Bạch Bào Tổng Quản

Chương 603: Đồng hành




- Chờ chút.
Tô Như mở tủ bát bên cạnh ra, lấy ra một cái hộp dài.
Bỏ cái hộp dài lên trên bàn, Tô Như mở ra, bên trong là một cái trường đao màu sắc sặc sỡ.
Nàng lấy trường đao ra, đưa cho Sở Ly.
Sở Ly chậm rãi đưa tay nhận lấy.
Nắm chặt chuôi đao, trên tự nhiên sinh ra một luồng hào khí, lúc trước hắn sóng vai giết địch cùng với thanh đao này, cảm giác chém sắt như cắt cỏ xuất hiện trong lòng, sinh ra cảm giác máu thịt liên kết không tên.
Hắn rút trường đao ra, tức thì thân đao sáng như tuyết, có hàn khí dày đặc.
- Keng...
Hắn cong ngón tay búng vào thân đao một cái, trên thân đao phát ra tiếng vang vọng trong veo lượn lờ không dứt.
Tô Như lui về phía sau hai bước, than thở:
- Cây đao này đã giết qua quá nhiều người, sát khí quá nặng.
Nàng có thể cảm giác được một loại lạnh lẽo không tên từ thân đao truyền tới, lúc còn ở trong võ, đặt ở bên trong hộp vẫn không cảm giác được, thế nhưng lúc này vừa ra khỏi vỏ, sát khí nồng nặc giống như trào ra, trong phòng đột nhiên có cảm giác lạnh giá không tên hơn mấy phần trước đó.
Sở Ly vung trường đao lên rồi nói:
- Quả thực sát khí quá nặng, lần sau phải ngâm nó xuống dưới Tuyết Nguyệt hồ, để hồ nước gột rửa sát khí của nó một chút.
- Hừm, cũng tốt.
Tô Như gật đầu.
Sát cơ trong lồng ngực của Sở Ly phun trào, dường như bảo đao cũng có thể cảm giác được, làm cho thân đao rung động nhè nhẹ.
- Ngươi muốn đi bây giờ sao?
Tô Như nói.
Sở Ly gật đầu, đưa tay xoa nhẹ một cái ở trên mặt.
Lúc hắn thả tay xuống thì đã thay đổi thành một khuôn mặt khác, anh tuấn bức người, thân thể kéo dài, bỗng nhiên cao hơn một đoạn, chỉ có trường đao trên tay và áo bào trắng là không có thay đổi mà thôi.
Cho dù đây không phải lần đầu tiên Tô Như nhìn thấy chuyện này, thế nhưng nàng vẫn có cảm giác rất thần kỳ, Súc Cốt Công luyện đến nước này quả thật là vô cùng kỳ diệu, huyền diệu khó hiểu.
- Ưm...
Một tiếng ngâm khẽ bỗng nhiên vang lên.
Hai người quay đầu nhìn lại, Lý Hàn Yến trên giường nhỏ yếu ớt tỉnh lại, khẽ gọi nói:
- Nước... Nước...
Tô Như tiến lên đỡ lưng nàng lên, chậm rãi giơ lên, cầm lấy chén trà trên cái bàn bên cạnh, bên trong chén đựng nước ấm, chậm rãi đưa đến trước bờ môi khô nứt trắng xám của nàng.
Lý Hàn Yến tham lam uống hai hớp lớn, đôi mắt sáng chậm rãi mở ra.
Đôi mắt sáng của nàng sáng ngời, khó có thể tin được kêu lên một tiếng:
- Đỗ... Đỗ đại ca?
Sở Ly nở một nụ cười ấm áp:
- Là ta.
Lý Hàn Yến giẫy giụa muốn ngồi lên, Tô Như cười đẩy nàng ngồi thẳng, lại lót hai cái gối ở sau lưng của nàng.
Sở Ly vung vung tay:
- Đừng có lộn xộn, thương thế của ngươi còn chưa hết đâu.
Lý Hàn Yến cảm giác như có một dòng nước nóng đang lưu chuyển trong thân thể, như đang ngâm mình ở bên trong nước ấm vậy, thoải mái muốn ngủ thiếp đi, nàng biết là Đỗ đại ca đang chữa thương giúp mình, nàng thở dài nói:
- Ta cho rằng sẽ không gặp được Đỗ đại ca nữa.
- Cảm giác mình sắp mất mạng sao?
Sở Ly cười nói.
Lý Hàn Yến nhẹ nhàng gật đầu.
Lần này nàng lần nữa trải qua tử vong, đã gần tới tuyệt cảnh.
Nếu không có sư phụ liều mạng cứu giúp thì mình đã chết rồi, cho dù sư phụ liều mạng thì sau khi mình trở về cũng cảm thấy không sống nổi, bóng tối như thủy triều nuốt chửng mình, trước khi mê man, nàng linh cảm mình sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Trước khi bóng đêm hoàn toàn nuốt chửng, tiếc nuối lớn nhất trong lòng nàng là không thể tạm biệt Đỗ đại ca, không kịp cáo biệt với Đỗ đại ca.
Sở Ly nói:
- Lần này coi như ngươi mạng lớn, sau này cần phải bình tĩnh lại luyện công cho tốt, võ công phải mạnh hơn thì mới có thể tránh gặp phải chuyện như vậy!
- Vâng.
Lý Hàn Yến ngoan ngoãn nhẹ nhàng gật đầu.
- Nếu đã tỉnh rồi thì vận công chữa thương đi, ta đi ra ngoài một chuyến, giải quyết đám người kia.
Sở Ly nói.
- Đỗ đại ca muốn giết bọn hắn sao?
Lý Hàn Yến nói.
Sở Ly gật đầu.
- Ta cũng đi!
Lý Hàn Yến vội nói.
- Không được!
Tô Như vội hỏi:
- Ngươi bị thương nặng như vậy, đi cái gì mà đi chứ?
- Thương thế của ta không quá đáng lo nữa.
Lý Hàn Yến vội nói.
Tô Như nói:
- Đại ca đi giết người, có cái gì có thể xem cơ chứ, hơn nữa binh nguy chiến hiểm, ngươi đi tới đó sẽ thêm phiền!
- Đỗ đại ca, ta muốn tận mắt xem bọn họ chết như thế nào!
Lý Hàn Yến nhếch miệng, hừ lạnh nói:
- Sáu gia hỏa kia không chỉ muốn giết chúng ta mà còn nói lời làm nhục sư phụ, nhất định ta phải nhìn xem bọn họ chết như thế nào!
- Hả?
Tô Như nhíu mày, lửa giận phun trào.
Sư phụ vừa xinh đẹp lại ôn nhu, bọn họ dám làm nhục sư phụ, quả thực rất đáng chết!
Sở Ly trầm ngâm một hồi, gật gù:
- Hừm, ngươi đi xem cũng được... Ngươi chữa thương trước đi, ngày mai ta sẽ tới nữa.
Hắn có tâm bồi dưỡng Lý Hàn Yến, tư chất cực cao, tương lai có thể trở thành cao thủ hàng đầu, hiện tại có thêm nhiều kiến thức, sẽ có ích lợi rất lớn đối với tương lai của nàng.
Bây giờ võ học của hắn càng ngày càng thâm hậu, hắn cũng dần dần hiểu rõ, rất nhiều cao thủ đột phá cảnh giới khó khăn, thứ thiếu chính là loại kiến thức này.
- Đa tạ Đỗ đại ca, ngày mai nhất định thương thế của ta có thể tốt lên được.
Lý Hàn Yến mặt mày hớn hở, nhảy nhót nói.
Sở Ly cười nói:
- Không nên quá tham công liều lĩnh, như vậy sẽ làm tổn thương mình.
- Ta hiểu rồi!
Lý Hàn Yến dùng sức gật đầu.
Sở Ly nhìn về phía Tô Như:
- Vậy ngày mai ta sẽ tới nữa, ngươi chữa thương giúp nàng đi.
-... Được rồi.
Tô Như chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Nàng cảm thấy giết người không có gì đẹp cả, có điều nhìn người làm nhục sư phụ bị giết, nàng nghe xong cũng đã cảm thấy thoải mái, Lý Hàn Yến muốn đi cũng không có gì đáng trách cả. Sở Ly không chê phiền phức phiền toái thì nàng cũng không tiện mà lắm miệng.
Lúc Sở Ly trở về Thiên Xu viện thì Tiêu Thi đang đi dạo ở trong viện.
Vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, Tiêu Thi vội vàng tiến lên hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sở Ly nói:
- Bên Tuyết Nguyệt hiên có người trọng thương, thiếu chút nữa đã mất mạng, may là ta đi qua đó kịp lúc.
Nếu như mình không qua đó, Lý Hàn Yến còn tốt, có Kỳ Nguyên đan chống đỡ có thể chậm rãi khôi phục, nhưng Thẩm Ánh Hồ sẽ mất mạng, nghĩ đến nàng quyến rũ uyển chuyển lại hóa thành một xác chết, quả thực là tội lỗi.
- Tiểu muội sao?
Tiêu Thi vội hỏi.
Sở Ly lắc đầu:
- Sư phụ của Tam tiểu thư.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Sở Ly đi tới bên cạnh cái bàn đá rồi ngồi xuống.
Tiêu Thi tức giận nguýt hắn một cái, ngồi vào phía đối diện với hắn, đôi mắt thâm thúy như hồ nước sâu nhìn chằm chằm vào hắn.
Sở Ly nói qua một lần về mọi chuyện.
- Lại là Quang Minh thánh giáo!
Tiêu Thi oán hận nói:
- Xem ra bọn họ muốn nhất thống võ lâm Đại Quý!
Sở Ly nói:
- Trước tiên cứ nhìn một chút, không hẳn đã như vậy.
Hắn không thể kết luận được rốt cuộc Quang Minh thánh giáo có mục tiêu gì, cần phải tra xét một chút. Nếu như Quang Minh thánh giáo không có động tác gì lớn ở Đại Ly, như vậy cũng sẽ không đến mức thống nhất võ lâm Đại Quý.
...
Tới giữa trưa ngày thứ hai, ánh nắng tươi sáng, chính là khí trời tốt nhất để giết người.
Sở Ly lắc mình đến Tuyết Nguyệt hiên.
Lúc hắn bước vào nhà thuỷ tạ của Tô Như thì đã hóa thân làm Đỗ Phong.
Ở bên trong Đại Viên Kính Trí hắn đã nhìn thấy Tiêu Kỳ, như một bức tượng ngọc ngồi ở bên hồ, không nhúc nhích, hòa làm một thể với hồ nước ở bên cạnh.
Nhìn nàng như thế hắn đã cảm thấy ngọt ngào, toàn bộ Tuyết Nguyệt hiên bởi vì có nàng ở đây cho nên hắn cảm giác rất là thân cận.
Thẩm Ánh Hồ đang vận công ở trên giường nhỏ, khí tức đều đều, thương thế đã ổn định lại, chậm rãi khôi phục là được rồi.
Thương thế của Lý Hàn Yến đã tốt hơn được một đoạn dài, đã có thể vận công đối địch, hiển nhiên buổi tối hôm qua nàng không ngủ, vẫn đang vận công chữa thương.
Sở Ly tiếp nhận bảo đao Tô Như đưa lên, nắm chặt tay áo của Lý Hàn Yến nhẹ nhàng rời đi.
Hai người ra khỏi Tuyết Nguyệt hiên, sau khi xuống núi trực tiếp đi tới một tòa thành nhỏ ở ngoài hai mươi dặm, đi tới một tửu lâu trong thành.
Cờ ngoài tửu lâu đón gió mà phấp phới, ba chữ lớn Cuồng Phong Lâu cả nửa cái thành này đều có thể nhìn thấy được.
Lý Hàn Yến đeo lụa trắng che mặt, che lại dung mạo xinh đẹp của nàng, người mặc một bộ la sam màu hồng phấn, mềm mại uyển chuyển, Đỗ Phong tướng mạo anh tuấn, áo bào trắng phiêu dật, eo đeo trường đao, quả thực là một đôi tuyệt phối.
Bọn họ vừa bước vào tửu lâu thì đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Sát cửa sổ lầu ba có một cái bàn, chung quanh là sáu người, trung niên đang ngồi đó, hai cái bàn ghép lại với nhau, cả đám đang cúi đầu nói chuyện.
Bọn họ đều mặc áo trắng, không nhiễm một hạt bụi, nhìn thấy hai người xuất hiện, bọn họ quay đầu liếc mắt nhìn, tiếp đó lại tiếp tục nói chuyện của mình.
Hai trung niên thì nhìn chằm chằm vào Lý Hàn Yến, đăm chiêu, dường như đã nhận ra được.
Sở Ly ngồi xuống ở cái bàn bên cạnh bọn hắn, gọi một bình rượu, hai món ăn nhắm rượu.
- Ngày hôm nay Tuần Sát Sứ sẽ đi qua đây đúng không?
Một hán tử trung niên oai hùng trầm giọng nói.
- Nhất định sẽ đi qua đây.
Trung niên tuấn dật ở phía đối diện chậm rãi gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Chúng ta không làm việc hiệu quả, nhất định sẽ chịu khổ ở trước mặt của Tuần Sát Sứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.