Bạch Bào Tổng Quản

Chương 562: Thôn phệ




Rất tốt!
Gia Cát Thiên lạnh nhạt nhìn hắn:
- Thanh danh của ngươi rất lớn, ta vẫn muốn gặp gỡ ngươi một lần, không nghĩ tới ngươi đã tìm được ta trước, quả thật là tự tìm đường chết, ngày hôm nay ta sẽ đưa ngươi quy thiên. 
Sở Ly bật cười nói:
- Khẩu khí thật là lớn, Tuyệt Vân bảo cấp thật sự có thần diệu như vậy sao, ngươi đã bước lên Thiên Thần rồi sao?
- Thiên Thần? 
Gia Cát Thiên khẽ cười một tiếng:
- Ha ha, Thiên Thần thì lại làm sao chứ?
Hắn dứt lời đánh ra một chưởng. 
Sở Ly nhìn thấy ba tấc trước thân thể bỗng nhiên có một đạo chưởng kình được ngưng tụ thành công, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành công sau đó bắn tới chỗ hắn. Giống như đã đánh vỡ sự ràng buộc của không gian, kỳ dị tới cực điểm, không thể tránh khỏi.
Hắn không né tránh, muốn thử một chút xem uy lực của một chưởng này ra sao.
- Ầm! 
Một tiếng vang trầm thấp vang vọng, trên bề mặt thân thể của hắn xuất hiện một đạo ánh sáng màu vàng tím lộng lẫy, ngực như trúng một kích, trượt về phía sau một trượng.
- Chưởng lực thật mạnh!
Sở Ly than thở. 
Trong nháy mắt Thiên Ma châu xoay một cái, hút lấy đạo chưởng lực này.
Cỗ chưởng lực này cực điểm tới tinh khiết, hơn nữa mang theo lực cắn nuốt, chỗ nó đi qua thu nạp nội lực, tuyệt diệu tương tự như Thiên Ma châu vậy.
Thiên Ma châu thì lại hơn một bậc, thoáng cái đã nuốt chửng loại nội lực kỳ dị này. 
Sở Ly thầm thở ra một hơi, nếu không có Thiên Ma châu tồn tại, mình đụng phải loại chưởng lực này đúng là đau đầu, nội lực thâm sâu hơn thì cũng không chịu được loại này nuốt chửng như là quả cầu tuyết lăn này. Chưởng lực sẽ càng ngày càng lớn mạnh, cuối cùng mình cũng sẽ không chịu nổi.
- Tiếp tục!
Gia Cát Thiên nhìn hắn chỉ lùi về phía sau một bước, cũng không bị thương, hắn cười nhạt: 
- Đúng là có mấy phần bản lĩnh, xem ra tiếng tăm cũng không phải là do thổi ra mà có.
Sở Ly cau mày nhìn hắn.
Gia Cát Thiên vỗ nhẹ một chưởng, trước ngực Sở Ly lần nữa có một đạo chưởng lực được ngưng tụ thành, trong nháy mắt đã thành hình. 
Sở Ly né tránh, miễn cưỡng tránh ra.
- Ồ, thân pháp rất tốt!
Gia Cát Thiên cười khẽ, hai tay đồng thời xuất chưởng, đẩy ra một cái nhìn rất thường thường. 
Sở Ly lần nữa lướt ngang ra một thước, tránh khỏi chưởng lực, nhưng hai đạo chưởng lực này lại tự mình chuyển biến, trong nháy mắt đã lần nữa tới trước người.
Nội lực của Sở Ly phun trào, lần nữa lướt ngang, chưởng lực lại đến, hắn lại lướt ngang.
Chưởng lực chẳng khác nào sống lại, theo sát không nghỉ, từng bước từng bước ép sát, tốc độ rất nhanh, giống như có thể vượt qua không gian, không phân cao thấp với thân pháp của hắn, trong khoảng thời gian ngắn hắn không thoát khỏi được chưởng lực, trừ phi là vận dùng Thần Túc thông. 
Hắn còn chưa muốn dùng Thần Túc thông, ẩn giấu nó, muốn dựa vào nó tạo ra hiệu quả bất ngờ.
- Ầm!
Một đạo chưởng lực khác cũng gia nhập, một trước một sau giáp công, chung quy hắn không thể trốn được nữa, ánh sáng màu vàng tím trên người lóe lên một cái rồi biến mất, đã trúng một chưởng, chưởng lực cực kỳ tinh khiết lần nữa rót vào trong cơ thể hắn. 
Thiên Ma châu đã sớm chờ ở nơi đó, không chờ nó nuốt chửng nội lực thì trong nháy mắt đã nuốt chửng lấy nó.
- Ngươi tu luyện Kim Cương Độ Ách thần công hay sao?
Gia Cát Thiên cau mày nói: 
- Nhìn qua dường như là như vậy!
Sở Ly nói:
- Đây là chưởng lực gì? 
- Phục Ngưu chưởng, sao nào?
Gia Cát Thiên lạnh nhạt nói.
Sở Ly hừ lạnh một tiếng: 
- Hay cho Phục Ngưu chưởng, quả nhiên võ công rất tốt!
Từ trong đầu của Gia Cát Thiên hắn đã đọc ra được, đây là Tuyệt Vân chưởng.
Đây là một loại kỳ học chuyên môn khắc chế cao thủ Thiên Ngoại Thiên, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người, hầu như không cho đối phương cơ hội tránh né, báo động cũng vô dụng. 
Nếu như chưởng lực đủ thâm hậu, trực tiếp đả thương đối phương, một đòn là đủ, nếu như chưởng lực không bằng đối phương thì cũng đánh cho trở tay không kịp, nhân dịp đối phương chưa sẵn sàng mà đánh lén thành công, khiến cho đối phương bị thương, do đó lấy yếu thắng mạnh.
Gia Cát Thiên nói:
- Có thể đỡ được hai đạo Phục Ngưu chưởng mà không ngã, hẳn là Kim Cương Độ Ách thần công, ngươi và Đại Lôi Âm tự có quan hệ gì? 
- Không thể trả lời.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Sao ngươi lại đạt được Tuyệt Vân bảo cấp? 
- Ta không đạt được Tuyệt Vân bảo cấp.
Gia Cát Thiên lắc đầu:
- Ngươi đừng có giá họa cho ta! 
Hắn đề phòng chung quanh có người nhìn, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, mình sẽ không có ngày sống dễ chịu.
- Dám làm mà không dám chịu, chỉ có một thân võ công mạnh mẽ, không có tiền đồ.
Sở Ly lắc đầu nói: 
- Chỉ có thể trốn ở bên trong rừng sâu núi thẳm, không dám đi ra ngoài lang bạt.
- Ha ha...
Gia Cát Thiên bật cười nói: 
- Trò phép khích tướng này của ngươi vô dụng thôi, dù có nói như thế nào đi nữa thì ta cũng không thể bỗng dưng đạt được Tuyệt Vân bảo cấp, lại nói tới, làm sao có được nó chứ?
Sở Ly thầm mắng giả dối, lắc đầu một cái rồi nói:
- Đã như vậy, để ta lĩnh giáo tuyệt học của ngươi đi. 
Hắn như là ma nhằm về phía Gia Cát Thiên, trong nháy mắt đã đến gần đối phương, đánh ra Tu La chưởng.
Gia Cát Thiên bĩu môi khinh thường, hắn đã thấy rõ tu vi của Sở Ly, yếu xa so với mình, không đáng để lo cho nên mới đỡ một chưởng này.
Một đạo nội lực lạnh lẽo tiến vào trong thân thể, lập tức hóa thành nóng rực. 
Gia Cát Thiên không thèm để ý mà hừ lạnh một tiếng, nội lực lưu chuyển, tức thì nuốt chửng đạo nội lực này, hóa thành nội lực của chính mình.
Đây chính là chỗ lợi hại của Tuyệt Vân thần công, nội lực có khả năng nuốt chửng, chẳng khác nào sống lại, va chạm nhau rồi sẽ tiến tới toàn bộ nội lực trong thân thể bị nuốt chửng, không chỉ không làm bản thân bị tổn thương mà trái lại còn làm cho bản thân lớn mạnh.
Khi hắn giao thủ với người khác vẫn luôn nuốt chửng nội lực của đối thủ làm lớn mạnh chính mình, vì vậy cho dù là đối thủ lợi hại tới đâu, chỉ cần mình chống đỡ được một quãng thời gian thì có thể xoay ngược mạnh yếu, lấy yếu thắng mạnh. 
Đối với người yếu hơn mình, đối phương sẽ càng ngày càng yếu, mình sẽ càng ngày càng mạnh, có thể bắt đối thủ dễ như ăn cháo.
Mỗi một lần tranh đấu, hóa nội lực của đối phương làm thành của mình, mình sẽ càng ngày càng lợi hại, đối phương càng ngày càng yếu, muốn bại cũng không dễ.
Sau khi đánh qua, nội lực còn lại không tiêu hao hết, hắn lại vận chuyển vài chu thiên, triệt để biến thành của mình, tu vi sẽ tăng lên một đoạn. 
Đã như thế, luyện công sẽ dễ dàng tới cực điểm, căn bản không cần ngồi khổ tu vài chục năm, chỉ cần đánh vài trận thì mình sẽ trở thành cao thủ hàng đầu!
Sở Ly cau mày, đã nhìn thấy tình hình trong cơ thể hắn.
Hắn vẫn cho là Thiên Ma công đã đủ mạnh mẽ, không nghĩ tới Tuyệt Vân thần công này còn tà môn hơn, trực tiếp nuốt chửng mà lớn mạnh, hóa làm nội lực của mình, so với Thiên Ma công càng trực tiếp bá đạo hơn nữa. 
Thiên Ma châu là thông qua nuốt chửng mà lớn mạnh, nhưng sẽ không trực tiếp chuyển hóa thành nội lực mà mình có thể dùng, mà Tuyệt Vân thần công thì lại có thể trực tiếp hóa thành thứ mình có thể sử dụng.
Hắn cảm thấy Thiên Ma công ổn hơn, nhưng Tuyệt Vân thần công càng bá đạo, uy lực lại càng mạnh mẽ hơn nữa.
Sở Ly bỗng nhiên vận chuyển Bích Hải Vô Lượng Công, từng tầng chồng chất lên nhau, sau đó hắn bỗng nhiên vung tay ra. 
- Sưu!
Một đạo hàn quang cắt ánh hoàng hôn, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước người của Gia Cát Thiên.
Gia Cát Thiên nghiêng người né tránh. 
Sở Ly cau mày, thân pháp của Gia Cát Thiên rất nhanh, phản ứng cũng rất nhanh, phi đao ở trước mặt hắn vô dụng, quả nhiên là một gia hỏa vướng tay vướng chân, không thi triển Thiên Ma công thì sẽ không xong.
- Tiếp một kiếm của ta!
Gia Cát Thiên bước một bước đến gần chỗ Sở Ly, trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, hóa thành một đạo ánh sáng. 
Trong lòng Sở Ly nổi lên báo động, nhắc nhở hắn tránh khỏi chiêu kiếm này.
- Keng...
Một tiếng kiếng minh vang lên, Trần Quang kiếm của Sở Ly va chạm với kiếm của đối phương. 
- Sưu!
Mũi kiếm đột nhiên xuất hiện ở trước yết hầu của hắn.
Sở Ly cố gắng tránh khỏi chiêu kiếm này. 
Chiêu kiếm này nhanh đến mức kinh người, con mắt của người khác cũng không theo kịp, hắn ỷ vào Đại Viên Kính Trí cho nên mới có thể tránh ra được.
- Xì! Xì! Xì!
Trong tiếng kêu nhỏ, giống như là cắt ra y phục ra, nhưng đây là tiếng do mũi kiếm đâm thủng không khí tạo ra. 
Mũi kiếm vẫn đâm tới trước yết hầu của hắn, mặc kệ Sở Ly thi triển bộ pháp tránh né ra sao thì mũi kiếm vẫn như hình với bóng, nhanh đến mức kinh người.
Thần kiếm thất thức tinh diệu tuyệt luân, uy lực mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt kiếm pháp mạnh mẽ như vậy lại có cảm giác thấp kém, mỗi một kiếm dường như đều có thể tránh thoát sự ràng buộc của không gian, không cho hắn thời gian để né tránh.
Hắn ỷ vào Đại Viên Kính Trí và thân pháp cho nên mới có thể miễn cưỡng ứng phó, nếu cứ như thế sớm muộn gì cũng sẽ bị thương. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.