Bạch Bào Tổng Quản

Chương 580: Độ hóa




Sở Ly nhìn về phía Chu Linh Phong:
- Chúng ta lại gặp mặt rồi.
Chu Linh Phong bình tĩnh nhìn Sở Ly: 
- Ta phải cảm tạ ngươi, Sở Ly.
Sở Ly cười nói:
- Cảm ơn ta làm cái gì chứ? 
- Nếu như không có ngươi, ta sẽ không gia nhập thần giáo, sẽ không thu được sự bình tĩnh và tự do chân chính.
Chu Linh Phong nói.
- Bình tĩnh sao? 
Sở Ly nói:
- Sao lại nói là bình tĩnh chân chính?
- Biết mình đến nơi nào, đi nơi nào. 
Chu Linh Phong nói:
- Vì lẽ đó không có gì phải lo sợ, cũng biết làm sao mới làm cho tâm linh yên tĩnh, không hề bị sự giết chóc quấy nhiễu.
Sở Ly kinh ngạc: 
- Ngươi có thể khắc chế được kích động giết người sao?
-... Không cần phải đi khắc chế.
Chu Linh Phong lắc đầu nói: 
- Không cần khắc chế, chúng ta thân là A Tu La, vốn coi nhân loại là con mồi, giết người chính là bản tính mà thôi, không cần phải khắc chế bản tính của mình làm cho nó trở nên ngột ngạt.
Sở Ly bật cười nhìn hắn, lại nhìn về phía một hán tử trung niên mặt tròn khác.
Hán tử trung niên mặt tròn nhẹ nhàng gật đầu nói: 
- Chu huynh nói rất chính xác, chúng ta tu luyện thành công A Tu La thần công, thành tựu thân thể A Tu La, đã không còn là nhân loại nữa mà là A Tu La, cho dù chết thì cũng sẽ tiến vào A Tu La giới, tiếp tục chiến đấu chém giết, ở đây giết thêm một người sẽ có rất nhiều ích lợi đối với sau này.
Khi hắn nói những câu này vẫn híp mắt cười, như là đang nói một việc nhỏ rất bình thường vậy.
Sở Ly nghe thấy cả người rét run, trừng mắt nhìn Pháp Viên một chút. 
Pháp Viên niệm một tiếng phật hiệu:
- A di đà phật...
Sở Ly nói: 
- Nếu như Đại Lôi Âm tự các ngươi không quản nữa sẽ là một trận đại kiếp nạn!
- Ta sẽ đích thân nói với đám người sư thúc.
Pháp Viên chậm rãi nói: 
- Sở thí chủ, chúng ta phải dồn bọn họ lại.
Sở Ly gật gù:
- Đây là điều đương nhiên, hai vị tới đây, lẽ nào ngoại trừ giết ta ra còn có người muốn giết khác nữa hay sao? 
- Không phải là chúng ta muốn giết ngươi.
Hán tử trung niên mặt tròn lắc đầu cười nói:
- Chúng ta muốn độ hóa ngươi, trở thành người của A Tu La bộ tộc chúng ta. 
Sở Ly cười nói:
- Ta cũng trở thành A Tu La sao?
- Sở Ly ngươi là kỳ tài ngút trời, kỳ tài như vậy, thuộc về A Tu La chúng ta. 
Trung niên mặt tròn mỉm cười nói, vẻ mặt hiền lành cười cười:
- Chu huynh nguyện làm người của thần giáo mà bỏ qua sát ý của mình, cho phép ngươi tiến vào A Tu La, ngươi cũng nên cảm tạ Chu huynh mới đúng.
Sở Ly nói: 
- Ta không muốn vào A Tu La đạo.
- Hiện tại không muốn, một khi chân chính gia nhập vào trong đó ngươi mới sẽ hiểu ý tốt của chúng ta.
Trung niên mặt tròn thở dài nói: 
- Trở thành A Tu La mới có thể có tự do chân chính, có thể thích làm gì thì làm, không cần chịu các loại ràng buộc ở thế tục, tự do tự tại!
Sở Ly lắc lắc đầu nói:
- Nào có tự do chân chính cơ chứ? Ta sẽ làm một người chịu khổ mà thôi, có điều phải cảm tạ các ngươi đã ưu ái! 
- Ha ha, vậy chúng ta chỉ có thể giúp ngươi một tay mà thôi.
Trung niên mặt tròn cười híp mắt nói:
- Sau đó ngươi sẽ cảm kích chúng ta! 
Chu Linh Phong nói:
- Sở Ly, hiện tại có đệ tử của thần giáo đến trong cảnh nội phủ Dật Quốc công thi triển giết chóc, bọn họ sẽ lấy danh nghĩa của ngươi để tiến hành, ngươi sẽ trở thành tội nhân của phủ Dật Quốc công, chỉ có gia nhập thần giáo chúng ta thì mới có thể nhận được che chở.
Sở Ly nhíu nhíu mày: 
- A Tu La Thần giáo các ngươi thật là để mắt tới ta!
- Thần giáo chúng ta không phải ai cũng làm như vậy, ngươi là tuấn tài lọt vào mắt xanh của giáo chủ.
Trung niên mặt tròn cười nói: 
- Sau khi trở thành A Tu La, y theo tư chất của ngươi sẽ rất có cơ hội trở thành A Tu La vương!
Sở Ly nói:
- Thần giáo chém giết ở chỗ nào trong cảnh nội của phủ Dật Quốc công? 
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Chu Linh Phong và trung niên mặt tròn kia.
Chu Linh Phong cũng không biết rõ, thế nhưng trung niên mặt tròn lại biết, Sở Ly đã đọc được vị trí từ trong đầu của hắn.
Cũng còn may A Tu La Thần giáo cách phủ Dật Quốc công xa hơn so với Thần Đô, hai người bọn họ đến nơi này, người của A Tu La Thần giáo còn chưa tới trong cảnh nội của phủ Dật Quốc công, còn có cơ hội cứu lại. 
Hắn quay đầu cười nói:
- Pháp Viên, đã thấy chưa, ta là bánh bao thịt đó!
- Thiên phú luyện võ của Sở thí chủ rất cao, cũng khó trách A Tu La Thần giáo sẽ vừa ý. 
Pháp Viên mỉm cười nói:
- Sở thí chủ có ý gì không?
Hắn không nghĩ tới người của A Tu La Thần giáo lại ác độc như vậy, trực tiếp bức Sở Ly gia nhập, người bình thường sẽ không chịu nổi bức bách như vậy. 
Sở Ly nói:
- Ngươi lấy một địch hai thì có thể ngăn cản được bọn họ sao?
- Ta có thể thử một lần. 
Pháp Viên nói.
Sở Ly gật đầu:
- Như vậy rất tốt, cuốn lấy bọn họ, ta đi một chút sẽ trở lại! 
Pháp Viên niệm một tiếng phật hiệu, hai ngón tay nhẹ nhàng điểm về phía trung niên mặt tròn và Chu Linh Phong.
Chu Linh Phong trầm giọng nói:
- Cẩn thận chỉ lực của hắn! 
Trung niên mặt tròn gật gù.
Trên đường đi tới đây hắn đã nghe Chu Linh Phong nói qua, Đại Lôi Âm tự có một loại kỳ học tên là Ngưng Không chỉ, Pháp Viên tuổi còn trẻ đã là đệ nhất thanh niên cao thủ trong Đại Lôi Âm tự, tinh thông môn Ngưng Không chỉ này.
Bọn họ cũng từng nghĩ tới việc độ hóa Pháp Viên, thế nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại từ bỏ, Pháp Viên có thể tu luyện tới trình độ này, có lẽ phật pháp cực sâu, người có phật pháp sâu xa tất sẽ chống lại A Tu La Thần giáo, không cần tốn sức, trực tiếp giết là được. 
Hai người hóa thành hai vệt khói, vòng quanh Pháp Viên để tìm cơ hội.
Hai tay Pháp Viên điểm tới điểm lui, hoặc là Vấn Tâm chỉ, hoặc là Ngưng Không chỉ, chỉ lực ngưng tụ thành một mảnh võng, bảo vệ chính mình, làm cho hai người kiêng kỵ, không dám tới gần.
Chúc Thiên Hoa nhẹ nhàng rơi vào trên nóc nhà, đứng ở trên ngói, thân thể cao to khôi ngô giống như hoàn toàn hòa vào làm một thể với nóc nhà, không nhìn ra lẫn nhau, là một loại dị thuật. 
Hắn nhìn thấy Thiên Xu viện và Tiêu Thi ở giữa Thiên Xu viện.
Tiêu Thi mặc một bộ la sam màu tím, đang ở bên trong sân thưởng thức trúc xanh, thỉnh thoảng tiến lên phía trước cẩn thận nhìn, động tác mềm mại mà tao nhã, một cái nhíu mày một nụ cười, mỗi một hành động đều xinh đẹp tuyệt luân, làm cho hắn nhìn vào cảm thấy hoa mắt mê mẩn không có cách nào tự kiềm chế được.
Hắn cảm thấy Tiêu Thi chính là lễ vật tốt nhất mà trời cao ban cho thế gian, tập trung tất cả mọi thứ xinh đẹp của nữ nhân lên trên người nàng, làm cho nữ nhân này đẹp tới cực hạn, không nghĩ ra còn có người nào có thể đẹp hơn so với nàng. 
Bỗng nhiên có một bóng người bay vào Thiên Xu viện.
Người này như là một cái bóng, vô thanh vô tức, không làm kinh động bất kỳ hộ vệ nào cả, nếu không phải hắn tự mình nhìn về bên này thì nhất định sẽ không phát hiện ra người này xông vào trong.
Hắn không lên tiếng, cũng nhẹ nhàng đáp xuống, che ở trước bóng người kia, bảo hộ Tiêu Thi ở phía sau. 
Sắc mặt của Tiêu Thi không hề thay đổi, đứng phía sau Chúc Thiên Hoa rồi nói:
- Ngươi có thể đánh được hắn không?
Chúc Thiên Hoa lắc đầu: 
- Vương phi vào nhà trước đi, để ta đến ứng phó!
- Cẩn thận một chút.
Tiêu Thi nói: 
- Có thể vô thanh vô tức xông tới đây tuyệt đối không phải là cao thủ bình thường, đánh không lại thì bỏ chạy, đừng cậy mạnh!
- Vâng.
Chúc Thiên Hoa trầm giọng nói. 
Hắn đánh giá hán tử trung niên trước mắt này, thân thể gầy gò, tướng mạo bình thường, đứng ở trong đám người không có cách nào gây ra sự chú ý được. Mà ánh mắt trong suốt, xem ra không có khí tức hung ác, cũng không có sát khí, lại làm cho lông tơ của hắn dựng thẳng lên, nổi lên sự báo động.
Hán tử trung niên này nhìn Tiêu Thi muốn vào phòng, bỗng nhiên hắn bắn tới.
Khinh công của Chúc Thiên Hoa vô cùng tốt, lần nữa che ở trước người của Tiêu Thi, lại vỗ ra một chưởng. 
- Ầm!
Hán tử trung niên này đón đỡ một chưởng.
Chúc Thiên Hoa lảo đảo hai bước, biết mình không phải là đối thủ của đối phương. 
Hắn thầm than: Cao thủ từ đâu tới, không ngờ lại lợi hại như vậy!
Hắn khẽ cắn răng, đánh ra một quyền, muốn cuốn lấy tên này, chờ Đại tổng quản tới đây.
- Hừ, không tự lượng sức mình! 
Hán tử trung niên kia trầm giọng hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên xẹt qua Chúc Thiên Hoa, bắn về phía cửa phòng.
Chúc Thiên Hoa lần nữa che ở trước người của hắn.
Hán tử trung niên này lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, thân thể đột ngột tăng nhanh lên gấp đôi, trong nháy mắt đã xẹt qua hắn, đi vào phòng làm cho Chúc Thiên Hoa không kịp phản ứng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.