Bạch Bào Tổng Quản

Chương 70: Cứng rắn




Hai người chèo thuyền tới một đảo nhỏ.
Đảo này to gấp đôi Đông Hoa viên, xung quanh liễu rủ rậm rạp, xanh mướt một màu, sức sống tràn trề. Nhìn từ xa sắc xanh khiến cho lòng người thư thái, cảm giác vô cùng giống với Đông Hoa viên.
Sở Ly thầm gật đầu, Cố Lập Đồng tính cách không ra gì nhưng đúng là có chút bản lĩnh, nhân rộng sức sống của hoa cỏ, có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của con người. Hai người tới đảo nhỏ, bên bờ đã có hai người đứng đợi, Cố Lập Đồng và Chu Ngọc Đình vai kề vai đứng trước mặt hai người, sắc mặt không mấy thân thiện.
Sở Ly chắp tay chào:
- Cố huynh, Chu huynh, vẫn khỏe cả chứ?
Chu Ngọc Đình lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn không đáp lời mà chỉ chắp tay chào hỏi Tô Như.
Cố Lập Đồng cười đáp lễ:
- Sở huynh đệ phong độ hơn xưa, thật khiến người ta ngưỡng mộ!
Sở Ly mỉm cười:
- Cố huynh quá khen, Nguyệt Quang lan đã chết chưa?
- Có Cố huynh ra tay muốn chết cũng khó!
Chu Ngọc Đình nói:
- Nếu là ngươi chắc đã chết từ lâu rồi!
Sở Ly mỉm cười:
- Chu huynh cũng hiểu về Nguyệt Quang lan sao?
- Đương nhiên.
Chu Ngọc Đình vỗ ngực:
- Cố huynh nghiên cứu Nguyệt Quang lan, ta luôn theo sát bên cạnh!
Sở Ly nói:
- Tên bất tài như ngươi có quan sát nhiều thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng, câm mồm đi!
- Ngươi…
Chu Ngọc Đình trợn tròn mắt.
Tô Như mỉm cười, xua tay:
- Được rồi, không tranh cãi nữa, mau đi xem hoa thôi!
- Mời Tô tổng quản đi theo ta.
Cố Lập Đồng vỗ vai Chu Ngọc Đình để an ủi rồi nói với Tô Như.
Bốn người đi xuyên qua các khu vườn hoa, cấu tạo của nơi này hoàn toàn khác biệt với Đông Hoa viên. Toàn bộ hoa được trồng lẫn lộn với nhau khiến người ta có cảm giác hoa mắt, không thoáng đãng như Đông Hoa viên nhưng phong phú sặc sỡ hơn.
Đông Hoa viên được xây dựng theo tính cách của Tiêu Kỳ. Nàng thích sạch sẽ, gọn gàng, gặp việc gì cũng bình tĩnh, lí trí; Còn Tây Hoa viên như thế này cũng một phần phản ánh được tính cách của đại công tử, cảm tính mạnh hơn lí tính, gặp chuyện dễ nóng vội. Sở Ly thầm phân tích.
Bốn người nhìn thấy Nguyệt Quang lan ở một tiểu đình không xa.
Nó đang rũ lá, héo tàn, những chiếc lá mơn mởn trước đây nay đã úa vàng.
Tô Như nhíu mày, nhìn thấy Nguyệt Quang lan đẹp là vậy trở thành bộ dạng như thế này, nàng thực sự không đành lòng.
Sở Ly đừng xa hàng trăm mét đã kết nối cảm quan, liên thông khí tức với Nguyệt Quang lan. Nguyệt Quang lan chính là hắn, hắn chính là Nguyệt Quang lan, cảm nhận cảm giác của Nguyệt Quang lan.
Tô Như thấy hắn thẫn thờ nhìn Nguyệt Quang lan, vội nói:
- Sở Ly?
Sở Ly quay đầu nhìn Cố Lập Đồng và Chu Ngọc Đình. Hai người bọn họ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly thở dài:
- Các người không xứng đáng cai quản Tây Hoa viên!
- Ý gì vậy, gã họ Sở kia, ngươi nói vậy là ý gì?
Chu Ngọc Đình quát lên.
Sở Ly nói:
- Nguyệt Quang hoa là do có người cố tình phá hoại!
- Nói linh tinh, Tây Hoa viên của chúng ta không hề có ai tới.
Chu Ngọc Đình quát lớn, cười nhạt:
- Ngươi ăn nói bừa bãi quá rồi đấy, nhìn qua đã biết là có người phá hoại sao?
Sở Ly nói:
- Không có chút bản lĩnh này, ta dựa vào đâu để ở lại Đông Hoa viên!… Cố huynh, ngươi nói xem?
- Ngươi nói cho rõ ràng đi, phá hoại thế nào?
Cố Lập Đồng lạnh lùng nói.
Sở Ly nói:
- Là ngươi phải không, Cố huynh?
- Nực cười!
Cố Lập Đồng cười nhạt nói:
- Ngươi không thấy vu khống ấu trĩ như vậy rất buồn cười sao?
- Không thấy quan tài không đổ lệ phải không?
Sở Ly thở dài:
- Lấy xẻng ra đây!
Chu Ngọc Đình nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Đào lên là biết!
Sở Ly bình tĩnh nói:
- Các ngươi tưởng rằng không có chút sơ hở nào sao?
Chu Ngọc Đình nhìn Cố Lập Đồng.
Tô Như sớm đã nổi giận, lạnh lùng nói:
- Chu Ngọc Đình, còn không mau đi?
Chu Ngọc Đình đành phải đáp “Vâng” một tiếng sau đó đi lấy một chiếc xẻng nhỏ tới.
Sở Ly cầm lấy xẻng, xúc mạnh mấy nhát sau đó lại xúc từ từ, chả mấy chốc đã đào được một khối đất đen sì lên giao cho Tô Như:
- Tổng quản, chính là thứ này!
- Đây không phải là bùn đất sao?
Tô Như nói.
Nàng biết cách trồng của Sở Ly, đào một ít bùn dưới đáy hồ lên trộn với đất mục thành đất của Nguyệt Quang lan, khối đất đen sì này nhìn rất giống với bùn.
Sở Ly lắc đầu:
- Đây không phải là bùn bình thường, đã được thêm một số thứ vào rồi!
- Thứ gì vậy?
- Nước đái ngựa!
Sở Ly nói:
- Nguyệt Quang lan sợ nhất nước đái ngựa, người chôn thứ này xuống rất hiểu tập tính của Nguyệt Quang lan. Ngươi nói có đúng không, Cố huynh?
Cố Lập Đồng hừ một tiếng rồi không nói gì.
Sở Ly nói:
- Là ngươi chôn xuống đúng không?
Cố Lập Đồng thản nhiên lắc đầu:
- Không phải ta.
- Vậy lẽ nào là Chu huynh?
Sở Ly bật cười:
- Chu huynh không thông minh tới vậy!
Chu Ngọc Đình nổi giận nói:
- Ngươi nói linh tinh gì vậy, ta nói là ngươi chôn đấy!… Hơn nữa, ngươi nói là nước đái ngựa thì đó là nước đái ngựa sao? Dựa vào đâu chứ?
Sở Ly mỉm cười:
- Cái này không khó, tìm các cung phụng của Bách Thảo viện tới xem là biết!
- Được thôi, vậy tìm các cung phụng tới kiểm tra.
Chu Ngọc Đình nói lớn.
Cố Lập Đồng nói:
- Không cần!
- Cố huynh?
Chu Ngọc Đình vội vàng nói:
- Chúng ta không thể để mặc hắn nói năng xằng bậy được!
Sở Ly mỉm cười lắc đầu rồi đưa mắt nhìn Cố Lập Đồng.
Cố Lập Đồng nói:
- Là ta chôn xuống!
- Sao…?
Chu Ngọc Đình kinh ngạc trợn tròn mắt.
Sở Ly nói:
- Hà tất phải làm vậy!
- Chết một cây Nguyệt Quang lan để xem bản lĩnh của ngươi cũng đáng!
Cố Lập Đồng nói.
Tô Như lạnh lùng nói:
- Cố Lập Đồng, ngươi thật to gan!
Cố Lập Đồng cười nói:
- Tô tổng quản, ta chẳng qua chỉ làm chết một cây Nguyệt Quang lan mà thôi. Một ngàn lạng bạc ta nhận phạt!
Sắc mặt Tô Như lạnh như băng tuyết trừng mắt nhìn hắn.
Cố Lập Đồng cười tít mắt nhìn nàng, không hề sợ hãi. Tây Hoa viên không thể thiếu hắn, có đại công tử che chở, Tô tổng quản có lợi hại thế nào đi nữa cũng không làm gì được hắn. Hắn không có gì phải sợ vì thế mới dám mạnh dạn thừa nhận.
Sở Ly nói:
- Cố huynh, thủ đoạn của ngươi thật bỉ ổi!
- Như nhau thôi!
Cố Lập Đồng nói, sau đó mỉm cười đắc ý.
Sở Ly thở dài, quan sát xung quanh:
- Không biết trước đây hoa cỏ của Tây Hoa viên bị bệnh, phải chăng là do ngươi tự làm cho chúng bị bệnh sau đó lại chữa trị hay không… Người khác bó tay chịu thua, ngươi thì có cách vì thế mới có tiếng là thiên tài?
- Ngươi..!
Cố Lập Đồng mặt biến sắc.
Sở Ly thở dài:
- Tâm địa bất chính, đáng tiếc, đáng tiếc!
Hắn quay đầu nói với Tô Như:
- Tổng quản, chúng ta đi thôi, cây Nguyệt Quang lan này không vấn đề gì!
- Đi thôi!
Tô Như đưa mắt lườm Cố Lập Đồng và Chu Ngọc Đình sau đó uyển chuyển bước đi.
Chu Ngọc Đình co rút cổ lại, sắc mặt Cố Lập Đồng rất khó coi nhưng vẫn không né tránh ánh nhìn, thần thái cứng rắn, không hề sợ sệt.
Thấy hai người đã đi khuất, Chu Ngọc Đình nói nhỏ:
- Cố huynh, sao phải làm vậy chứ, đắc tội Tô tổng quản cũng không được ích lợi gì!
- Sợ gì chứ?
Cố Lập Đồng nói:
- Chúng ta có đại công tử, nàng ta chả làm được gì hết!
- Tô tổng quản rất có uy tín trong phủ vệ.
Chu Ngọc Đình lắc đầu nói:
- Nàng ta lên tiếng một cái là chúng ta sẽ xui xẻo.
- Chúng ta sống ở Tây Hoa viên, ai dám tới đây gây sự!
Cố Lập Đồng bĩu môi:
- Hơn nữa, đánh chó phải ngó mặt chủ. Có đại công tử, bọn họ không dám làm bừa, yên tâm đi.
- Ài…
Chu Ngọc Đình mặt mày ủ dột, cảm giác có chuyện chẳng lành.

Bước lên thuyền, Sở Ly vận nội lực, thuyền lao đi như tên bay khỏi dây cung. Tây Hoa viên nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Tô Như vẻ mặt sa sầm, giậm chân thật mạnh:
- Cố… Lập… Đồng!
Sở Ly mặc áo màu xanh, tư thái ung dung:
- Tổng quản, không nên chấp nhặt với hắn, kẻ tiểu nhân như vậy không đáng để so đo!
- Không trừng trị hắn ta sống cũng uổng phí!
Tô Như nói.
Sở Ly nói:
- So đo với hắn chỉ làm mất thân phận, hãy để ta!
- Ngươi…?
Tô Như quay đầu nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Đối phó với hắn không khó, chỉ có điều nể mặt đại công tử nên chưa xuống mạnh tay. Lần này hắn vô lễ với tổng quản như vậy thì không cần nhẫn nhịn nữa.
- Ngươi định làm thế nào?
Tô Như nhíu mày.
- Phủ vệ không được tàn sát lẫn nhau, nếu ngươi vi phạm luật lệ trong phủ ta cũng không giúp được ngươi!
Sở Ly cười nói:
- Ta đâu có ngốc vậy!
- Vậy ngươi làm gì được hắn?
Tô Như tỏ vẻ cáu giận nói.
Nàng đã nghĩ được rất nhiều cách nhưng tất cả đều vô dụng.
Tới tố cáo với đại công tử, đại công tử chắc chắn sẽ bao che cho Cố Lập Đồng hơn nữa sẽ nổi lòng cảnh giác, nghĩ rằng họ muốn loại bỏ người mình ghét ở Tây Hoa viên đi nên chắc chắn sẽ không tin lời họ nói.
Để người khác tìm Cố Lập Đồng gây chuyện, Cố Lập Đồng cứ ở lỳ trong Tây Hoa viên không chịu ra ngoài. Hắn lại có đại công tử chống lưng, phủ vệ khác cũng không làm gì được hắn!
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cách nào hay, càng nghĩ càng bực bội!
Sở Ly mỉm cười:
- Giao cho ta là được, mấy ngày nữa tổng quản sẽ thấy!
- Ngươi đừng làm bừa đó.
Tô Như dặn dò hắn:
- Không được vi phạm luật lệ trong phủ.
- Đương nhiên!
Sở Ly gật đầu!

Trăng tròn treo trên nền trời chiếu sáng trong trẻo.
Chu Ngọc Đình và Cố Lập Đồng uể oải bước tới Yêu Nguyệt lâu.
Đứng dưới Yêu Nguyệt lâu ngẩng đầu nhìn lên, Yêu Nguyệt lâu cao thẳng lên tầng mây. Tiếng đàn sáo và tiếng cười đùa giòn tan vọng tới, giống như cung điện trên trời, bước vào trong Yêu Nguyệt lâu có thể quên hết mọi buồn phiền của thế tục.
Chu Ngọc Đình và Cố Lập Đồng cách mấy ngày lại tới đây một lần, vô cùng si mê mỹ nữ ở nơi này.
Bọn họ có người đoan trang, có người yêu kiều, có người thơ ngây, có người quyến rũ. Khí chất mỗi người một vẻ và không ai là không xinh đẹp, tất cả đều là báu vật ông trời ban tặng cho đàn ông.
Mặc dù mỗi lần tới đây đều tốn kém không ít tiền nhưng bọn họ đều vô cùng vui vẻ, năm sáu ngày không tới toàn thân sẽ cảm thấy bứt rứt vô vị. Người chưa có phản ứng gì chân đã chủ động dẫn họ tới đây, không tài nào khống chế được.
Hai người đều có cô nương yêu thích, Cố Lập Đồng và Chu Ngọc Đình bước vào Yêu Nguyệt lâu xong liền đường ai nấy đi, tự tìm cô nương yêu thích của mình.
Chu Ngọc Đình khuệnh khoạng bước lên lầu ba, xua tay đuổi cô nương dẫn đường đi chỗ khác còn hắn thì bước tới trước một gian phòng gõ cửa. Không thấy động tĩnh gì, bên trong tối đen, không thắp đèn.
Chu Ngọc Đình trong lòng khó chịu, lẽ nào Ngọc Kiều ngủ với kẻ khác?
Rõ ràng mình đã bao trọn nàng ta, không cho nàng ta tiếp khách!
- Người đâu, người đâu?
Hắn giận dữ đứng ngoài của quát.
Một thiếu nữ thanh tú nhẹ nhàng bước tới:
- Chu công tử!
- Sao thế này?
Chu Ngọc Đình chỉ vào gian phòng:
- Ngọc Kiều đâu?
- Ngọc Kiểu tỉ tỉ xuất các rồi!
Thiếu nữ thanh tú ngạc nhiên nói:
- Chu công tử không biết sao?
- Xuất các?
Vẻ mặt Chu Ngọc Đình biến sắc:
- Xuất các khi nào?
Xuất các tức là hoàn lương, có người chuộc thân rời khỏi Yêu Nguyệt lâu.
Hắn vẫn đang tích bạc để chuộc thân cho Ngọc Kiều nhưng giá tiền chuộc thân quá cao, cần mười vạn lạng. Đây là một con số khiến hắn tuyệt vọng, tiền của hắn và Cố Lập Đồng cộng dồn lại cũng không thể sánh kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.