môn đi tới gần nàng, than thở nói: 
- Mỹ nhân như ngươi, ta thực sự không nỡ lòng giết bỏ, ta sẽ phế bỏ võ công của ngươi, đi theo ta đi!
Hắn nói đoạn vươn tay ra đập vào bụng dưới của Lý Hàn Yến.
- Sưuu! 
Lý Hàn Yến bỗng nhiên ra tay, tay nắm lấy chuôi kiếm vung lên, ánh kiếm lóe lên ở trước yết hầu của đối phương.
Môn chủ Kim Cương môn kinh ngạc che yết hầu, ánh mắt khó có thể tin được trừng mắt nàng, trong ánh mắt để lộ ra vẻ không cam lòng, chậm rãi ngã xuống.
Lý Hàn Yến nghiêng người né tránh, vươn mình nhảy lên, đắc ý hừ lạnh một tiếng, bởi vì trên người nàng có nội giáp! 
Nội giáp có thể chống đỡ được nội kình và đao kiếm, mười phần kình lực bị hóa giải mất bảy, tám phần, tuy nàng bị nội thương, nhưng vẫn còn xa không nặng được như vậy. Nàng không tốn sức chiến đấu, cố ý ra vẻ yếu thế, chiêu này quả nhiên có tác dụng!
Sở Ly đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng vỗ vào lưng của nàng một cái, rót vào một đạo nội lực tinh khiết, hắn mỉm cười nói:
- Làm rất khá, đây chính là đệ tử của Thanh Lộc nhai! 
- Thanh Lộc nhai?
Lý Hàn Yến kinh ngạc:
- Làm sao có khả năng được chứ? 
Sở Ly cười nói:
- Làm sao không thể chứ?
- Hẳn là kẻ phản bội của Thanh Lộc nhai. 
Sở Ly lắc đầu than thở:
- Không nghĩ tới Thanh Lộc nhai cũng có kẻ phản bội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.