Bạch Bào Tổng Quản

Chương 688: Ám sát




Sở Ly lắc đầu nói:
- Thống lĩnh, hành động này không hẳn đã hữu hiệu, dù sao cũng là một đám người ô hợp, không có cách nào đánh đồng được với Quang Minh thánh giáo.  
Quang Minh thánh giáo tuyệt đối sẽ phái người tiếp ứng Cổ Kỳ, hơn nữa cũng sẽ hấp thu giáo huấn lần trước, sẽ phái cao thủ lợi hại hơn tới đây.
Tuy rằng cao thủ của võ lâm các phái mạnh, nhưng không thể đánh đồng được với cao thủ hàng đầu của Quang Minh thánh giáo.
Lệnh truy sát này được ban ra ngoài, sẽ chỉ gây ra thương vong vô vị, sẽ làm tổn thương nguyên khí của võ lâm Đại Quý, cho nên không ban là tốt hơn. 
Hứa Hoàn Đức nói:
- Lần này Hoàng thượng phái ra bốn cung phụng cấm cung bảo vệ huynh đệ Ninh Thị, một khi đuổi kịp Cổ Kỳ thì sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết hắn.
- Cung phụng cấm cung... 
Sở Ly gật gật đầu nói:
- Hoàng thượng vừa xuất quan sao?
- Tối hôm qua vừa mới xuất quan. 
Phó Mộng Sơn nói:
- Không giết được Cổ Kỳ thì Bí Vệ phủ chúng ta sẽ thảm, Hoàng thượng đã tức giận, nói chúng ta vô năng, không sớm bắt lấy Cổ Kỳ, tạo ra sơ suất lớn như vậy!
Hắn nói chuyện xong lại trừng mắt nhìn Trần Đông Hải một chút. 
Sắc mặt của Trần Đông Hải ngày càng âm trầm khó coi hơn, lại lắc đầu một cái.
Vốn hắn cho đây là một việc tốt, ung dung như thường kết liễu vụ án ám sá thứ nhất.
Hắn còn âm thầm khen ngợi Sở Ly hiểu đạo, biết quy củ, cầm tiền biết làm việc, không uổng cho mười vạn lượng bạc của mình. 
Kết quả xảy ra sơ suất lớn như vậy, nếu như cuối cùng không giết được Cổ Kỳ thì hắn cũng không làm được Bách phu trưởng nữa.
Sở Ly cau mày nói:
- Sao Cổ Kỳ lại cảnh giác như vậy chứ? 
- Không phải ngươi hoài nghi trong Bí Vệ phủ chúng ta có nội gian đó chứ?
Phó Mộng Sơn nói.
Sở Ly lắc đầu: 
- Bí Vệ phủ không có, chỉ sợ nơi khác có... Quên đi, bây giờ nói những chuyện này đã chậm, trước tiên phải giết chết Cổ Kỳ, để ta đến đi!
- Có tứ đại cung phụng ở đó, Cổ Kỳ không trốn thoát được đâu, ngươi còn có việc khác cần phải làm.
Phó Mộng Sơn lắc đầu, liếc mắt nhìn Hứa Hoàn Đức. 
Hứa Hoàn Đức đưa cái hộp trên bàn cho Sở Ly.
Sở Ly nhận lấy rồi mở ra, bên trong là từng phong thư, hắn lấy ra một cái rồi quét mắt nhìn một chút, mỗi một phong thư đều được hắn xem qua, sau đó hắn lại nhìn về phía Phó Mộng Sơn:
- Thư của Cổ Kỳ, muốn tra xét đồng đảng với hắn sao? 
Phó Mộng Sơn nói:
- Trong những thư này, gửi cho người nào nhiều nhất?
- Tể Quốc Công. 
Sở Ly cau mày nói:
- Thống lĩnh hoài nghi Tể Quốc Công có vấn đề sao?
- Theo lý thuyết, sự trung tâm của phủ Quốc Công không cần hoài nghi, tuyệt đối không thể phản bội Hoàng thượng được. 
Phó Mộng Sơn thở dài nói:
- Bí Vệ phủ chúng ta giám thị phủ Quốc Công, là không muốn để cho bọn họ vượt quyền, cho nên cũng không lo lắng bọn họ mưu phản.
Sở Ly chậm rãi gật đầu. 
Quan hệ của phủ Quốc Công và hoàng tộc Đại Quý rất ảo diệu, có một ít nội tình mà hắn cũng chưa từng hiểu rõ, làm cho Hoàng thượng tuyệt đối yên tâm đối với bọn họ.
Nhưng lòng người khó dò, không có quan hệ nào là vĩnh hằng bất biến cả.
- Vậy ý của Hoàng thượng thế nào? 
Sở Ly nói.
Phó Mộng Sơn lắc đầu:
- Không báo với Hoàng thượng, trước tiên chúng ta cứ lén lút tra xét một chút, ngươi tới đi. 
Sở Ly cười khổ:
- Thống lĩnh...
Hắn xuất thân từ phủ Quốc Công, nếu như thực sự tra xét chuyệnTể Quốc Công có vấn đề. Như vậy nói rõ mười hai phủ Quốc Công không đáng tin cậy, mình sẽ là kẻ địch của mười hai phủ Quốc Công, trở thành người phản bội, căn cơ đặt chân của hắn sẽ sụp xuống. 
Hắn tra xong kết quả là Tể Quốc Công không thành vấn đề, như vậy cũng không có ai tin cả, ai bảo hắn xuất từ thân phủ Quốc Công, như thể chân tay, cùng một giuộc cơ chứ?
Hứa Hoàn Đức nói:
- Ta biết chuyện này là làm khó dễ ngươi, thế nhưng ngươi là đại hành gia ở phương diện này, chúng ta cũng tin tưởng ngươi có thể giữ vững sự công tâm. 
Nếu là chuyện khác, nhân tài của Bí Vệ phủ có rất nhiều, không cần không phải dùng Sở Ly, nhưng Sở Ly có một đôi mắt so với người bên ngoài còn sắc bén hơn, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, giao cho hắn là thích hợp nhất.
Sở Ly nói:
- Phủ Quốc Công cũng chạy không thoát, việc này không vội, chỉ là Cổ Kỳ không thể không giết, trước tiên ta sẽ đi truy sát Cổ Kỳ, sau đó lại làm chuyện này đi. 
Hắn thực sự không muốn tiếp nhận việc này, nhưng xem ý tứ của hai vị thống lĩnh, nếu không phải mình thì không thể nào.
- Tiểu Sở.
Phó Mộng Sơn vung vung tay lên, nói: 
- Truy sát Cổ Kỳ rất nguy hiểm, tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này.
Sở Ly nói:
- Thống lĩnh cũng biết thuật truy tung của ta, cũng không thể trơ mắt nhìn hắn trốn về Đại Ly, hắn biết quá nhiều chuyện! 
Tuy rằng viên ngoại thị lang bộ binh không được tính là trọng thần, nhưng rất quan trọng, thậm chí chuyện mà đối phương biết được còn nhiều hơn trọng thần.
Phó Mộng Sơn vung vung tay:
- Nhất định Đại Ly sẽ phái cao thủ hàng đầu tới tiếp ứng, ngươi đi xem náo nhiệt làm gì chứ? 
Hứa Hoàn Đức nói:
- Tuy rằng võ công của Sở Ly ngươi mạnh, nhưng sẽ có người mạnh hơn, đặc biệt là Quang Minh thánh giáo, bên đó cao thủ như mây, không thể không đề phòng!
Phó Mộng Sơn trầm giọng nói: 
- Hơn nữa chuyện của phủ Tể Quốc Công cũng không thể tha thứ được, một khi tiết lộ phong thanh, tất cả chứng cớ sẽ bị hủy.
-... Cũng tốt.
Sở Ly gật đầu. 
Phó Mộng Sơn nở một nụ cười nói:
- Chuyện Cổ Kỳ đừng lo lắng, bốn vị cung phụng cấm cung này đều là cao thủ hàng đầu, không kém tiểu Sở ngươi đâu!
Sở Ly cười nói: 
- Vậy thì tốt!
Người ngoài không nhìn ra nông sâu của hắn, bởi vì Khô Vinh kinh và Thiên Ma công. Một khi thúc giục Thiên Ma công, sức chiến đấu của hắn sẽ đột ngột tăng lên gấp ba bốn lần, Phó Mộng Sơn nói cung phụng cấm cung gần như bằng hắn thì trái lại hắn lại càng không yên lòng.
Hắn quyết định âm thầm hành động. 
Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức nhìn hắn nói không thật tâm cho nên mới dặn dò vài chuyện chú ý khi đi tới phủ Tể Quốc Công, sau đó lại phất tay để hắn lui ra, mau chóng hành động.
Sở Ly cầm thư tín của Cổ Kỳ và Tể Quốc Công trở về phòng khách của Mai Nhị viện, Dương Tông Văn vội vã đón chào, bốn người Tần Tấn đang dưỡng thương, những người còn lại đều không ở Mai Nhị viện.
Tin tức Cổ Kỳ chạy trốn không truyền ra, bọn họ đang phân tán hỏi thăm tin tức ở trong Thần Đô thành, xem ra tin tức Cổ Kỳ chạy trốn còn chưa truyền ra ngoài. 
Dương Tông Văn đi theo vào, hắn lại móc ra một cái hương nang từ trong ngực rồi đưa cho Sở Ly:
- Bách phu trưởng, đây là đồ vật thiếp thân của Cổ Kỳ.
Sở Ly nở một nụ cười thỏa mãn. 
Dương Tông Văn càng ngày càng biết làm việc, không cần mình dặn dò thì đã có thể làm sớm một chuyện, như thu thập đồ vật thiếp thân của mọi người, không cần Sở Ly dặn dò, hắn sẽ tự động nghĩ biện pháp để thu thập.
Lần này có lẽ là người của Mai Nhất viện tìm được vật này rồi đưa cho hắn.
Sở Ly xuất hiện ở hậu hoa viên của phủ Nhân Quốc Công. 
Lúc sáng sớm, hậu hoa viên của phủ Nhân Quốc Công đang chìm đắm ở trong yên tĩnh.
Lục Ngọc Dung mặc một bộ y phục màu trắng, mềm mại mà hiên ngang luyện kiếm, ánh kiếm dịu dàng như nước, vô thanh vô tức, bao phủ ở chung quanh nàng.
- Kiếm pháp rất tốt. 
Bỗng nhiên Sở Ly mở miệng nói.
Lục Ngọc Dung thu kiếm, nước thu lại, đôi mắt sáng như nước nhìn về phía hắn:
- Lại có chuyện gì vậy? 
Sở Ly nói:
- Viên ngoại thị lang bộ binh Cổ Kỳ là người của Quang Minh Thánh giáo, đã chạy trốn, ta muốn giết hắn!
- Lại là viên ngoại thị lang! 
Lục Ngọc Dung khẽ nhíu mày hỏi:
- Chuyện lần trước còn chưa quá lâu, sao lại xảy ra chuyện này nữa?
- Lần trước chính là giả, lần này là thật. 
Sở Ly lắc đầu nói:
- Quang Minh thánh giáo quá lợi hại, không ngờ lại có thể xúi giục một viên ngoại thị lang của binh bộ, hơn nữa còn là viên ngoại thị lang trẻ tuổi tiền đồ vô lượng.
- Càng trẻ càng dễ xúi giục. 
Lục Ngọc Dung tra kiếm vào bao, khuôn mặt giống như ngọc trắng có vẻ đỏ ửng lạnh nhạt, tăng mấy phần quyến rũ và rực rỡ, nàng nói:
- Người trẻ tuổi càng có lòng tham hơn nữa, cái gì cũng nghĩ ra được, tiền tài mỹ nữ quyền thế, hận không thể một bước lên trời, không muốn chờ phấn đấu.
- Có đi hay không? 
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Hiện tại đi sao? 
Sở Ly gật gù, nói:
- Lần này có lẽ sẽ càng nguy hiểm hơn so với lần trước.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói: 
- Không nguy hiểm ngươi có thể tìm đến ta hay sao?
Lục Ngọc Dung đi tới gần hắn, đeo lụa trắng lên ở bên tai, che khuất khuôn mặt phong tình vạn chủng của nàng, mùi thơm lạnh nhạt bay vào trong mũi hắn, thấm ruột thấm gan:
- Đi thôi. 
Sở Ly cười cười, nắm lấy cổ tay nàng, cách lớp tay áo nhưng vẫn có thể cảm giác được cảm giác mát mẻ và nhẵn nhụi, thân thể hai người lóe lên biến mất ở tại chỗ.
Hai người lập lòe mấy lần đã xuất hiện ở trước mặt của Cổ Kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.