Bạch Bào Tổng Quản

Chương 607: Quyết định




Sở Ly nói:
- Nếu như ta trở thành cung phụng thì sẽ phải đối phó với bọn họ đúng chứ?
- Đúng. 
Liễu Văn Tâm bóp trán, than thở:
- Bốn đại tông môn, kỳ thực thực lực hơn kém không nhiều lắm, có điều số mệnh của tệ giáo đang thịnh, thiên tài lớp lớp, cho nên mới có thể áp chế các Đại tông phái lại. Đáng tiếc người trong võ lâm có dã tính rất mạnh, rất khó thành thật nghe lời, cho nên mới cần áp chế mọi lúc mọi nơi.
- Vậy các ngươi tìm võ công của võ lâm các phái Đại Quý để làm cái gì? 
Sở Ly nói.
Vừa nãy ở trong đầu của Liễu Văn Tâm hắn đã nhìn thấy thứ này, rốt cuộc hắn đã biết được mục đích của nàng, muốn bức Phục Ngưu sơn giao ra tâm pháp trấn tông, cũng bức Tuyết Nguyệt hiên giao ra tâm pháp.
Liễu Văn Tâm ngẩn ra, đôi mắt sáng quyến rũ nhìn về phía hắn, không nghĩ tới hắn lại một lời nói ra mục đích của mình. 
Nàng tự hỏi mình che giấu rất sâu, người bên ngoài không biết được, mà có biết cũng không sẽ tiết lộ, môn phái nào sẽ nói với người khác tuyệt học kỳ công của mình đã bị bức ép truyền cho người khác cơ chứ.
Nàng suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Nhất định Đỗ công tử muốn bước lên cảnh giới Thiên Thần đúng không? Đáng tiếc không có cửa đột phá, Giáo chủ sưu tập những bí kíp này là bởi vì muốn đột phá lên cảnh giới Thiên Thần. 
- Đại Quang minh kinh của quý giáo là võ học Thiên Thần, luyện đến cực cảnh là được, còn tìm những bí kíp khác sao?
Sở Ly hiếu kỳ hỏi.
Liễu Văn Tâm nói: 
- Lấy võ thành đạo, tụ tập tinh hoa của võ học trong thiên hạ, hiểu ra cực đạo bên trong võ thì mới có thể tu luyện võ học Thiên Thần tới cực cảnh, vì sao Đại Lôi Âm tự của Đại Quý có cao thủ Thiên Thần, chính là bởi vì võ học của Đại Lôi Âm tự phong phú, hơn nữa lại còn thêm phật pháp gia trì mới được.
Sở Ly cau mày suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.
Đại Lôi Âm tự xuất hiện cao thủ Thiên Thần rất có khả năng không phải là bởi vì tu thành tuyệt học Thiên Thần, mà là võ công đệ nhất thiên hạ, do đó mới bước vào Thiên Thần được. 
Nhưng hắn sẽ không nói ra thứ này, hắn cười nói:
- Lẽ nào quý giáo chủ không phải cao thủ Thiên Thần hay sao?
- Đương nhiên là Thiên Thần rồi. 
Liễu Văn Tâm hừ lạnh nói:
- Nhưng Thánh giáo không thể chỉ có một vị cao thủ Thiên Thần được!
Sở Ly bừng tỉnh, cười cợt: 
- Khí phách thật là lớn!
Giáo chủ của Quang Minh thánh giáo có lẽ là đệ nhất cao thủ thiên hạ trong Đại Ly, cũng không phải là luyện Đại Quang minh kinh đến mức tận cùng, bởi vì lúc trước Đại Quang minh kinh thiếu sót không đầy đủ, nhưng hắn có thể ỷ vào Đại Quang minh kinh thiếu sót không đầy đủ mà trở thành đệ nhất cao thủ Đại Ly, quả thật là đáng sợ.
Đại Quang minh kinh rất đáng sợ, uy lực kinh người, giáo chủ Quang Minh thánh giáo này cũng rất đáng sợ, thiên tư kinh người. 
Có điều con đường Thiên Thần mà Liễu Văn Tâm nói tới thì lại đáng giá để suy nghĩ sâu sắc.
Muốn luyện võ học Thiên Thần đến cực cảnh, sợ là so với đệ nhất thiên hạ còn khó hơn nữa, võ học bao la rộng lớn, tìm được đúng đạo võ học của mình rất khó.
Quang Minh thánh giáo phái ra một đám cao thủ đến Đại Quý, liều lĩnh chịu nguy hiểm cực lớn, có lẽ cũng không phải là làm chuyện không công. 
Tiến cảnh của Thiên Ma công rất nhanh là dựa vào ngoại lực, nhưng từ tầng thứ năm đến tầng thứ sáu cần tích lũy thâm hậu, khó có thể tưởng tượng ra được từ tầng thứ sáu đến tầng thứ bảy, thậm chí từ tầng bảy đến tầng tám, từ tầng tám đến tầng chín sẽ là độ cao khiến cho người ta nhìn vào mà phát khiếp như thế nào. Cho dù từ sáng đến tối bị cao thủ hàng đầu đánh đập, sợ rằng cả đời cũng vô vọng với Thiên Thần.
Muốn luyện Thiên Ma công đến tầng chín thậm chí là viên mãn, quả thực là mục tiêu không thể thực hiện được!
Đường mà giáo chủ Quang Minh thánh giáo chọn thì lại có thể thử một lần. 
Cảnh giới Thiên Thần, cảnh giới Thiên Thần, bất kể như thế nào thì mình cũng phải mau chóng đạt đến, một là đi trước Tiêu Kỳ một bước, thứ yếu cũng là vì giết An vương, An vương thì nhất định phải giết. Thế nhưng Hoàng thượng lại như một thanh kiếm lơ lửng ở trên đỉnh đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, làm cho hắn rất là uất ức.
Nghĩ tới đây, Sở Ly cười cợt:
- Ngươi nói cho ta biết những chuyện này, có phải nếu như ta không đồng ý thì ta cũng không sống được hay không? 
- Nếu như Đỗ công tử không đồng ý, tiểu nữ tử cũng không thể làm gì được công tử.
Liễu Văn Tâm cười nói.
Sở Ly lắc đầu: 
- Ta vừa giết cao thủ của các ngươi, còn biết thứ không nên biết, đương nhiên phải diệt khẩu rồi.
- Đỗ công tử biết những chuyện này cũng không có gì cả.
Liễu Văn Tâm xoa xoa trán nói: 
- Có điều Đỗ công tử ngươi giết sáu cao thủ của chúng ta, chuyện này sẽ không quên đi như thế, ngươi cũng biết Thánh giáo chúng ta làm việc thế nào rồi đó. Chắc chắn sẽ không để cho người khác bắt nạt, nhất định phải trả lại.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Như vậy đi, để ta cân nhắc một chút, một tháng sau, vào ngày hôm nay, ta sẽ đi tới Thanh Sơn thành. 
- Một tháng... vậy tiểu nữ tử xin đợi tin tức của Đỗ công tử.
Liễu Văn Tâm chỉ chỉ vào lụa trắng trên tay của Sở Ly rồi nói:
- Cái kia có thể trả lại tiểu nữ tử không? 
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Hay là để ta giữ đi.
Liễu Văn Tâm nhíu mày bất mãn trừng mắt nhìn hắn, cấp độ quyến rũ càng sâu hơn nữa: 
- Đỗ công tử, cho dù ngươi làm cung phụng, địa vị gần như bằng tiểu nữ tử thì cũng không nên có ý đồ gì không an phận mới được!
Sở Ly cười nói:
- Thế nhưng tại hạ cũng phải có tư cách theo đuổi chứ? 
-... Như vậy Đỗ công tử phải có chuẩn bị, người muốn truy cầu tiểu nữ tử cũng không ít.
Liễu Văn Tâm mở miệng khẽ cười một tiếng:
- Tuy rằng Đỗ công tử là nhân tài một phương, đao pháp trác tuyệt, nhưng không hẳn đã có thể chiếm được thượng phong. 
- Như vậy ta cũng phải thử một chút!
Sở Ly cười nói, cẩn thận từng li từng tí một bỏ lụa trắng vào trong ngực, ôm quyền cười cười, lại bước ra vài bước, lập tức biến mất ở trong tầm nhìn của Liễu Văn Tâm.
Nụ cười trên mặt ngọc của Liễu Văn Tâm dần dần biến mất, chậm rãi trở nên lạnh lẽo. 
Đỗ Phong chết tiệt này lại lấy đi cái khăn che mặt này, lẽ nào hắn đã nhìn ra tấm lụa này quý giá?
Có điều đao pháp và khinh công của Đỗ Phong này thật là nhất tuyệt, nếu có thể kéo vào Thánh giáo, mình đã lập được công lớn, đến lúc đó đừng nói là một tấm lụa, cho dù là mười tấm thì Thánh nữ cũng sẽ ban thưởng!
Điểm duy nhất khó xác định được chính là rốt cuộc hắn có đồng ý hay không mà thôi! 
Lại nói tới sáu người đã chết đi kia, sáu người không đỡ được một Đỗ Phong, nếu như có thể kéo Đỗ Phong vào giáo được thì vẫn là kiếm lời, nói bọn họ làm việc bất lợi, bị người của Tuyết Nguyệt hiên giết là được, dù sao cũng không có chứng cứ.
Nghĩ tới đây, nàng xoay người nhẹ nhàng rời đi, muốn thông qua quan hệ trong giáo để tra một chút xem rốt cuộc Đỗ Phong này là thần thánh phương nào. Sao lại ra mặt thay cho Tuyết Nguyệt hiên, đao pháp như vậy tuyệt đối không phải là hạng người vô danh!
Lúc Sở Ly trở lại Tuyết Nguyệt hiên thì Tô Như đang rất bất đắc dĩ. 
Lý Hàn Yến vẫn còn đang tinh thần phấn chấn, sinh động như thật diễn luyện từng chiêu từng thức của Sở Ly, chiêu thức phản ứng của đối phương, rất giống, không kém dù chỉ một tia.
Nhìn thấy Sở Ly trở về, Tô Như như được đại xá, nàng vội vàng đứng dậy nói:
- Đã giết được chưa? 
Sở Ly lắc đầu:
- Không giết được.
- Chẳng lẽ là mỹ nhân cho nên thả nàng đi rồi? 
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tô Như như cười mà không phải cười nói.
Sở Ly liếc mắt nhìn nàng một chút.
- Đỗ đại ca, lúc nào võ công của ta mới có thể luyện tới mức độ bằng nàng ta đây? 
Lý Hàn Yến rất hâm mộ nói.
Nàng nói xong cầm lấy nhuyễn kiếm ở trên bàn, giơ giơ, thân kiếm thẳng tắp, không ngừng vang vọng.
Sở Ly cười nói: 
- Ngươi có thể đuổi kịp được nàng.
Lúc này Lý Hàn Yến mới tu luyện bao lâu chứ? Lúc này nàng đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, đúng là kỳ tài luyện võ, tiến cảnh nhanh chóng rất là kinh người.
Lý Hàn Yến hừ lạnh một tiếng: 
- Nhất định ta sẽ đánh bại được nàng!
- Vậy thì đi chữa thương đi, đừng nóng vội luyện công.
Sở Ly nói. 
- Được rồi.
Lý Hàn Yến biết điều gật gù, cáo từ rời khỏi nhà thuỷ tạ của Tô Như.
Nàng biết Sở Ly và Tô Như có lời muốn nói. 
Tô Như thấy Sở Ly muốn nói lại thôi, nàng trực tiếp mở miệng nói:
- Tiểu thư vẫn không xuất quan, sư phụ nói tâm tình của nàng đã ổn định lại, tiến cảnh cực nhanh!
Sở Ly thở dài một hơi, chậm rãi gật đầu. 
Tô Như nói:
- Ngươi và tiểu thư...
Cuối cùng nàng lại lắc đầu một cái, cũng không biết hai người đang làm gì, rõ ràng yêu thích nhau thế nhưng chỉ có thể tách xa nhau. Rõ ràng là nhớ nhung nhưng phải cố gắng quên đi, cảm giác này tuyệt đối không phải là thứ mà người ngoài có thể cảm nhận được. 
Sở Ly vẫn không biểu hiện ra, chỉ đành tự chôn ở trong lòng, nói vậy là đau đớn càng sâu.
Sở Ly nói:
- Đám người Tuyết Lăng sao rồi? 
- Sư phụ nói bọn họ tích lũy rất thâm hậu, nên phá quan rất dễ dàng.
Tô Như tươi cười nói:
- Phủ Quốc Công chúng ta lại có hai Thiên Ngoại Thiên rồi. 
Sở Ly cười nói:
- Sau khi tổng quản trở về sẽ phát hiện ra, phủ Quốc Công hiện tại không phải như trước đây nữa.
Tô Như thở dài một hơi nói: 
- Nếu như tiểu thư không trở về, ta cũng không định về.
Sở Ly chậm rãi gật đầu:
- Cũng tốt. 
- Hai ngày nữa ta cũng sẽ bế quan.
Tô Như nói:
- Chuẩn bị thử xung kích Thiên Ngoại Thiên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.