Bạch Bào Tổng Quản

Chương 654: Khôi phục




- Ngươi chạy đi đâu?
Lục Thiên Cơ che đan điền, nhanh điểm vào ngực mấy chỉ, từ trong ngực móc ra một cái bình ngọc, ném hai viên đan dược trong bình vào trong miệng.
Lúc hắn làm động tác này, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người của Sở Ly:
- Gia Cát Thiên, ngươi muốn chạy trốn sao?
Sở Ly quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Ta đi tự nhận trừng phạt, hai người luận bàn thất thủ ngộ thương ngươi, thực sự là tội lỗi, hà tất phải trốn cơ chứ? Lục huynh, lệnh sư ngươi thật là đáng sợ.
- Gia Cát Thiên, không nghĩ tới ngươi thâm độc như vậy, hà tất phải hạ độc thủ như vậy chứ?
Lục Thiên Cơ trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn:
- Chúng ta là đồng môn!
Sở Ly lắc đầu nói:
- Nếu thật sự có tình đồng môn thì ngươi cũng sẽ không nói những câu kia, sau khi ta thỉnh tội sẽ đứng ở trước mặt chất vấn Hồ trưởng lão, xem hắn dạy dỗ đệ tử thế nào mà lại ác độc như vậy!
Nói xong hắn không để ý tới đối phương mà sải bước đi.
Kiều Tam lo lắng liếc mắt nhìn Lục Thiên Cơ, bất đắc dĩ đuổi theo Sở Ly.
Nếu như là người khác, phế bỏ là phế bỏ, thậm chí giết cũng không có gì cả, hắn sẽ coi là kiến hôi, chết một hai người cũng không có gì cả.
Nhưng đây chính là Lục Thiên Cơ, đệ tử của Hồ Hoa Vinh, Hồ Hoa Vinh tha thiết hi vọng, muốn hắn kế thừa vị trí Sơn chủ đời tiếp theo, thế nhưng vị đệ tử này cứ như thế bị phế bỏ, một kiếm đã chặt đứt hi vọng của Hồ Hoa Vinh.
Kiều Tam không cần suy nghĩ nhiều là có thể đoán ra được phản ứng của Hồ Hoa Vinh, nhất định sẽ điên cuồng, muốn giết thiếu chủ.
Hồ Hoa Vinh không giống như Sơn chủ, võ công là tồn tại đứng đầu trong Phục Ngưu sơn, lớn tuổi tu vi thâm hậu, kinh nghiệm phong phú, thiếu chủ không hẳn đã có thể đỡ được hắn.
Sở Ly sải bước đi vào trong phòng khách, không để ý tới hộ vệ ở ngoài hiên mà trực tiếp đi vào.
Trong phòng Gia Cát Phong và sáu vị trưởng lão đều ở đó.
- Thiếu chủ?
Mộ Dung Thuần nhìn sắc mặt của Sở Ly lành lạnh, biểu hiện là lạ mới hỏi.
Sở Ly nói:
- Mọi người không cần nói tới Lục Thiên Cơ nữa, bởi vì hắn đã bị ta phế bỏ!
- Phế bỏ?
Gia Cát Phong ngồi ở chỗ ngồi, cau mày hỏi:
- Phế bỏ cái gì?
- Phế bỏ võ công của hắn.
Sở Ly nói.
- Hả?
Thân thể của Gia Cát Phong đột nhiên thẳng tắp, ánh mắt sắc bén.
Đám người Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn đều để lộ ra vẻ kinh dị.
Gia Cát Phong nhìn về phía Kiều Tam.
Kiều Tam cười khổ gật gù:
- Vừa nãy Lục Thiên Cơ đến tiểu viện tìm thiếu chủ, vốn thiếu chủ đang luyện kiếm, không để ý tới hắn, thế nhưng Lục Thiên Cơ nhất định muốn cuốn lấy thiếu chủ, còn nói lời kích thích thiếu chủ.
Sở Ly lười biếng nhìn hắn.
Kiều Tam tiếp tục nói ở dưới ánh mắt của mọi người:
- Sau khi thiếu chủ gặp hắn, hắn nói ra lời ác ý, không ngừng mà làm thiếu chủ tức giận, cuối cùng thiếu chủ phẫn ngộ rút kiếm, đâm hắn một kiếm, mà vừa vặn chính là đan điền của hắn!
Sở Ly xua tay ngắt lời Kiều Tam:
- Đêm trước tỷ thí Lục Thiên Cơ tìm đến ta, lẽ nào là để tăng tiến cảm tình hay sao? Hắn muốn thử thăm dò hư thực của ta, võ công của ta không mạnh, hắn thắng thì thôi. Nếu như võ công của ta mạnh hơn hắn thì sẽ lại để Hồ Hoa Vinh ra tay đả thương ta, sau đó hắn lại thắng.
- Đừng có nói nhảm!
Gia Cát Phong trầm giọng nói:
- Không được lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử!
Sở Ly bật cười, nhìn về phía đám người Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn:
- Chư vị trưởng lão tin tưởng hắn là hạng người thuần lương, muốn cầm đuốc tới chỗ ta nói chuyện thâu đêm hay sao?
- Cái này...
Mộ Dung Thuần nói:
- Những suy đoán này đều không có cách nào chứng minh được, nếu như Hồ trưởng lão tìm đến, có lẽ sẽ không... chắc chắn Hồ trưởng lão sẽ không bỏ qua chuyện này!
Sở Ly cười nói:
- Hắn ta vốn làm chủ, sao có thể bỏ qua được chứ?
- Ngươi nha...
Gia Cát Phong chỉ chỉ hắn rồi nói:
- Việc nhỏ không nhẫn sẽ làm loạn mưu lớn, nếu ngươi đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vậy thì lừa gạt hắn một hồi, khi tỷ thí lại lập uy là được, cần gì phải gây ra chuyện như vậy chứ?
Sở Ly nói:
- Hắn không ngừng làm tức giận ta, mà đây chính là hậu quả xấu khi làm ta tức giận.
- Ngươi cứ coi như hắn nói láo là được!
Gia Cát Phong trầm giọng nói:
- Ngươi đó, quá dễ kích động!
Sở Ly nói:
- Hắn nói ta không phải là cốt nhục thân sinh của Sơn chủ ngươi, là do mẫu thân và nam nhân khác sinh ra!
- Ầm!
Gia Cát Phong vỗ tay vịn của ghế Thái sư một cái.
- Rầm!
Ghế Thái sư tan vỡ, biến thành một đống vụn gỗ.
Gia Cát Phong đứng lên, cười lạnh nói:
- Quả thực hắn nói như thế sao?
Sở Ly nói:
- Ta sẽ bịa đặt những chuyện này sao?
- Hạng người ác độc, chết chưa hết tội!
Gia Cát Phong lạnh lùng nói:
- Ngươi nên dùng một kiếm giết hắn!
Sở Ly nhìn về phía đám người Mộ Dung và cùng Hạ Lập Ngôn.
Vẻ mặt của sáu người Mộ Dung Thuần cũng rất phẫn nộ.
Có thể nói lời nói này của Lục Thiên Cơ đã chạm vào vảy ngược của bọn họ.
Bọn họ đều kính trọng đối với mẫu thân của Gia Cát Thiên, không cho phép có người chửi bới và nhục nhã nàng như vậy, nhìn dáng vẻ của bọn họ, nếu như bọn họ có mặt ở đó thì cũng sẽ động thủ.
Sở Ly nói:
- Nghe hắn nói như thế, ta không động thủ thì mới thẹn làm một nhi tử, không có giết hắn, là chăm sóc bộ mặt của Hồ trưởng lão.
- Đáng chết!
Gia Cát Phong hừ lạnh nói.
- Thiếu chủ phế rất đúng... Có một số việc có thể chịu, có một số việc thì không thể!
Mộ Dung Thuần hừ lạnh nói:
- Lục Thiên Cơ này bụng dạ khó lường như vậy, phế bỏ cũng tốt, người nói thế nào, Sơn chủ?
Gia Cát Phong lạnh lùng nói:
- Xem ra cần phải suy tính một chút, gọi Hồ trưởng lão đến đây rồi.
Mọi người đều lắc đầu.
Nếu như dễ dàng thì đã sớm triệu hồi đến rồi.
Sở Ly nói:
- Ta muốn bái phỏng Hồ trưởng lão một chút, đến nhà tạ tội!
- Tạ tội cái gì chứ?
Gia Cát Phong hừ lạnh nói:
- Ngươi không sai.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Dù sao phế bỏ đệ tử của hắn thì phải vẫn tạ tội, Sơn chủ, sáu vị trưởng lão, tại hạ cáo từ trước!
Hắn nói xong lập tức ôm quyền một cái, lười biếng đi ra khỏi phòng khách.
Mộ Dung Thuần cười nói:
- Thiếu chủ làm việc có trước có sau, có thể tiến xa!
- Hừ, hồ đồ!
Gia Cát Phong hừ lạnh nói.
- Chỉ sợ thiếu chủ không chiếm được lợi ích.
Mộ Dung Thuần nói:
- Bằng vào tính khí kia của Hồ trưởng lão, có thể không động thủ hay sao?
- Nếu nó dám đi thì cũng có thể tự vệ được.
Gia Cát Phong nói:
- Đánh không lại, thì có thể chạy nha.
Mọi người gật gù.
Sở Ly đi tới trước tiểu viện của Hồ Hoa Vinh, cất giọng nói:
- Vãn bối Gia Cát Thiên bái kiến Hồ trưởng lão!
- Đi vào đi!
Hồ Hoa Vinh bình tĩnh nói.
Sở Ly xua tay để Kiều Tam ở lại bên ngoài, hắn nhảy vào tiểu viện thì đã nhìn thấy Hồ Hoa Vinh đang ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, Lục Thiên Cơ thì lại bình tĩnh nhìn hắn, giống như tình cảnh lúc trước chưa từng xảy ra, trong lòng không giận dữ.
Ánh mắt của Hồ Hoa Vinh mang theo vẻ nghiền ngẫm, ôn nhu nói:
- Thiếu chủ tìm lão phu là có chuyện gì?
Sở Ly ôm quyền nói:
- Vãn bối đến là để thỉnh tội, phế bỏ Lục huynh, khiến cho nỗi khổ tâm của Hồ trưởng lão trôi như nước chảy, tội lỗi!
- Không có gì cả, ta đã chữa khỏi thương thế của Thiên Cơ, tu vi không bị phá vỡ, mấy ngày nữa là có thể khôi phục lại được.
Hồ Hoa Vinh nói.
Sở Ly hơi nhíu nhíu mày:
- Không nghĩ tới Hồ trưởng lão lại có thánh dược như thế, dường như ngay cả Sơn chủ cũng không có nha.
- Là thứ được một lão hữu tặng cho.
Hồ Hoa Vinh nhíu nhíu mày, hắn đã nghe ra chỗ hiểm ác trong lời nói của Sở Ly.
Sở Ly nói:
- Vậy thì chúc mừng Lục huynh, kiếm về được một thân tu vi.
Lục Thiên Cơ lạnh nhạt nói:
- Chuyện ngày hôm nay thiếu chủ ban tặng, ngày khác ta sẽ báo lại!
Sở Ly cười cợt:
- Được, vậy ta sẽ chờ ngươi... Không biết thánh dược như vậy Hồ trưởng lão còn có bao nhiêu nữa?
Hồ Hoa Vinh nói:
- Ồ, loại này hiếm thấy mà khó luyện, lão phu chỉ có một viên, đã cho Thiên Cơ dùng rồi.
Vẻ mặt Sở Ly có chút thất vọng nói:
- Vậy thực sự rất đáng tiếc, nếu như Lục huynh lại bị phế một lần thì sẽ không có cách nào cứu vãn được nữa, chỉ có thể tu luyện lại từ đầu. mà thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.