Bạch Bào Tổng Quản

Chương 692: Quan tâm




Sắc mặt của Lục Ngọc Dung như ngọc trắng, mắt như sao, lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng.
Chúng nữ biết ngăn cản đã là quá muộn, chỉ có thể nhìn nàng làm mọi việc mà thôi. 
Lục Ngọc Dung duỗi ra ngón tay ngọc ra, nhẹ nhàng điểm hai lần ở ngực của Sở Ly, nàng lập tức nhíu mày dừng lại, bởi vì chỉ lực tiến vào thân thể chẳng khác nào tiến vào một khối gỗ, thân thể của Sở Ly như cây khô, huyệt đạo đã biến mất.
Nàng hít sâu một hơi, tiếp tục điểm xuống, một hơi điểm ba mươi sáu chỉ, sau đó hai tay tạo thành một đạo thủ ấn, chậm rãi tản đi ánh sáng ở quanh thân.
Ánh sáng ôn hòa lộng lẫy chậm rãi biến mất từ trên ngọc thể của nàng, nàng phụt một cái, lại phun ra một ngụm máu. 
- Tiểu thư, lão gia đến rồi!
Tiểu Mị từ phía rất xa đã kêu lên.
Lục Quốc Công mặc một bộ thanh sam, tuấn dật hào hiệp, sải bước đi tới tiểu đình. 
Nhìn thấy sắc mặt Lục Ngọc Dung trắng bệch, ánh mắt tán loạn, hắn trầm giọng hừ lạnh nói:
- Hồ đồ!
Nói đoạn hắn vươn tay vỗ vào sau lưng nàng một cái, rót vào một đạo nội lực thuần hậu. 
Lục Ngọc Dung bỗng cảm thấy phấn chấn, ánh mắt có một tia thần thái:
- Phụ thân!
- Yên tâm đi, Sở Đại tổng quản cũng không thể chết ở trong quý phủ của chúng ta được! 
Lục Quốc Công hừ lạnh một tiếng, đưa tay thăm dò tay của Sở Ly, lại đè vào ngực hắn, cuối cùng lông mày nhíu chặt lại thu tay về, lắc đầu một cái rồi nói:
- Chậm rồi!
Hắn quay đầu nói: 
- Đã ăn Độ Ách đan vào rồi đúng không?
- Vâng.
Tiểu Mị vội vàng gật đầu. 
Lục Quốc Công đưa tay sờ sờ ngực của Sở Ly, móc ra một cái bình ngọc, từ trong bình ngọc đổ ra năm viên đan dược màu xanh sẫm, nói:
- Đây là Kỳ Nguyên đan của phủ Dật Quốc công!
Hắn nhét một viên Kỳ Nguyên đan vào trong miệng của Sở Ly: 
- Theo lý thuyết, chỉ cần không chết vượt qua ba canh giờ, Kỳ Nguyên đan sẽ có thể cứu lại được, tranh thủ giúp hắn một hơi... Có điều hắn đã phục dụng qua Độ Ách đan mà còn chết, như vậy vận mệnh của hắn đã vậy, dù là đại la kim tiên cũng khó cứu được!
- Phụ thân!
Lục Ngọc Dung sẵng giọng. 
Lục Quốc Công nói:
- Nha đầu, sinh tử do mệnh giàu có nhờ trời, mạng của chúng ta đều không thuộc về mình, huống hồ là mạng của người khác!
Hắn miễn cưỡng nói, bởi vì hắn đã nhìn thấu tất cả, giọng nói rất nhẹ nhàng, như người vừa chết chỉ là một con kiến vậy. 
Lục Ngọc Dung bất mãn nguýt hắn một cái.
- Sao nào, thực sự coi trọng tên tiểu tử này hay sao?
Lục Quốc Công ngẩn ra. 
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Hắn vì cứu con cho nên mới biến thành như vậy, nếu như không có con, hắn sẽ không bị thương, càng sẽ không mất mạng!
- Anh hùng cứu mỹ nhân... 
Lục Quốc Công gật gù:
- Là một nam nhân tốt!
Lục Ngọc Dung nói: 
- Rốt cuộc có thể cứu được hắn hay không đây?
Nàng rất có tự tin đối với Sở Ly, vẫn cảm thấy Sở Ly là người mạng cứng, người khác có chết thì hắn cũng sẽ không chết, cho dù thấy Sở Ly tuyệt khí mà chết, thế nhưng nàng cũng có một loại cảm giác, Sở Ly không chết, chỉ là một trò đùa mà thôi.
Lục Quốc Công lắc đầu nói: 
- Xem ra đành phải chấp nhận sự thực mà thôi.
- Không thể!
Lục Ngọc Dung lắc đầu. 
Lục Quốc Công thăm dò mũi của Sở Ly, lại sờ sờ ngực của hắn, lắc đầu nói:
- Tim không nhảy, thở không ra, hơn nữa thân thể cũng đã bắt đầu cứng ngắc, chết thật rồi!
- Không thể nào! 
Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng đi tới gần, mò tay của Sở Ly.
Khóe miệng của nàng mơ hồ chảy máu, là do vừa nãy đã dùng bí thuật kia làm cho thương thế tăng thêm.
Ngón tay ấn xuống, đã không còn lực lượng cuồng bạo phản chấn, dùng nội lực thăm dò, lại như một đoạn gỗ, khắp toàn thân không còn sinh cơ đâu nữa. 
Lục Ngọc Dung cắn răng, lắc đầu nói:
- Hắn không thể chết!
Nụ của của Sở Ly như đang ở trước mắt nàng, lại nhìn cỗ thi thể trước mắt này một chút, giống như không phải một người, nàng không thể tin tưởng đây là sự thực được. 
- Ai cũng có thể chết được.
Lục Quốc Công vỗ vỗ bả vai nàng, thở dài.
Nữ nhi của hắn thật vất vả mới thích được một người, kết quả lại chết đi, sau này sợ rằng nó sẽ không mở trái tim mình ra được, sẽ sống cơ khổ một đời, cô độc tới cuối đời! 
Lại nói tới việc Sở Ly chết, tâm tình của hắn không có gợn sóng quá to lớn, hàng năm tuấn kiệt tuổi trẻ chết đi có rất nhiều, không thiếu một người như Sở Ly.
Người khác đều có thể chết, Sở Ly không thể chết được hay sao?
- Mồ yên mả đẹp, mau chóng chôn đi. 
Hắn ôn nhi nói:
- Chết thì chết, không có gì ghê gớm cả.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói: 
- Hắn sẽ không chết!
- Con nha...
Lục Quốc Công nhìn biểu hiện quật cường của nàng, không khuyên nhiều hơn nữa mà chỉ ôn nhu nói: 
- Trước tiên cứ chữa khỏi thương thế của con đi đã, chẳng lẽ cùng đi với hắn sao? Vậy người làm phụ thân như ta phải làm sao bây giờ?
Lục Ngọc Dung quay đầu liếc hắn một cái:
- Yên tâm đi, con không sao cả! 
Nàng hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói:
- Thù còn chưa báo!
- Đúng thế! 
Lục Quốc Công thở ra một hơi, ôn nhu nói:
- Trước tiên cứ báo thù rồi lại nói sau!
Qua đoạn thời gian này, bi thương tới cỡ nào cũng sẽ nhạt đi, cảm tình nồng đậm tới mấy cũng sẽ không chịu đựng được thời gian ăn mòn. 
Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức trừng hai mắt, nhìn về phía ba người huynh đệ Ninh Thị đang cúi đầu ủ rũ.
- Mất dấu rồi sao?
Phó Mộng Sơn vuốt cằm, ôn hòa nói: 
- Vì sao lại mất dấu, thuật truy tung của Ninh Thị các ngươi là thiên hạ nhất tuyệ màt!
- Trải qua một trận đại chiến, Cổ Kỳ lập tức biến mất.
Ninh Bá Viễn nói: 
- Thống lĩnh, chúng ta hoài nghi có cao thủ mang đi hắn, người này có khinh công cao tuyệt, chúng ta không đuổi kịp được.
- Nói như vậy, Cổ Kỳ không chết sao?
Phó Mộng Sơn nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Bá Viễn: 
- Hắn không chết, chúng ta sẽ gặp xui xẻo!
Ninh Bá Viễn nói:
- Nhất định Cổ Kỳ đã bị thương, nơi đó có để lại máu của hắn. 
- Nói không chừng đã chết rồi.
Ninh Trọng Viễn nói:
- Bằng không hiện trường sẽ để lại vết máu của người khác. 
Ninh Bá Viễn lắc đầu một cái rồi nói:
- Khả năng lớn nhất chính là Cổ Kỳ không chết, đã bị cao thủ mang đi.
-... Tiểu Sở đâu? 
Phó Mộng Sơn quay đầu nói:
- Lão Hứa, xem ra việc này vẫn phải nhờ tiểu Sở ra tay, thuật truy tung của hắn còn nhanh hơn!
- Không tìm được hắn. 
Hứa Hoàn Đức lắc đầu:
- Có lẽ không có nghe chúng ta, đã âm thầm ra tay truy sát ở trong bóng tối.
- Như vậy cũng tốt. 
Phó Mộng Sơn nở một nụ cười:
- Trong mắt của tiểu Sở không có một ai thoát được cả
Ninh Bá Viễn cau mày nói: 
- Nếu Bách phu trưởng đã ra tay, như vậy người lúc trước động thủ rất có khả năng là Bách phu trưởng và cao thủ hộ tống Cổ Kỳ... Người bên ngoài không thể truy sát được Cổ Kỳ, chỉ có Bách phu trưởng mới có thể đến sớm hơn chúng ta một bước.
- Ừm.
Ninh Trọng Viễn gật đầu. 
Ninh Quý Viễn không nói một lời.
- Tiểu Sở không trở về, xem ra không thành công.
Phó Mộng Sơn thở dài: 
- Lần này chắc chắn Quang Minh thánh giáo sẽ không giẫm lên vết xe đổ, để tiểu Sở đến thoải mái giết người, nói không chừng tiểu Sở đã gặp nguy hiểm.
Lúc trước bọn họ không cho Sở Ly đi truy sát, chính là lo lắng chuyện này.
Chắc chắn Quang Minh thánh giáo sẽ không ăn cùng một thiệt thòi hai lần, lần này nhất định sẽ phái ra cao thủ hàng đầu, là cao thủ hàng đầu có thể thu thập Sở Ly. 
- Sở Ly thông minh tuyệt đỉnh, không dễ chết như vậy.
Hứa Hoàn Đức nói.
Phó Mộng Sơn gật gù: 
- Vậy cũng tốt, cứ chờ tin tức tốt của tiểu Sở đi!
Sau khi bọn họ tản đi chỉ có thể chờ đợi tin tức của Sở Ly, Bí Vệ phủ không có chuyện gì để làm, truy sát thì đúng là phải truy sát, nhưng không đuổi kịp thì giết thế nào đây?
Theo từng ngày trôi qua, áp lực của Bí Vệ phủ càng lúc càng lớn. 
Năm ngày trôi qua mà vẫn không gặp cái bóng của Sở Ly đâu nữa, khinh công của hắn tuyệt thế, giết Cổ Kỳ trong vòng một ngày là có thể trở về được, năm ngày hắn có thể chạy qua lại mấy lần, còn chưa trở về chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra!
Ngày thứ hai Tiêu Thi đã phái người tới đây hỏi tình hình của Sở Ly.
Bình thường Sở Ly có vội vã như thế nào đi nữa, mặc kệ chuyện gì quấn lấy thân đều sẽ thi triển Thần Túc thông gặp mặt nàng, cho dù là chuyện Phục Ngưu sơn lần trước, mỗi ngày hắn cũng sẽ tới đây chào hỏi. 
Tiêu Thi cảm thấy không ổn, sợ là Sở Ly đã gặp nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.