Bạch Bào Tổng Quản

Chương 477: Diệu thuật




Tiêu Thi lần nữa nhắm mắt lại, lắng nghe thanh âm nhu hòa của Sở Ly, theo âm thanh của hắn mà hít thở.
Sau mấy lần hít thở, mặt ngọc của Tiêu Thi đỏ lên, so với ánh trời chiều còn hồng hơn mấy phần, giống như uống say vậy, mặt ngọc kiều diễm ướt át, đôi mắt sáng lóe mê ly, thân thể loạng choạng.
Sở Ly vội vã đỡ lấy nàng.
Một đạo nội lực truyền vào, Tiêu Thi chậm rãi khôi phục lại như cũ.
Nàng gắt giọng:
- Sao ngươi lại có suy nghĩ vô căn cứ như vậy chứ?
Sở Ly nói:
- Cơ hội như vậy rất là hiếm thấy, người bên ngoài muốn gặp linh hạc mà không thể được, hơn nữa đây là thời khắc linh hạc tu luyện, không thể bỏ qua, tiếp tục.
- Có thể được thật sao?
Đôi mắt sáng của Tiêu Thi lập lòe nói:
- Người và hạc không giống nhau mà.
- Quy tắc thiên địa là như thế.
Sở Ly nói: 
- Thuật thổ nạp là phương pháp của thiên địa, đến đây đi!
-... Được rồi.
Tiêu Thi cũng không thèm đếm xỉa đến nữa.
Nàng vốn đã không sợ chết, có Sở Ly ở bên người, cho dù chết cũng có thể cứu sống được, vì vậy nàng tiếp tục để Sở Ly chỉ huy nàng hít thở.
Một lát sau, thân thể nàng loạng choạng, lần nữa ngã xuống, lại được Sở Ly đỡ lấy.
Sở Ly thông qua Đại Viên Kính Trí xem bên trong thân thể của nàng, quả thực không chịu nổi gánh nặng.
Thuật thổ nạp này cực kỳ tinh diệu, mất một lúc đã khiến cho nàng như say rượu, cũng không phải là say, mà là một đạo lực lượng vô hình tiến vào trong thân thể nàng, làm cho nàng không chịu nổi.
Linh khí trong linh hạc phong rất nồng nặc, lực lượng nhận được từ thổ nạp mà đến này cũng rất là mạnh mẽ.
Lại nhìn hai con hạc nhỏ, lại theo tiết tấu đặc biệt để hô hấp, thu nạp linh khí thiên địa, cũng thu nạp sạch sẽ linh khí Sở Ly truyền vào, chuyển hóa thành lực lượng đặc biệt, ôn dưỡng thân thể.
Thuật thổ nạp này tuyệt diệu tới cực điểm, chỉ là bản năng của hai con hạc nhỏ, như bản năng ăn uống vậy.
Tiêu Thi tỉnh táo một lúc, tiếp tục lại theo Sở Ly chỉ huy hô hấp, chờ một lúc, nàng lần nữa say ngất ngây.
Lần này Sở Ly không đánh thức nàng mà để cho nàng nằm ở trong một bụi cỏ rồi ngủ thiếp đi.
Hai con hạc nhỏ vẫn nhúc nhích không thổ nạp, giống như đã ngủ thiếp đi vậy.
Hai con linh hạc đứng trên ngọn cây quét mắt nhìn bên này một chút, cũng không tới đây.
Sở Ly thì lại khoanh chân ngồi vào trên bụi cỏ.
Hắn đã sớm đồng thời thổ nạp theo hai con hạc nhỏ, cảm nhận được lục phủ ngũ tạng đang phải chịu lực lượng vô hình đè ép, xoa bóp, trở nên càng thêm cường tráng, thuật thổ nạp này thật là tinh diệu.
Nếu như có thể hoàn toàn sửa đổi tiết tấu hô hấp của mình, giống như linh hạc vậy, trải qua tích lũy năm rộng tháng dài, như vậy lục phủ ngũ tạng của hắn sẽ càng ngày càng cường tráng, vượt quá tưởng tượng của bản thân.
Khi Tiêu Thi mơ màng tỉnh lại thì phát hiện ra trên người mình được khoác lên một cái xiêm y, đang ngủ ở trong bụi cỏ.
Sở Ly ngồi ở bên người, không nhúc nhích.
Trên trời có một vầng trăng treo cao, chẳng khác nào lấy tay có thể hái xuống được.
Trăng tròn chiếu ánh sáng xuống linh hạc phong xanh ngắt, cũng rơi vào trên người của Sở Ly.
Hai con hạc nhỏ cũng đứng ở bên người Sở Ly, không nhúc nhích như pho tượng, lông chim so với ban ngày càng hoàn mỹ hơn, toả ra ánh sáng ôn hòa, giống như được điêu khắc từ ngọc trắng vậy.
Tiêu Thi cảm thấy thiên địa rất là yên tĩnh, giống như trên thế gian chỉ còn lại mình và Sở Ly, còn có hai con hạc nhỏ mà thôi.
Nàng cúi đầu nhìn thân thể mình, cảm thấy như mềm mại hơn mấy phần, như có thể bay lên, lên tới trên trời.
Loại cảm giác kỳ diệu này là ảo giác, hay là thật sự đây?
Sở Ly mở mắt ra, mỉm cười nói:
- Cảm giác ra sao?
Tiêu Thi nói:
- Không giống trước đó nữa.
Sở Ly cười nói:
- Đây chính là diệu dụng của việc thổ nạp theo linh hạc, sau đó dần dần kéo dài thời gian tu luyện, tốt nhất là có thể hoàn toàn thay đổi tiết tấu, như vậy thân thể sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa.
- Đây là nội lực sao?
Tiêu Thi hỏi.
Sở Ly lắc đầu:
- Không giống như là nội lực, là một loại lực lượng khác, khả năng giống như một loại luyện thể thuật vậy... Nhưng cũng khó nói, phải luyện tiếp thì mới biết được, nói chung là diệu thuật.
- Như vậy thì có ích lợi gì chứ?
- Có thể kéo dài tuổi thọ, khiến cho tiểu thư sống lâu hơn nữa.
- Ta đã ăn Trường sinh thảo rồi mà.
- Lẽ nào tiểu thư còn ngại mình sống quá lâu sao?
- Ta sợ các ngươi chết hết, khi đó một mình ta sống sót cũng rất mất mặt.
Sở Ly nở nụ cười.
- Ngươi cười cái gì chứ?
Tiêu Thi lườm hắn một cái nói:
- Ngươi không dùng Trường sinh thảo, nào có sống lâu được bằng ta chứ?
Sở Ly nói:
- Nếu như ta bước vào cảnh giới Thiên Thần, như vậy tiểu thư sẽ không xong rồi.
- Ngươi có thể trở thành cao thủ Thiên Thần thật sao?
Tiêu Thi lắc đầu nói:
- Đó không phải là cảnh giời mà người bình thường có thể luyện thành đâu.
Sở Ly cười nói:
- Tiểu thư cảm thấy ta luyện được không?
-... Chuyện này đúng là khó nói.
Tiêu Thi chần chờ một lát, lắc đầu một cái.
Theo lý thuyết, cao thủ Thiên Thần không tới phiên Sở Ly đạt thành, nếu như không phải Đại Lôi Âm tự thì chính là hoàng thượng.
Nhưng Sở Ly là kỳ tài ngút trời, trong thời gian ngắn đã trở thành cao thủ Thiên Ngoại thiên, võ công vẫn đang không ngừng tiến bộ, có lẽ có thể trở thành cao thủ Thiên Thần cũng không biết chừng.
- Vì lẽ đó tiểu thư nên luyện các thổ nạp của linh hạc một chút đi.
Sở Ly cười nói: 
- Đừng có chờ chúng ta, nếu không tiểu thư sẽ không sống lâu bằng chúng ta đâu.
- Được rồi, ta luyện.
Tiêu Thi gật đầu.
Hai con hạc nhỏ vẫn chìm đắm trong tu luyện, vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Khô Vinh kinh của Sở Ly vẫn đang vận chuyển, truyền linh khí từ bốn phương tám hướng vào thân thể của chúng nó, đồng thời cũng truyền vào thân thể mình, thông qua thổ nạp hóa linh khí thành khí tức kỳ dị, củng cố lục phủ ngũ tạng.
Lục phủ ngũ tạng đang không ngừng được cường hóa, càng ngày càng mạnh hơn nữa.
Tiêu Thi lại luyện thuật thổ nạp một lúc, rất nhanh lại trở nên say sưa, lảo đảo.
Nàng bị tiếng hót vang dội đánh thức, lúc mở đôi mắt sáng ra thì đã là trời sáng.
Nàng quay đầu nhìn lại, Sở Ly đang đùa giỡn cùng hai con hạc nhỏ.
Hai con hạc nhỏ dùng miệng mổ hắn, giống như hai thanh kiếm vô cùng nhanh đâm tới, Sở Ly lấy quyền ngăn cản, hai con hạc nhỏ phấn khích kêu lớn, đánh thức nàng dậy.
Hai con hạc nhỏ không có chiêu thức gì, chỉ có một chữ nhanh, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Chúng nó lúc mới đầu chúng nó dùng miệng mổ, sau đó phát hiện ra không làm gì được Sở Ly thì lại vô sư tự thông vận dụng thân pháp, dùng cái móng vuốt, nhảy lên nhảy một cái, khiến cho miệng vừa dài vừa nhanh hơn mấy phần.
Tiêu Thi nhìn một lúc, lắc đầu mỉm cười.
- Phanh!
Cái miệng của một con hạc nhỏ bị Sở Ly né ra, nó không dừng lại mổ lên trên một tảng đá ở trên đất.
Tức thì tảng đá vỡ thành hai mảnh, dọa cho Tiêu Thi nhảy dựng một cái.
- Quá nguy hiểm!
Tiêu Thi vội vàng kêu lên.
Sở Ly chống lại hai cái miệng dài, vừa cười vừa nói:
- Lúc này mới thú vị!
- Nếu như trúng thật, ngươi có thể chịu được sao?
Tiêu Thi nói.
Sở Ly cười nói:
- Ta đã luyện thể thành công, không sao cả.
Tiêu Thi nói:
- Hai tiểu tử này thả ra bên ngoài đã đủ để thu thập cao thủ Thiên Ngoại thiên rồi.
Sở Ly gật gù.
Đây chính là chỗ đáng sợ của linh thú, hai con hạc nhỏ này còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy, hai con linh hạc thành niên kia lợi hại thế nào hai người cũng có thể thấy được, Sở Ly đánh không lại, không biết cao thủ Thiên Thần có thể đánh được bọn nó hay không.
Hai con linh hạc thành niên kêu lên một tiếng, từ trên bầu trời hạ xuống, trong miệng ngậm một động vật to như thỏ, móng vuốt cũng bắt được một con, Sở Ly không nhận ra được hai loại này.
- Có khả năng đây là linh thỏ đó.
Tiêu Thi nói.
Sở Ly cười nói:
- Linh hạc còn ăn cái này sao? Giống như Kim Ưng ăn thỏ vậy?
Tiêu Thi nói:
- Cái gì chúng nó cũng có thể ăn được, đừng tưởng rằng chúng nó ngồi không!
Linh hạc vứt hai con linh thỏ cho Sở Ly, sau đó lại phân biệt ném con thỏ ở trong miệng về phía hai con linh hạc nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.