Bạch Bào Tổng Quản

Chương 544: Hoài nghi




- Ta đã nghe nói qua về Tuyệt Vân kiếm khách này, có người nói hắn chưa từng thua một trận nào.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Tuy nói quy ẩn rất nhanh, thế nhưng quả thực kiếm pháp trác tuyệt.
- Sau khi Tuyệt Vân kiếm khách xuất đạo đã chọn khắp tông sư kiếm thuật trong thiên hạ, giẫm thanh danh của người khác mà thành danh, đắc tội với quá nhiều người.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Vì lẽ đó hắn quy ẩn ở nơi không ai biết, Tuyệt vân bảo cấp kia cũng thuận thế biến mất.
- Hiện tại lại xuất hiện sao?
Sở Ly cau mày nói:
- Có người nhặt được sao?
- Ừm.
Lục Ngọc Dung gật đầu:
- Có người nhặt được Tuyệt Vân bảo cấp.
- Không thể nào chứ?
Sở Ly cười nói:
- Ai đạt được cái này mà lại để cho người khác biết chứ?
- Có lúc gặp may đúng dịp, không phải ngươi không muốn để cho người khác biết thì người khác sẽ không biết.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Nhưng rốt cuộc là ai nhận được, đến nay không ai biết được.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Chỉ là lời đồn đại mà thôi.
- Vâng.
Lục Ngọc Dung gật đầu:
- Chỉ là đồn đại mà thôi, nếu như có tin tức xác thực thì đã sớm náo động thiên hạ rồi. Tuyệt Vân bảo cấp là thứ có mê hoặc rất lớn, đối với người trong thiên hạ cũng là như vậy, ngẫm lại mà xem, trong mấy năm ngắn ng ủi bước vào Thiên Ngoại Thiên, hơn nữa không cần thắng cảnh, đây là chuyện kinh người cỡ nào cơ chứ? Ai có thể giữ được bình tĩnh chứ?
Sở Ly đứng lên, chắp tay trầm ngâm.
Lục Ngọc Dung nói:
- Có phải ngươi đã động tâm rồi hay không?
Sở Ly cười liếc mắt nhìn nàng một cái:
- Ngươi cũng muốn lấy được nó đúng chứ?
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Ai mà không nghĩ đến chứ, chúng ta hợp tác, được chứ?
- Hợp tác sao...
Sở Ly Nói:
- Đạt được bí kíp hai người đồng thời xem hay sao?
- Đúng thế.
Lục Ngọc Dung gật gù.
Sở Ly cười nói:
- Ngươi có tâm tư tốt thế sao?
Hắn biết Lục Ngọc Dung vẫn muốn vượt lên trên mình, Tuyệt Vân bảo cấp là một cơ hội, nếu như có thể có được thật, cho dù không thể thay đổi để luyện võ công trên Tuyệt Vân bảo cấp, thế nhưng cũng có thể tham khảo một chút, có thể làm cho võ công tăng lên một bước.
- Ta đang nghĩ, rốt cuộc chuyện này có điểm gì quái lạ hay không.
Sở Ly chắp tay đi dạo, ánh trăng như nước, bốn phía rất là mát mẻ.
Lục Ngọc Dung mở miệng cười cợt:
- Coi như ngươi không hồ đồ.
- Ngươi cũng cảm thấy có gì đó quái lạ hay sao?
Sở Ly Nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Có phải là cái tròng hay không ta không biết, nhưng ta cảm giác bí kíp này vừa xuất hiện, thiên hạ chấn động, là một cơ hội tốt để gây ra sóng gió!
- Anh hùng nhìn thấy cơ hội đó.
Sở Ly nở một nụ cười.
Lục Ngọc Dung Hừ lạnh nói:
- Hiện giờ ngươi là Bí vệ cấm cung, hơn nữa còn trở thành Bách phu trưởng, đường làm quan rộng mở rồi đó!
Nàng rất hài lòng đối với phản ứng của Sở Ly, như vậy mới là đối thủ của nàng chứ.
Đổi lại là người bên ngoài, vừa nghe đến Tuyệt Vân bảo cấp này sẽ không thể chờ đợi được nữa mà muốn đoạt tới tay, cái gọi là thấy lợi tối mắt, một khi bị suy nghĩ này điều động thì sẽ rơi xuống tiểu thừa, tầm mắt quyết định kiến thức và trí tuệ, tâm tình không đủ tầm mắt không rộng, khi đó trí tuệ sẽ có hạn.
Sở Ly có thể lập tức nhảy ra, không bị bí kíp hấp dẫn, suy nghĩ khúc mắc ẩn sâu trong đó, có thể tìm ra được chỗ kỳ quặc, quả thực trí tuệ hơn người, không trách luôn có thể ép mình một đầu, mình cũng trải qua một đêm suy nghĩ mới có thể có được suy nghĩ này.
Sở Ly cười ha hả hai tiếng:
- Cái chức Bách phu trưởng này cũng có công lao của ngươi.
Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái hừ lạnh nói:
- Chuyện này ngươi phải cẩn thận tra một chút, có điều lại nói, một khi bí kíp này xuất thế, nhất định phải đoạt được để xem một chút.
-... Không thành vấn đề, ta đồng ý với ngươi.
Sở Ly cười nói:
- Tin tức của ngươi còn linh thông hơn so với ta, còn cần ta tra xét cái gì chứ?
Lục Ngọc Dung nói:
- Ta vô tình nhận được tin tức này, luận cơ sở ngầm, vẫn là Bí vệ cấm cung các ngươi còn hơn một bậc, ngươi không được phép giữ tin tức làm của riêng!
- Có tin tức ta sẽ thông báo cho ngươi, chúng ta hợp tác.
Sở Ly nói:
- Ta luôn cảm thấy có gì đó quái lạ, liệu có người nào đó thao túng chuyện này hay không?
- Biết rõ là cái tròng thì cũng sẽ có vô số người đi vào.
Lục Ngọc Dung nói:
- Làm việc như vậy mới có phong cách của ngươi.
Phong cách làm việc của Sở Ly thường thường là đương mưu, cho dù biết là kế hoạch của hắn thì cũng chỉ có thể nhắm mắt đi về phía trước, không có lựa chọn nào khác.
Sở Ly cười lắc đầu.
Nếu là hắn, quả thực có thể bố trí cái bẫy như vậy.
Là có người bố trí, hay là thật sự có bí kíp xuất thế chứ?
Lục Ngọc Dung nói:
- Có người nói An Vương còn có một nhi tử đúng không?
Sở Ly cười cợt:
- Cảnh vương cũng biết sao?
- Thật không nghĩ tới, An Vương gia còn có vận may như thế.
Lục Ngọc Dung nhíu mày nói:
- Lại là đệ tử Kim Cương tự, vui lớn như lên trời đấy nhỉ!
Sở Ly nói:
- Hắn đang tu luyện ở Kim Cương tự, chung quy sẽ có một ngày ra tự.
Lục Ngọc Dung đánh giá hắn:
- Ngươi không lo lắng hay sao?
- Lo lắng cái gì chứ?
Sở Ly cười nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Hiện giờ ngươi ép cho An Vương không thở nổi, khi nào nhi tử An Vương trở về, mang theo oai của đệ tử Kim Cương tự, khi đó ngươi sẽ không ép được như bây giờ nữa!
Sở Ly cười gật đầu.
Lục Ngọc Dung nhíu mày nhìn hắn, quả thực một chút lo lắng cũng không có, có gì đó rất quái lạ.
- Cảnh vương có ý gì?
Sở Ly cười nói:
- Có chút bất an đúng không?
- Khỏi nói là đệ tử Kim Cương tự, cho dù là thực sự có thể tu thành thần thông, tu luyện phương pháp mười đời thành Phật thì Cảnh vương cần gì phải sợ chứ?
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Sở Ly cười nói:
- Nghĩ một đằng nói một nẻo!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Người này, tâm tính không tệ chứ?
Nàng thông qua việc Sở Ly bình tĩnh đã suy đoán ra tiểu hòa thượng này rất tốt, bằng không chắc chắn hắn sẽ không có phản ứng như vậy.
- Cảnh vương nghĩ quá nhiều rồi.
Sở Ly Cười nói:
- Chờ võ công của An Vương khôi phục lại rồi nói cũng không muộn.
Lục Ngọc Dung nói:
- Nếu như An Vương lên làm Hoàng thượng, ngươi không sống nổi nữa!
Sở Ly nói:
- Quả thực như vậy.
- Vậy ngươi không vội một chút nào sao?
Lục Ngọc Dung nhíu mày nói.
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Bây giờ nói những chuyện này không quá sớm hay sao?
- Tên nhà ngươi có cái gì đó gạt ta!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
Sở Ly tuyệt đối là một người suy nghĩ sâu xa, thế nhưng lúc này lại thờ ơ không động lòng như thế, hiển nhiên là có cái gì đó mà mình không biết, chắc chắc là An Vương không làm được Hoàng thượng rồi.
- Bóng đêm đã sâu, ta không tiễn xa nữa.
Sở Ly ôm quyền một cái.
Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái, y phục màu trắng tung bay rời đi.
Sở Ly liếc mắt nhìn các hộ vệ bốn phía, lắc đầu một cái, tuy rằng khinh công của Lục Ngọc Dung tinh diệu, nhưng sự cảnh giác của bọn họ cũng quá kém.
Sở Ly đi tới Mai Nhị viện của Bí vệ phủ, trực tiếp gọi Tần Tấn vào trong.
Đám người Tần Tấn đang ở sân luyện võ luyện công, còn muốn tu luyện hơn đám người trẻ tuổi, chỉ có điều không thấy Mã Côn, hiển nhiên hắn đang trốn ở nhà tĩnh dưỡng.
- Tần lão đã nghe nói qua Tuyệt Vân bảo cấp chưa?
Sở Ly nói.
Tần Tấn đi vào trong phòng Sở Ly, lau hồ hôi trán, vừa muốn ngồi xuống, nghe vậy lập tức ngẩn ra:
- Tuyệt Vân kiếm khách, được xưng là đệ nhất kiếm khách trong thiên hạ, Bách phu trưởng cũng biết Tuyệt Vân bảo cấp sao?
Sở Ly nói:
- Ta nghe được tin tức, nói võ lâm lại xuất hiện Tuyệt Vân bảo cấp.
- Lại xuất hiện...
Tần Tấn thở dài nói:
- Xem ra lại xuất hiện một cao thủ hàng đầu rồi.
- Trong bí khố của cấm cung có quyển bí kíp này hay không?
Sở Ly hỏi.
Tần Tấn lắc đầu:
- Cấm cung không có, cho dù là bốn Đại tông phái cũng đang tìm.
- Ta hoài nghi có người phá rối.
Sở Ly cau mày nói.
Tần Tấn nói:
- Nếu thật sự là Tuyệt Vân bảo cấp, sợ là không có ai mà không muốn cướp, cho dù là đám người thống lĩnh cũng muốn lấy được!
Sở Ly nhíu nhíu mày.
Tần Tấn nói:
- Có người nói Tuyệt Vân bảo cấp có liên quan đến cảnh giới đại huyền bí của Thiên Thần.
Sở Ly đăm chiêu, cảnh giới Thiên Thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.