Bạch Bào Tổng Quản

Chương 620: Uy phong




Lão Mạnh cười lạnh một tiếng, liếc xéo nhìn mọi người rồi nói:
- Các ngươi đang sợ!
- Khục khục!
Có người ho nhẹ một tiếng:
- Lão Mạnh, đối với Sở Ly, mọi người đều có sự kiêng dè nhất định, có điều vẫn là do mệnh lệnh của Vương gia, đó là giết bốn người Liễu Tinh, mà không phải là Sở Ly, vạn nhất chúng ta ngông cuồng giết người, không chỉ không thể giết được bốn người Liễu Tinh, trái lại còn đi giết Sở Ly, vậy sẽ là hai sai lầm lớn. Nếu để cho chạy Sở Ly chạy đi, Vương gia không còn lời nào để nói, nhiều lắm chỉ là trách không thể giết được bốn người Liễu Tinh mà thôi.
Lão Mạnh cười gằn:
- Các ngươi đang sợ!
Sắc mặt của mọi người đều có chút ngượng ngùng, da mặt nóng lên.
Xét cho cùng, bọn họ đang kiếm cớ cho mình, đúng là trong lòng bọn họ đang sợ sệt.
Danh tiếng của Sở Ly không phải là thổi ra, là đánh ra ở trong Thần Đô.
Thần Đô hội tụ hơn một nửa Thiên Ngoại Thiên trong võ lâm của Đại Quý, Sở Ly có thể tạo ra danh tiếng hiển hách ở trong Thần Đô, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh. Là do hắn đánh bại từng Thiên Ngoại Thiên, mạnh mẽ đánh ra được danh tiếng này, bằng không, ai có thể để cho hắn một tiểu tử còn trẻ như hắn ép lên đỉnh đầu cơ chứ? Người nào sẽ chịu phục chứ?
Bọn họ có mười Thiên Ngoại Thiên, nhưng đặt ở trong Thần Đô, thậm chí không bằng một toà Vương phủ.
Huống hồ thực lực của những người như bọn họ không sánh bằng Vương phủ, Thành Vương phủ cũng không thể làm gì được hắn, chỉ có thể để mặc hắn lui tới tự nhiên, cho dù bọn họ động thủ thì cũng chỉ có thể chịu thiệt, tuyệt không chiếm được lợi ích gì cả!
Lão Mạnh cười lạnh nói:
- Thực sự là một đám nhát gan!
- Lão Mạnh, ngươi có gan thì cứ đi tìm hắn, mọi người sẽ không ngăn cản ngươi đâu!
Có người không phục tức giận kêu lên:
- Ngươi là người của Thanh Mãng sơn, không thể tùy theo tính tình của mình được, Phượng Hoàng sơn chúng ta cũng không thể làm xằng làm bậy với ngươi mà tạo ra rắc rối cho môn phái, vạn nhất không giết được Sở Ly thì sẽ có hậu quả gì, ngươi nên nghĩ cho rõ!
- Chỉ là trả thù mà thôi, hắn không dám!
Lão Mạnh hừ lạnh nói.
Người nở nụ cười ha hả, dường như xem thường phản bác:
- Không dám? Ngươi nói Sở Ly không dám sao? Hay là phủ Dật Quốc công không dám? Lẽ nào bọn họ Thanh Mãng sơn, sợ Phượng Hoàng sơn? Thực sự là nực cười!
- Lão Mạnh, đừng ngu xuẩn mất khôn, thức thời chút đi, cho dù Vương gia có biết thì cũng không có cách nào trách tội được chúng ta!
- Đúng thế.
Mọi người vội vàng gật đầu, biện hộ cho mình:
- Ai có thể nghĩ tới là người này đến cửa chứ? Chúng ta không có chuẩn bị, không thể phái cao thủ khác tới đây, vì lẽ đó không trách được chúng ta!
- Hừ hừ!
Lão Mạnh cười gằn vài tiếng, oán hận ngồi xuống:
- Ta thực sự là hổ thẹn làm bằng hữu với các ngươi!
Trong lòng mọi người thầm mắng.
Nhìn thấy động tác của lão Mạnh, bọn họ đã hiểu rõ, danh tiếng làm người tốt đã để cho lão Mạnh đạt được, hắn một mặt ra vẻ nóng giận, một mặt làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ. Vừa mắng người khác nhát gan nhu nhược mà mình cũng thừa cơ rút về, quả thực quá đáng ghét!
- Lão Mạnh, nếu như ngươi có lá gan thì cứ đi xem một chút đi, không chừng Sở Ly còn chờ ở dưới chân núi đó!
- Đúng đúng đúng, ngươi nhanh đi xuống xem một chút đi. Vạn nhất hắn còn ở đó, mạnh mẽ trừng trị hắn thì thuận thế tiêu diệt hắn, chúng ta sẽ khánh công cho ngươi. Khi đó thanh danh của ngươi sẽ lên cao, chấn động võ lâm!
Lão Mạnh lạnh lùng nói:
- Danh tiếng thì có ích lợi gì chứ, nếu mọi người cũng không dám đi thì cho dù ta có chí thì cũng không làm được gì!
Mọi người càng thầm mắng lớn hơn, hận không thể tiến lên đánh cho hắn mấy bạt tai.
Làm như thế, danh tiếng đều bị hắn chiếm, mình thì lại trở thành kẻ vô dụng, sẽ bị người ta nhạo báng!
- Lão Mạnh, ta thấy ngươi cũng không dám xuống truy sát, chỉ là múa mép khua môi đúng không?
Rốt cuộc đã có người không nhịn được, trực tiếp cười lạnh nói:
- Nói rất hay, như ngươi có tự tin thu thập được Sở Ly vậy!
- Ta nhát gan!
Lão Mạnh gật gù:
- Cũng giống như mọi người vậy, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt mà!
- Ngươi thật là lợi hại!
Mọi người oán hận trừng mắt nhìn hắn.
- Chư vị đang tìm ta sao?
Bỗng nhiên một tiếng cười trong sáng vang lên.
Trước mắt mọi người có một bóng trắng lóe lên, Sở Ly đã đứng ở giữa đại sảnh, người mặc một bộ áo bào trắng, ánh mắt bình tĩnh thong dong, chậm rãi nhìn qua mỗi một người ở giữa trường.
Bọn họ cảm thấy ánh mắt của hắn ôn hòa, cũng không có vẻ áp bức mạnh mẽ và sắc bén, nhưng cả người bọn họ lại vô cùng khó chịu, giống như tất cả bí mật trong lòng đều bị hắn nhìn thấu, không có chỗ che thân vậy.
- Ngươi là ai?
Có người lạnh lùng hừ lạnh nói.
Sau khi bọn họ trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên được các đệ tử trong phái sùng bái, mọi người trong phái cũng tôn kính hơn rất nhiều, có ai dám nhìn bọn họ như vậy chứ, loại này cảm giác không có chỗ che thân này rất là đáng ghét.
Sở Ly cười ôm quyền một cái, nói:
- Tại hạ Sở Ly!
- Sở Ly!
Sắc mặt của mọi người khẽ biến, giật mình trừng mắt nhìn hắn.
Bọn họ đều bừng tỉnh.
Người có thể vô thanh vô tức tới gần, tu vi sẽ cao hơn mình, hơn nữa còn là người trẻ tuổi, đã như thế, hắn là Sở Ly cũng không có gì là kỳ lạ cả.
Lão Mạnh trầm giọng nói:
- Ngươi thật là to gan, dám xông vào Thanh Mãng sơn chúng ta!
Sở Ly đánh giá lão Mạnh này một chút, khuôn mặt tròn, thân thể khôi ngô như tháp, khí thế bất phàm.
- Ngươi họ Mạnh hay sao?
Sở Ly bình tĩnh hỏi.
- Không sai, ta họ Mạnh!
Lão Mạnh hừ lạnh nói:
- Mạnh Thừa Phàm!
Sở Ly nói:
- Ngươi đã thu được thư của Vương gia chưa?
- Đám người Liễu Tinh đâu?
Lão Mạnh nói:
- Vương gia dặn dò bọn họ tới đây truyền tin, sao lại đổi thành ngươi rồi?
Sở Ly nói:
- Bọn họ bị thương, không thể hành động, lại sợ trì hoãn chuyện của Vương gia, cho nên chỉ có thể nhờ ta đi tới đây một chuyến, trận thế của các ngươi rất to, là muốn nghênh đón đám người Liễu Tinh hay sao?
- Bọn họ mà có mặt mũi lớn thế sao?
Mạnh Thừa Phàm hừ lạnh nói.
Sở Ly gật gật đầu nói:
- Chuyện của Vương gia quan trọng, ta không thể không giúp việc này, nếu đã thu được tin tức thì ta cũng đã hoàn thành lời hứa hẹn, có thể trở về, không biết chư vị còn có chuyện gì nữa không?
- Hừ, họ Sở, nếu đã đến rồi thì cũng đừng mong trở về!
Mạnh Thừa Phàm cười lạnh nói:
- Ngươi dám một thân một mình xông lên trên núi, chẳng lẽ không đặt đám người chúng ta vào trong mắt hay sao?
Sở Ly bật cười:
- Sao ta biết trên này có nhiều người như vậy, ta còn tưởng rằng chư vị có chuyện lớn gì đó, đang thương nghị nha.
- Chúng ta đang thương nghị chuyện trừng trị ngươi!
Mạnh Thừa Phàm hừ lạnh nói:
- Giết ngươi nữa!
Sở Ly cười híp mắt nói:
- Ta đến đây truyền tin thay cho Vương gia, các ngươi muốn giết ta, lẽ nào không sợ đắc tội với Vương gia hay sao?
- Hừ, giết người truyền tin vốn là chuyện căn dặn Vương gia, chúng ta y theo mệnh lệnh làm việc, Vương gia cũng sẽ không nói được cái gì!
Mạnh Thừa Phàm hừ lạnh nói.
Hắn nói xong quét mắt nhìn mọi người một chút.
Sắc mặt của mọi người đều rất bình tĩnh, không có chút dự định động thủ.
Bọn họ tự mình nhìn thấy tu vi của Sở Ly, tuyệt đối không phải là người mà mình có thể động vào, mà thứ càng đáng sợ hơn chính là khinh công của hắn.
Có khinh công như thế, nhiều người vây công như vậy cũng chưa chắc đã có thể giữ được hắn lại. Nếu đã không chắc chắn, vậy sẽ phải chuẩn bị bị hắn trả thù, hắn có thân phận Bí Vệ phủ, lời đồn Tuyệt Vân bảo cấp lúc trước, bốn Đại tông phái đều không tìm hắn để gây sự, cho nên bọn họ nên cẩn thận một chút thì tốt hơn!
Trong lòng Mạnh Thừa Phàm rét run, nhìn về phía hai lão giả kia.
Hai người ngồi ở bên trong ghế Thái sư, dường như đã thật sự ngủ thiếp đi, không nhúc nhích.
Sở Ly cười ha hả nói:
- Ngươi thật muốn giết ta sao?
- Không sai!
Mạnh Thừa Phàm hừ lạnh nói.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Vậy thì lần sau lại giết đi, chư vị, cáo từ!
Hắn nói đoạn ôm quyền một cái, nở nụ cười với mọi người, sau đó người nhẹ nhàng lướt về phía cửa đại sảnh.
Động tác của hắn không nhanh, cố ý dụ Mạnh Thừa Phàm động thủ.
Mạnh Thừa Phàm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, hai tay nắm chặt để lộ ra gân xanh, nhưng không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Sở Ly rời khỏi phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.