Bạch Bào Tổng Quản

Chương 641: Không gặp




Một lát sau, thanh niên áo lam khập khễnh đi đến đại sảnh, gượng cười ôm quyền.
Gia Cát Phong trừng mắt nhìn chân của hắn, lạnh lùng nói: 
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thanh niên áo lam bất đắc dĩ nói:
- Sơn chủ, không có gì, là ta không cẩn thận ngã một cái mà thôi. 
- Tiểu Đường, năng lực của ngươi càng lúc càng lớn, còn có thể làm mình thành như vậy, võ công của ngươi đi đâu rồi?
Gia Cát Phong quát lên:
- Còn không mau nói thật! 
Thanh niên áo lam tên là tiểu Đường lắc đầu nói:
- Sơn chủ, thực sự là ta suất.
Mộ Dung Thuần tiến lên phía trước một bước, mỉm cười nói: 
- Tiểu Đường, lời này của ngươi ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng không gạt được, có lời gì mà không thể thẳng thắn nói ra, còn muốn che che giấu giấu nữa chứ?
- Mộ Dung trưởng lão hiểu lầm rồi!
Tiểu Đường giật mình, vội vã ngẩng đầu nhìn Gia Cát Phong một chút, mặt đỏ lên thấp giọng nói: 
- Là do đầu óc ta vận chuyển chậm mà thôi.
Mộ Dung Thuần nói:
- Vậy thì nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 
- Vâng.. Là thiếu chủ.
Nói xong hắn vội vã cúi đầu.
Gia Cát Phong hít sâu một hơi: 
- Là tiểu tử kia đánh ngươi?
Tiểu Đường bất đắc dĩ nói:
- Ta nói lời Sơn chủ đã nói lại một lần, thiếu chủ nói, người muốn đánh gãy chân chó của hắn, trước hết hắn sẽ đánh gãy chân chó của ta. 
- Vậy ngươi cứ ngoan ngoãn để mặc nó đánh hay sao?
Gia Cát Phong tức giận:
- Một tên rác rưởi cũng không đánh lại được sao? 
Tiểu Đường cười khổ nói:
- Sơn chủ, võ công của thiếu chủ rất lợi hại, ra tay cực nhanh, ta không kịp né tránh, không thể chạy thoát được nha.
Hắn biết khi mình nói những câu nói kia, nhất định thiếu chủ sẽ giận dữ, sẽ ra tay đánh mình, nhưng trong lòng hắn cũng vững tin, chỉ cần mình thấy tình thế không ổn chạy là được rồi. 
Kết quả mình vừa mới dứt lời thì đùi phải mình đã đau đớn kịch liệt một trận, bị đá một cước, thiếu chút nữa đã bị bẻ gẫy chân.
Hắn không thấy rõ thiếu chủ ra tay thế nào chứ đừng nói là phản ứng và né tránh.
Gia Cát Phong nguýt hắn một cái rồi nói: 
- Ngươi cũng là rác rưởi!
Tiểu Đường xấu hổ cúi đầu.
Mộ Dung Thuần cười nói: 
- Sơn chủ, thiếu chủ đã không phải là thiếu chủ trước đó nữa rồi, Sơn chủ cũng không thể dùng thái độ trước đó đối xử với thiếu chủ nữa.
- Chó má!
Gia Cát Phong hừ lạnh nói: 
- Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nó là mặt hàng ta còn không biết hay sao?
- Sơn chủ hiểu quá ít về thiếu chủ.
Mộ Dung Thuần lắc đầu nói: 
- Như vậy đi, để ta đi khuyên nhủ thiếu chủ.
- Được, ngươi đi đi.
Gia Cát Phong hừ lạnh nói: 
- Để xem ngươi có thể kéo nó tới đây hay không.
- Sơn chủ chờ tin tức tốt của ta đi.
Mộ Dung Thuần ôm quyền cười nói. 
Gia Cát Phong vung vung tay, quay đầu sang một bên không nhìn hắn, rất là xem thường.
Khi Mộ Dung Thuần chậm rãi đi tới tiểu viện của Sở Ly thì đã nhìn thấy Kiều Tam đang canh giữ ở cửa viện.
Nhìn thấy Mộ Dung Thuần tới đây, Kiều Tam tiến lên một bước chặn đường lại, lúng túng có chút khó coi nhìn hắn. 
Mộ Dung Thuần cau mày, trầm mặt xuống nói:
- Kiều Tam, ngươi cũng là lão nhân, thiếu chủ trẻ tuổi nóng tính, ngươi cũng trẻ tuổi không hiểu chuyện hay sao? Không biết khuyên thiếu chủ một chút sao? Tới lúc bước ngoặt như vậy còn tranh giành khí phách làm gì nữa?
Kiều Tam cười khổ nói: 
- Mộ Dung trưởng lão, sao ta lại không khuyên cơ chứ, nhưng ta bản lĩnh của lão Kiều ta Mộ Dung trưởng lão cũng biết, thiếu chủ không nghe ta nha.
- Thật là, để ta đến!
Mộ Dung Thuần vung vung tay, ra hiệu cho hắn tránh ra. 
Nhưng Kiều Tam vẫn đứng không nhúc nhích, lắc đầu cười khổ nói:
- Thiếu chủ dặn dò, hắn muốn bế quan luyện công, bất kể là người nào đến cũng không gặp.
- Ngươi! 
Mộ Dung Thuần trầm mặt xuống hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn chống lại ta sao?
- Mộ Dung trưởng lão, nếu như ta không ngăn ngươi lại, chỉ sợ chân của ta cũng sẽ bị đánh gãy. 
Kiều Tam cười khổ nói:
- Cho nên đừng làm khó dễ lão Kiều ta nữa, thiếu chủ nói không gặp thì không gặp, hôm nào lại nói sau đi.
- Sơn chủ đang giận dữ, hiện tại không gặp, hai người sẽ huyên náo càng lợi hại hơn nữa! 
Mộ Dung Thuần hừ lạnh nói.
Kiều Tam nói:
- Tính khí của thiếu chủ thế nàongươi cũng biết, chín con trâu cũng không kéo về được, nếu hắn đã nói không gặp thì nên chờ chút đi. 
- Tính khí của Sơn chủ cũng như thế!
Mộ Dung Thuần tức giận:
- Phụ tử là kẻ thù, thực sự là... 
Kiều Tam lắc đầu nói:
- Ta không thể để cho Mộ Dung trưởng lão ngươi đi vào được!
Mộ Dung Thuần nguýt hắn một cái, hừ lạnh nói: 
- Xem ra chỉ có thể động thủ mà thôi!
Kiều Tam vội vàng gật đầu, nở một nụ cười:
- Mộ Dung trưởng lão ngươi đánh bại ta, ta không có lời nào để nói. 
Hắn đang ước gì như vậy, tài nghệ không bằng người, thiếu chủ cũng không trách được mình.
Mộ Dung Thuần hừ một tiếng nhưng không tỏ vẻ gì, một khi mình động thủ, tất cả tức giận của thiếu chủ sẽ đổ lên trên người mình.
- Thiếu chủ! 
Mộ Dung Thuần bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Thiếu chủ! Ta là Mộ Dung Thuần!
Thanh âm lười biếng của Sở Ly truyền đến: 
- Kiều Tam, để Mộ Dung trưởng lão vào đi!
- Được rồi!
Kiều Tam vội vã nói. 
Hắn tránh thân thể ra, nở một nụ cười, khom người hạ lễ, nói:
- Mộ Dung trưởng lão, xin mời!
Mộ Dung Thuần không để ý tới hắn mà đẩy cửa viện ra đi tới trước mặt của Sở Ly. 
Sở Ly đang nằm ở bên trong cái ghế, vung vung tay, xem như là chào hỏi.
Mộ Dung Thuần ôm quyền nói:
- Thiếu chủ, Sơn chủ gọi, vì sao thiếu chủ lạ không qua đó chứ? 
Sở Ly lười biếng nói:
- Ta không muốn nhìn bản mặt đó của hắn!
- Thiếu chủ! 
Mộ Dung Thuần vội nói:
- Không thể như này được!
Sở Ly cười cợt: 
- Có gì mà không thể cơ chứ? Chỉ cho hắn cho ta thấy sắc mặt, ta còn không thể tô vào mặt hay sao?
- Dù sao Sơn chủ cũng là...
Mộ Dung Thuần nói. 
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn nói dù sao hắn cũng là phụ, dù sao ta cũng là tử, đúng không?
Mộ Dung Thuần gật gù. 
Sở Ly nói:
- Hắn có dáng vẻ của một người phụ thân sao? Hắn không giống như người làm phụ thân, ta cần gì phải giống nhi tử cơ chứ? Mộ Dung trưởng lão, ngươi không cần khuyên nhiều, ta sẽ không đi qua đó đâu, ta không muốn nhìn thấy bộ mặt già nua đáng ghét kia của hắn!
- Sơn chủ còn chưa già mà? 
Mộ Dung Thuần nói.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Già mà không chết... Ngươi trở lại truyền một lời cho hắn, bảo hắn lăn ra xa một chút! 
Mộ Dung Thuần bất đắc dĩ nhìn hắn.
Tất cả những lời này Sở Ly đều chiếu theo tính cách của Gia Cát Thiên mà làm, thuận theo cảm tình từ nội tâm của hắn, nếu như Gia Cát Thiên thật thì hắn không dám làm càn như vậy, nhìn thấy Gia Cát Phong như chuột thấy mèo vậy.
Bây giờ hắn đã trở thành Gia Cát Thiên, hắn muốn hài lòng mà đi, huống hồ võ công tăng nhiều, có làm ra những hành động làm càn này cũng là bình thường. 
Mộ Dung Thuần có chút đau đầu nhìn hắn, cảm tình của bọn họ phụ tử rất là xấu, nhưng không nghĩ tới lại xấu đến nước này.
Đã như thế, muốn cho thiếu chủ trở thành Sơn chủ càng khó hơn, e rằng Sơn chủ sẽ không đồng ý, sẽ không bởi vì bọn họ là phụ tử mà thiên vị.
- Thiếu chủ, ngươi không muốn làm Sơn chủ sao? 
Mộ Dung Thuần than thở.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Làm hay không có gì khác biệt cơ chứ? Cũng không ai dám chọc ta, không làm Sơn chủ càng tiêu dao tự tại hơn nữa! 
- Đại trượng phu há có thể một ngày không có quyền thế chứ?
Mộ Dung Thuần nói.
- Có quyền thì có tác dụng chó gì, một kiếm là giết được rồi. 
Sở Ly khinh thường nói:
- Mộ Dung trưởng lão, ngươi không cần nói thêm nữa, ta không đổi ý, chắc chắn sẽ không đi gặp hắn!
- Ai... 
Mộ Dung Thuần bất đắc dĩ lắc đầu:
- Đây là cơ hội tốt nhất, kỳ thực sau khi Sơn chủ nghe thấy võ công của ngươi tiến nhanh, vẫn rất là cao hứng.
- Hắn sẽ cao hứng sao? 
Sở Ly cười lạnh nói:
- Có điều hắn có cao hứng hay không mắc mớ gì đến ta? Mộ Dung trưởng lão, không tiễn!
Mộ Dung Thuần nhìn thấy hắn như vậy, biết có khuyên nhiều cũng vô ích, đối phương không nghe lọt tai, không hổ là phụ tử với Sơn chủ, tính xấu không khác nhau chút nào cả. 
Hắn chỉ có thể ôm quyền một cái rồi cáo từ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.