Bạch Bào Tổng Quản

Chương 463: Phế công




Ầm!
Trịnh Lập Đức bay ra ngoài.
Mọi người kinh hãi, lập tức nghĩ tới một việc không phải trung niên hèn mọn đánh về phía bọn họ mà là tìm tới An vương. Cho nên bọn họ phải bảo vệ An vương.
Đáng tiếc An vương đã tiến vào trong rừng cây, bọn họ không tìm được, cho nên chỉ có thể đánh về phía trung niên hèn mọn mà thôi.
Trung niên hèn mọn lại cười lạnh một tiếng:
- Sở Ly, còn không ra sao?
Bầu trời đêm yên tĩnh, không có tiếng đáp lại.
- Được, vậy ta sẽ giết tất cả mọi người trong An vương phủ!
Trung niên hèn mọn nói xong quát một tiếng, thanh âm như tiếng chuông, chấn động đến mức chim chóc trong rừng cây sững sờ bay lên.
Các hộ vệ nhào tới.
Trung niên hèn mọn cười lớn một tiếng, đón nhận công kích của bọn họ.
- Ầm ầm ầm ầm...
Những tiếng vang trầm thấp liên tiếp vang vọng, từng hộ vệ bay ra ngoài.
Ở trước mặt trung niên hèn mọn này, bọn họ như đứa trẻ không có sức phản kháng vậy, động tác rất chậm, không đụng tới được một cọng tóc gáy của trung niên hèn mọn, lại bị trung niên hèn mọn này đánh bay.
Thân pháp của trung niên hèn mọn này nhanh như điện, song chưởng như điện, nhanh đến mức không thấy rõ được cái bóng của đối phương.
Trong nháy mắt, không ngờ các hộ vệ không có một người nào đứng được nữa, động tác của đối phương nhanh chóng làm cho người ta líu lưỡi.
- Khá lắm Sở Ly, quả nhiên đủ nhẫn tâm!
Trung niên hèn mọn cười lớn một tiếng, hóa thành một mảnh cái bóng, giống như một đám mây đen bỗng nhiên rời đi, rất nhanh đã biến mất ở trước mắt của mọi người.
Chúng hộ vệ trợn mắt lên, nhịn đau khổ mà thúc giục nội lực, muốn bức cỗ chưởng lực kỳ dị này ra.
Đáng tiếc chưởng kình của Thiên Lôi chưởng rất kỳ dị, tinh khiết tới cực điểm, hơn nữa lại còn bá đạo tới cực điểm, lục phủ ngũ tạng của bọn họ không ngừng bị tàn phá, mất một lúc đã bị trọng thương, nếu không phải thân mang linh dược thì tính mạng của bọn họ đã sớm bị hủy rồi.
- A di đà phật...
Hư Ninh tuyên dài một tiếng phật hiệu, sau đó lại đứng dậy đi tới trước người của mọi người, cất giọng nói:
- Mọi người đồng thời ngồi xuống, lòng bàn tay dán sát vào phía sau lưng của đối phương, hình thành một vòng tròn.
Mọi người đều tin phục hắn cho nên lập tức làm theo lời của hắn.
Bọn họ vất vả bò lên, nhịn đau khổ, trên mặt rất đau đớn, thở hồng hộc tạo thành một vòng tròn rồi ngồi xuống, vươn tay đặt vào sau lưng của người trước mặt, người sau nối liền người trước, cuối cùng liên kết với nhau, hình thành một vòng.
Hư Ninh nói:
- Thứ mọi người trúng chính là Thiên Lôi chưởng, một mình không có cách nào hóa giải được, chỉ có mượn lực lượng lẫn nhau, khiến cho những chưởng lực này chạm vào nhau, làm chúng tan rã thì mới được. Mọi người chậm rãi thúc giục nội lực truyền vào thân thể của đồng bạn, để nội lực liên kết với nhau đi.
Mọi người nghe theo, chậm rãi vận chuyển, bọn họ đã cảm giác được cỗ chưởng lực kỳ dị kia đang chậm rãi tan rã, cuối cùng biến mất, cảm giác thân thể khó chịu cũng tiêu tan, chẳng khác nào từ địa ngục lên tới thế giới cực lạc vậy.
Cảm nhận một màn cực kỳ thần kỳ này, cả đáp liên tục ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía Hư Ninh.
Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Đây là giải pháp đặc biệt Thiên Lôi chưởng của Tử Vân sơn, sau này mọi người cũng có thể dùng, hiện tại đi tìm Vương gia đi thôi.
Mọi người vội vã chắp tay hợp thành hình chữ thập đáp lễ, đứng dậy tìm kiếm An vương.
Bọn họ đều bị thương, cũng may chưởng kình đã bị loại trừ, sẽ không chuyển biến xấu nữa, cho nên có thể chậm rãi khôi phục được.
Chỉ là bọn hắn nghĩ tới thân pháp của trung niên hèn mọn vẫn còn cảm thấy đáng sợ, quá nhanh, không kịp phản ứng. Nhiều như vậy người mà lại không khác gì trang trí, đây chính là tuyệt học trấn phái của Tử Vân sơn, không trách Tử Vân sơn có thể trở thành một trong bốn Đại tông phái, thật là khủng bố!
Rất nhanh, bọn họ đã tìm ra An vương đang hấp hối ở trong rừng cây.
Khóe miệng của An vương có máu tươi tràn ra, nằm trên mặt đất, vô cùng chật vật, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt thở vậy.
Bọn họ vội vã giúp hắn ăn đan dược vào, là đan dược cứu mạng, sau đó lại nâng An vương đem tới bên đống lửa, sau đó từng người ngồi xuống, vây quanh An vương vào giữa, từng người đều nhắm mắt điều tức, bắt đầu vận công chữa thương.
Lúc nửa đêm, An vương chậm rãi tỉnh lại.
Hư Ninh đang ngồi ở bên cạnh hắn.
An vương rên rỉ một tiếng:
- Tôn giả?
Hư Ninh mở mắt ra nhẹ giọng nói:
- Vương gia cảm giác ra sao?
- Ta đã nhặt về một cái mạng rồi sao?
An vương nói.
Hư Ninh nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Hắn vẫn có kiêng kỵ, cho nên không dám giết Vương gia.
- Hừ!
An vương cắn răng, tức giận nói: 
- Sở Ly!
Hư Ninh nói:
- Có khả năng Đại tổng quản đã chạy trốn, vì lẽ đó hắn mới đuổi tới, muốn lợi dụng tính mạng của mọi người để bức Đại tổng quản hiện thân, đáng tiếc Đại tổng quản không ở đây.
- Cho dù ở đây thì hắn cũng sẽ không hiện thân!
An vương cười lạnh nói: 
- Đều là phiền phức mà hắn chọc vào!
- Vương gia, thương thế của người quá nặng, cần điều dưỡng cho tốt.
Hư Ninh thấp giọng nói:
- Hay là về phủ trước đi, không thể đi tới phủ Quốc Công nữa.
-... Cũng tốt.
An vương biết, bây giờ mình đi tới phủ Quốc Công thì sẽ là tự rước lấy nhục.
Tiêu Thiết Ưng đã sớm nổi giận trong bụng, tuyệt đối không sẽ bỏ qua cơ hội này, sẽ làm nhục hắn một phen, cho nên hắn tới lúc này cũng chính là tự rước lấy nhục.
An vương giẫy giụa ngồi dậy, vận công điều tức, vừa vận công, sắc mặt hắn lập tức đại biến.
Hắn trừng mắt về phía Hư Ninh:
- Võ công của ta?
Hư Ninh thở dài, thấp giọng nói:
- Vương gia, người lại phải tu luyện thêm một lần nữa.
- Tên này là ai?
An vương cắn răng, chậm rãi hỏi:
- Người phế võ công ta là ai?
- Cảnh Hoa Vinh.
Hư Ninh nói: 
- Đệ tử đời trước của Tử Vân sơn, sở trường về Thiên Lôi chưởng, giết người như ngóe.
- Cảnh, Hoa, Vinh...
An vương nói từng chữ từng chữ, dường như muốn khắc cái tên này vào đầu, tuyệt đối không quên.
- Vương gia, tính mạng vẫn còn đó, bắt đầu tu luyện lại từ đầu là được rồi.
Hư Ninh bình tĩnh nói.
An vương lạnh lùng nói:
- Tôn giả nói rất nhẹ, ta tu luyện từ đầu sẽ cần phải bao lâu mới có thể khôi phục lại tu vi lúc trước cơ chứ?
- Ta nghĩ bằng vào khả năng của Vương gia, ba năm rưỡi là có thể?
Hư Ninh nói.
- Ba năm! Năm năm!
An vương cười lạnh một tiếng, lập tức ho khan kịch liệt.
Hư Ninh đặt tay vào sau lưng hắn, đưa vào một luồng nội tức, lại nhẹ nhàng nói:
- Vương gia hà tất phải nhụt chí, chỉ là năm năm mà thôi, chỉ là trong nháy mắt. Tu luyện lại từ đầu sẽ làm cho căn cơ càng thêm thâm hậu, càng có lợi cho cảnh giới Thiên Thần.
- Năm năm, năm năm!
An vương lạnh lùng nói:
- Lẽ nào ta phải để cho Sở Ly sống thêm năm năm nữa chứ?
Hư Ninh bình tĩnh nói:
- Vương gia, vận mệnh đã như vậy, vậy cứ để cho hắn tạm thời sống sót đi, chờ võ công của Vương gia đại thành, khi đó lại trừng trị hắn cũng không muộn.
- Không được!
An vương lắc đầu:
- Ta tuyệt đối không có cách nào nhịn được năm năm!
Hư Ninh bình tĩnh nhìn hắn.
An vương cắn răng nói:
- Quý tự có phương pháp gì có thể khôi phục võ công hay không?
Hư Ninh lắc đầu.
An vương nói:
- Bốn Đại tông phái cũng không có sao?
Hư Ninh thở dài:
- Vương gia, cứu mạng thì rất dễ, khôi phục võ công thì lại rất khó. Trong thiên hạ ngày nay có thể làm được, sợ rằng chỉ có hoàng thượng và vị cao thủ Thiên Thần kia của Đại Lôi Âm tự, Vương gia muốn cầu trợ hoàng thượng hay không?
-... Không thể.
An vương chậm rãi nói.
Hắn biết, nếu như mình cầu viện với phụ hoàng, như vậy tất cả sẽ xong, có sống thì cũng là một cỗ thân xác mang nhục.
Phụ hoàng vẫn không muốn để cho mình kế thừa ngôi vị hoàng đế, bằng không, lúc trước cũng sẽ không đồng ý việc hôn nhân cùng với phủ Quốc Công.
Nhưng hắn cũng biết, phụ hoàng sẽ không can thiệp quá nhiều vào việc của mình. Chỉ cần không giết huynh đệ, dù có dằn vặt như thế nào đi nữa thì phụ hoàng sẽ chỉ ở một bên nhìn vào, chỉ khi nào cầu viện phụ hoàng, như vậy cũng mang ý nghĩa hắn sẽ rút lui ra khỏi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Hắn khổ cực cố gắng nhiều năm như vậy là vì ngôi vị hoàng đế, không thể có được ngôi vị hoàng đế, dù có sống sót cũng mất mặt, huống hồ lại là khôi phục võ công?
- Nói như thế, cũng chỉ có thể tự mình tu luyện thôi sao?
An vương trầm giọng nói.
Hư Ninh chậm rãi gật đầu.
An vương nói:
- Được rồi... Đi tìm Sở Ly đi!
- Vương gia, có lẽ Đại tổng quản đã trốn đến một nơi khác.
Hư Ninh nói.
An vương hừ lạnh một tiếng:
- Tìm xem xem, ta không tin hắn có thể chạy đi thật, không chừng hắn đã chết rồi... Nếu như không chết, vậy thì giết hắn!
Hắn đã tự mình lĩnh giáo qua võ công của Cảnh Hoa Vinh, dù Sở Ly có lợi hại đến đâu thì cũng trốn không thoát được chưởng pháp của Cảnh Hoa Vinh, chưởng pháp này quá là lợi hại.
- Vâng.
Tay Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ.
Mọi người bắt đầu đứng lên, mang theo thân thể có thương tích bắt đầu khuếch tán ra bốn phía tìm kiếm Sở Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.