Bạch Bào Tổng Quản

Chương 635: Mất mạng




Một trong các bát phương đàn chủ?
Lục Ngọc Dung khẽ nhíu mày nói: 
- Đàn chủ tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ vì phủ Nhân Quốc Công ta mà đến?
Hầu Kính Tông trầm giọng nói:
- Bản tọa tới đây làm gì còn không tới phiên ngươi hỏi đến! 
Lục Ngọc Dung nói:
- Đây là cảnh nội của phủ Quốc Công ta, mỗi một vị cao thủ đến đây,phủ Quốc Công đều phải biết, Quang Minh thánh giáo các ngươi lén lén lút lút, lại muốn đối phó với phái nào, cướp bí kíp của phái nào vậy?
Sắc mặt của Hầu Kính Tông không biến đổi, thế nhưng trong lòng đã chìm xuống. 
Việc cướp bí kíp là đại sự cơ mật, chỉ có Tuần sát sứ biết, các cao thủ còn lại của Thánh giáo cũng không biết mục tiêu, chỉ phụng lệnh của Tuần sát sứ mà làm việc, vì vậy chuyện này rất là cơ mật.
Lần này Tuần sát sứ làm việc bất lợi, đã làm tổn thất mấy tên cao thủ Thiên Ngoại Thiên, hắn phụng mệnh đến đây để điều tra, nhìn xem có phải là Tuần sát sứ ra lệnh sai sót hay không.
Bây giờ nhìn lại, không ngờ việc cướp bí kíp đã bị tiết lộ ra ngoài! 
Lục Ngọc Dung cười nhạt:
- Có phải Hầu đàn chủ cảm thấy chuyện này rất bí ẩn, không ai biết được hay không?
- Không sai! 
Hầu Kính Tông hừ lạnh nói.
Hắn muốn biết rõ, rốt cuộc là Tuần sát sứ xảy ra vấn đề, hay là nguyên nhân khác.
Lục Ngọc Dung nói: 
- Đại Quang minh kinh của các ngươi hai kinh hợp nhất, dã tâm bộc phát, muốn bồi dưỡng thêm càng nhiều cao thủ Thiên Thần hơn nữa. Ta cũng biết các ngươi muốn làm gì, tinh thông võ công trong thiên hạ, tu luyện viên mãn, suy đoán rất đơn giản, hơn nữa các ngươi đã từng hạ thủ đối với Phục Ngưu sơn và Tuyết Nguyệt hiên, thông qua phản ứng vừa nãy của ngươi ta cũng đã có thể xác định được, quả thực các ngươi đang cướp bí kíp.
Sắc mặt của Hầu Kính Tông trở nên âm trầm.
Hắn không nghĩ tới mình lại bị trúng kế, bị tiểu nha đầu này một lời dẫn vào trong bẫy, mất đi bình tĩnh, do đó bị nhìn ra đầu mối, khẳng định suy đoán của nàng ta.  
Lúc trước nàng chỉ nói ra để hù dọa mình một chút mà thôi!
Nghĩ tới đây, hắn vừa thẹn vừa giận, mình đường đường là một trong bát phương đàn chủ mà lại bị một con nhóc đùa nghịch, quả thực là mất thể diện!
Lục Ngọc Dung nói: 
- Hầu đàn chủ rất tức giận, muốn động thủ đúng không?
Hầu Kính Tông cười lạnh nói:
- Ngươi còn trẻ tuổi mà lại thích đùa nghịch tâm kế, đây là hành động tự chịu diệt vong, ngày hôm nay bản tọa sẽ đưa ngươi quy thiên! 
- Là ngươi đưa ta quy thiên, hay là ta đưa các ngươi quy thiên chứ?
Lục Ngọc Dung lắc lắc đầu nói:
- Đi ra đi! 
- Vâng, tiểu thư!
Tiếng gào thét vang lên, tám nam tử mặc áo đen bồng bềnh đi vào, tiến vào bên trong đại sảnh, ngăn chặn cửa sổ và cửa đại sảnh.
Sắc mặt của Phương Kính hơi thay đổi, thầm mắng mình không quyết đoán, hiện giờ muốn rời khỏi đây cũng không dễ dàng chút nào. 
Hắn không khỏi nhìn về phía Kỷ Như Ngọc, Kỷ Như Ngọc lại ra vẻ quyết tuyệt.
- Kỷ sư muội, đừng nóng vội, nhất định sư phụ sẽ có biện pháp đưa chúng ta đi ra ngoài!
Phương Kính thấp giọng nói. 
Kỷ Như Ngọc thở dài nói:
- Cho dù có thể đi ra ngoài thì cũng không trốn thoát khỏi truy sát, bọn họ có quá nhiều người!
- Sư phụ sẽ có biện pháp! 
Phương Kính nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Hầu đàn chủ có võ công cao thâm, có điều ngươi có thể đối phó được với ta. Thế nhưng còn có thể đối phó được với mấy vị Thiên Ngoại Thiên nữa chứ? Bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên còn lại sẽ đối phó với hai người Kỷ Như Ngọc, như vậy có lẽ cũng thừa sức nha? Vì lẽ đó không nên động thủ thì tốt hơn... Để Kỷ Như Ngọc tự sát đi, ta sẽ không truy cứu việc Quang Minh thánh giáo các ngươi lén lút lẻn vào Thanh Sơn thành của chúng ta nữa, bằng không, các ngươi sẽ cùng nhau chết ở đây! 
Càng ngày Hầu Kính Tông càng khẳng định Kỷ Như Ngọc đã nhận được tin tức tuyệt mật, cho nên phủ Nhân Quốc Công mới tất phải giết như thế.
Càng như vậy thì hắn càng không thể để cho Kỷ Như Ngọc chết được, phải mang nàng về trước mặt Thánh nữ, như vậy hắn cũng sẽ lập được công lao rất lớn.
Tám nam tử mặc áo đen đều cao thủ Thiên Ngoại Thiên, Hầu Kính Tông đánh giá bọn họ một chút, sắc mặt âm trầm càng sâu hơn nữa, lại nhìn về phía Phương Kính. 
Phương Kính vừa nhìn sắc mặt của sư phụ đã biết hắn muốn làm gì, trong lòng cười khổ, nhưng chậm rãi gật đầu, ý bảo mình đã hiểu rõ.
Lục Ngọc Dung nói:
- Không thấy quan tài không đổ lệ, nếu Hầu đàn chủ muốn thử một chút, vậy thì đừng trách ta! 
Nàng nhẹ nhàng ấn xuống một chưởng.
Hầu Kính Tông vung chưởng đánh ra.
- Ầm! 
Kình phong phun trào, y phục màu trắng trên người của Lục Ngọc Dung tung bay như là cưỡi gió bay đi, tấm lụa trắng trên mặt nhẹ nhàng chấn động.
Nàng lắc đầu một cái rồi nói:
- Hầu đàn chủ ngươi không phải là đối thủ của chúng ta, mọi người cùng lên đi! 
- Vâng!
Tám người đáp một tiếng, bốn người đánh về phía Hầu Kính Tông, bốn người thì lại ngăn chặn lối ra.
- Ầm ầm ầm ầm... 
Bàn tay ngọc của Lục Ngọc Dung như là chơi đùa, nhanh chóng đập mấy lần, chưởng kình trong nháy mắt tuôn ra, Hầu Kính Tông hoặc đỡ hoặc tránh, hoặc tiếp hoặc chặn.
Bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng không phải là thứ để trang trí, cho dù tu vi kém hắn, thế nhưng khi nhào lên công kích cạ thân cũng đủ để tạo ra vết thương trí mạng.
Hầu Kính Tông ở trong vòng vây của bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên thành thạo điêu luyện, nhưng đối với chưởng lực của Lục Ngọc Dung lại rất là kiêng kỵ, chưởng kình của nàng kỳ dị, ngưng tụ mà lại chí âm chí hàn, sẽ làm chậm tốc độ của hắn lại. 
Cao thủ tranh chấp, chỉ cần trì hoãn một chút đã là sinh tử.
Phương Kính rút kiếm ra khỏi vỏ, đánh ra một đạo ánh sáng lạnh lẽo, tấn công về phía bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên khác.
Kỷ Như Ngọc đứng ở một bên không nhúc nhích. 
Hầu Kính Tông phát hiện ra mình đã khinh thị phủ Nhân Quốc Công, thực sự coi khinh Lục Ngọc Dung, không nghĩ tới nàng trẻ tuổi nhất thế nhưng lại có tu vi sâu nhất, đặc biệt là nội lực của nàng rất kỳ dị, quả thật là có uy lực rất đáng sợ.
Nếu không phải hắn tu luyện Đại Quang minh kinh thì e rằng đã bị đánh chết. Thế nhưng ngay cả như vậy thì động tác cũng càng ngày càng chậm, phải dùng nhiều tâm tư để ứng phó với chưởng kình của nàng, nếu sớm biết như vậy, mình không nên bất cẩn, lúc vừa mới bắt đầu nên giết nàng thì hơn.
Đáng tiếc bởi vì kiêng kỵ thân phận của nàng mà trì hoãn, do đó đã đánh mất tiên cơ, hiện giờ dù có muốn giết nàng thì cũng đã không còn dễ hơn. 
- Hô!
Hắn bỗng nhiên tránh ra khỏi bốn người vây công, mạnh mẽ đánh một quyền về phía Lục Ngọc Dung.
Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng đạp ramột bước, tránh khỏi một quyền này. 
- Ầm!
Trên vách tường xuất hiện một vết quyền rất rõ ràng, hãm sâu ba tấc.
Hầu Kính Tông thầm giận, tiểu nha đầu này thật là giả dối, đối phương lại không đỡ một đòn súc lực vừa nãy của hắn, hiển nhiên đã nhìn ra dị dạng trong đó. 
Lục Ngọc Dung bỗng nhiên loáng một cái, bắn về phía Kỷ Như Ngọc.
- Ầm!
Hầu Kính Tông che ở trước người của nàng. 
Lục Ngọc Dung nói:
- Hầu đàn chủ cho rằng mình thực sự có thể bảo vệ được nàng sao?
- Có bản tọa ở đây, các ngươi không giết được nàng đâu! 
Hầu Kính Tông trầm giọng nói.
- Như vậy ta cũng rất muốn xem xem!
Lục Ngọc Dung nói: 
- Ngươi muốn mang nàng đi trước, bỏ đệ tử của ngươi lại đúng không?
Hầu Kính Tông cười lạnh nói:
- Nói bậy! 
Trong lòng hắn đang thất kinh.
Lục Ngọc Dung này quả nhiên danh bất hư truyền, rất thông minh, chỉ có một ánh mắt mà đã lại bị nàng phát hiện ra. Đoán được tâm tư của mình, nữ nhân có tâm trí như vậy quả thật là đáng sợ, có phong thái của Thánh nữ!
- Ngày hôm nay nhất định Kỷ Như Ngọc này sẽ phải chết. 
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Các ngươi cũng phải chết!
- Khẩu khí thật là lớn! 
Hầu Kính Tông lạnh lùng nói:
- Bằng vào những người như các ngươi mà còn muốn giữ lại ta? Buồn cười!
- Vậy nếu như còn có người khác thì sao? 
Lục Ngọc Dung khẽ cười một tiếng:
- Sở Ly, tới phiên ngươi!
- Ta tới đây! 
Một đạo thanh âm trong sáng vang lên, trước mắt Hầu Kính Tông đột nhiên xuất hiện một đạo bóng trắng, cả người hắn đột nhiên cứng lại, nội lực tăng tốc vận chuyển, kêu to:
- Cẩn thận!
Sở Ly xuất hiện ở phía sau lưng của Kỷ Như Ngọc, cười nhẹ nhàng vỗ một chưởng vào phía sau lưng của nàng. 
- Phanh.
Một tiếng vang giòn vang lên, giống như hòn đá nhỏ quăng vào trong giếng sâu vậy.
Đôi mắt sáng của Kỷ Như Ngọc đột nhiên trừng lớn, thần thái trong mắt trong nháy mắt bị dập tắt, thân thể như bị rút đi xương vậy, giống như bùn nhão xụi lơ ở trên mặt đất, bất động. 
Sở Ly chậm rãi thu hồi bàn tay phải, mỉm cười nói:
- May mắn không làm nhục mệnh!
- A!
Phương Kính ngửa mặt lên trời gào thét, xoay người vung kiếm như điên đâm về phía Sở Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.