Bạch Bào Tổng Quản

Chương 460: Tập kích ban đêm




Hoàng hôn buông xuống, mọi người nghỉ ngơi, trực tiếp nghỉ ngơi ở trong một rừng cây.
Lửa trại được nhóm lên, lại mang một ít món ăn dân dã đặt lên trên lửa trại, mùi thịt xì xèo phân tán, sau đó lại lấy thêm thịt và lương khô của mình, đồ ăn rất là phong phú.
Bóng đêm dần dần trở nên thâm trầm, Sở Ly lẳng lặng ngồi ở trước lửa trại, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của hắn.
An vương ngồi phía đối diện hắn, gương mặt tuấn tú ở dưới ánh lửa sáng tối chập chờn, ánh mắt nhìn về phía Sở Ly cũng rất là âm trầm, không ngừng biến ảo.
Hư Ninh ngồi xếp bằng ở dưới một gốc cây thông, không nhúc nhích, giống như đã hòa vào làm một thể với cây thông vậy.
Trịnh Lập Đức cảm giác cả người mình rất khó chịu, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn.
Khí tức mà Sở Ly và An vương phun trào ra thật là làm cho người ta khó chịu, hai người biết rõ tuy rằng hận không thể diệt đối phương, thế nhưng lại phải ngồi mặt đối mặt với nhau, ai cũng không nói ra được một lời nào.
Trịnh Lập Đức biết khúc mắc của An vương, lúc trước mười vị cao thủ Thiên Ngoại thiên bị diệt đi, đánh gãy sống lưng của An vương phủ, thiếu chút nữa đã phá huỷ mười mấy năm khổ tâm của An vương, bảo sao hắn không hận Sở Ly tận xương cơ chứ?
Khi đó Sở Ly còn khác chủ, chuyện cũng không có cách giải quyết được, đáng tiếc mọi chuyện lại làm quá tuyệt, cho nên mới làm cho An vương không có cách nào yên tâm được, cho nên tất sẽ trừ cho yên tâm.
Nếu như mười vị cao thủ Thiên Ngoại thiên lúc trước không bị giết, nhất định thái độ của An vương sẽ rất là khác, nhất định sẽ coi hắn là nhân tài quan trọng nhất, khiêm tốn tiếp nhận, hơn nữa lại còn tận tâm lung lạc, tuyệt sẽ không trở thành kẻ thù như lúc này.
Đáng tiếc thế sự luôn bất đắc dĩ như vậy, chuyện ngày xưa không thể tái hiện được, cho nên không có cơ hội để sửa sai nữa.
Hơn nữa hắn hoài nghi, cho dù lại có thêm một lần nữa để lựa chọn, Sở Ly vẫn sẽ làm như thế, chắc chắn sẽ không để cho An vương phủ uy hiếp đến phủ Dật Quốc công, trung tâm như vậy đáng để kính nể, đáng tiếc cho dù Vương gia khâm phục thế nhưng cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Sở Ly ngẩng đầu nhìn An vương một chút, nói:
- Võ công của Vương gia luyện ra sao rồi?
An vương quăng một cái gỗ vào trong đống lửa trại, lạnh nhạt nói:
- Mới nhập môn, còn không giết được ngươi.
Sở Ly mỉm cười nói:
- Vương gia muốn giết ta, hà tất phải tự mình động thủ chứ, đám người Hư Ninh tôn giả, Trịnh thống lĩnh cộng lại là giết được ta rồi!
An vương lắc đầu:
- Ta muốn tự mình giết ngươi hơn!
- Vương gia cảm thấy thực sự có thể giết chết được ta hay sao?
Sở Ly cười cợt:
- Vương gia đang bế quan, ta cũng không nhàn rỗi, ta nghĩ dù sao thiên tư của ta cũng mạnh hơn Vương gia chứ?
-... Ngươi nói vậy là có ý gì?
An vương cau mày nói:
- Ngươi cảm thấy ta vẫn không đánh lại được ngươi sao?
Sở Ly gật gù:
- Vương gia vẫn đang tự mình lừa gạt mình, thế nhưng lại không chịu thừa nhận điểm này mà thôi, ngươi nên hiểu rõ.
- Ta không tin!
An vương lạnh nhạt nói:
- Ta tin rằng ta có thể giết chết được ngươi!
Sở Ly thở dài:
- Nếu Vương gia tự tin như vậy, vậy thì bế quan tiếp tục khổ tu đi thôi.
- Chỉ sợ ta còn chưa động thủ thì ngươi đã bị người khác giết trước rồi!
An vương lạnh nhạt nói.
Hắn liếc mắt nhìn hai mảnh bóng tối ở dưới lửa trại.
- Xì!
Hai đạo bóng đen lóe lên, bao phủ về phía Sở Ly.
Gỗ ở trong của Sở Ly hóa thành hai đạo lưu quang, bắn trúng hai cái bóng này.
Hai mảnh gỗ này lại đánh vào khoảng không, trực tiếp xuyên qua bóng tối.
Hai cái bóng này không gặp một chút trở ngại nào, tiếp tục đánh úp về phía Sở Ly.
Ánh lửa rất sáng sủa, Trịnh Lập Đức lập tức nhìn thấy hai cái bóng này đánh về phía Sở Ly, giống như hai tấm võng lớn bao phủ tới, vô cùng nhanh.
An vương không có dự định hỗ trợ đối phương, hắn ước gì hai người thích khách này giết chết Sở Ly là tốt nhất.
- Ầm ầm!
Hai tay của Sở Ly phân biệt đánh về một cái bóng.
Thân thể của hắn tức thì cứng đờ, tóc đột nhiên dựng thẳng lên.
Hai cái bóng đen hiện ra thân thể, một người thấp bé hèn mọn, một người gầy gò đến yếu đuối mỏng manh.
Hai người này cũng dừng lại, tiếp theo lại xuất chưởng, tiếng sấm mơ hồ lưu chuyển ở trong bầu trời đêm.
Sở Ly quát lên:
- Bảo vệ Vương gia!
Trịnh Lập Đức và Hư Ninh vội vã che ở trước mặt của An vương.
Người trung niên thấp bé hèn mọn ấn xuống một chưởng, nhanh như điện, nhanh đến mức không kịp phản ứng nữa.
Sở Ly ra quyền, quyền chưởng giao tiếp, Sở Ly lần nữa trúng chiêu, thân thể cứng đờ, tu vi của người này còn sâu xa hơn Trương Thứ và Mạnh Kiên.
Một trung niên gầy gò khác nhân cơ hội thân thể hắn cứng đờ tấn công tới.
Sở Ly giống như một khối gỗ, không có chút phản ứng nào đã bị trung niên gầy gò bắn trúng, ánh sáng màu tím lưu chuyển, bàn tay phải đánh vào trên ngực trái của hắn.
- Ầm!
Hắn giống như một tảng đá bị ném ra ngoài, bay lên trên không trung.
Mà phương hướng hắn bay ra chính là vị trí của An vương.
An vương đẩy Trịnh Lập Đức và Hư Ninh ra, vỗ ra một chưởng, kim quang trên bàn tay phải lập lòe, vững vàng đánh vào người của Sở Ly.
Sở Ly ầm một tiếng, một lần nữa bay ra ngoài, người ở trên không trung lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Khà khà...
Hai người trung niên phát ra tiếng cười quái dị, chẳng khác nào hai đạo điện quang, lần nữa bắn về phía Sở Ly.
Người Sở Ly ở trên không trung lại phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng trong lòng lại rất vui sướng.
Uy lực Âm Lôi chưởng của hai người này rất mạnh mẽ, sau khi Thiên Ma khí cắn nuốt lại càng tinh tiến nhiều hơn, càng ngày càng có thể thấy rõ được Thiên Ma công tầng thứ tư.
- Ầm ầm ầm ầm...
Hai người thay phiên nhau đánh về phía Sở Ly, xem Sở Ly như là một quả bóng cao su, vẫn liên tục đánh, khiến cho hắn bay ở trên không trung, không thể rơi xuống đất được.
Thân pháp của hai người như điện, hai tay có ánh sáng màu tím lưu chuyển, trên thân thể mơ hồ toả ra tiếng sấm rền, tuy rằng tướng mạo rất buồn cười, thế nhưng thanh thế lại rất kinh người.
Mọi người đứng tại chỗ, không dám đi trêu vào bọn hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Ly càng bay càng xa mà thôi.
An vương nở nụ cười ha hả.
Hư Ninh liếc mắt nhìn hắn một cái.
Trịnh Lập Đức cũng nhìn hắn một chút.
An vương vẫn còn chìm đắm trong sự hưng phấn, chưa từng phát giác ra có hai ánh mắt đang nhìn mình.
Hắn chỉ cảm thấy thoải mái tới cực điểm, nhìn Sở Ly bị đánh từng chưởng từng chưởng, không còn chút sức đánh trả nào cả Giống như một tấm vải rách bay tới bay lui, giống như mình đang đánh hắn vậy, rất là sảng khoái.
Hai người mỗi người một chưởng thay phiên nhau đến, nhanh như chớp giật, một mặt xuất chưởng một mặt nghĩ, cảm thấy tin đồn đã nói quá sự thật, cái gì mà tuổi trẻ tuấn kiệt, cũng chỉ đến như thế mà thôi.
Sau hai mươi chưởng, hai người đã đánh cho Sở Ly bay ra xa hơn một trăm thước, bị đánh bay vào trong nơi sâu xa của rừng cây, rời khỏi tầm mắt của đám người An vương.
Bọn họ mơ hồ cảm thấy không đúng.
Đổi lại là người bình thường, trúng hai chưởng đã mất mạng rồi. Thế nhưng Sở Ly đã trúng hai mươi chưởng nhưng vẫn không có gì khác thường, không chỉ khí tức không yếu bớt đi mà trái lại càng ngày càng cường thịnh.
Lực phản chấn từ trên thân thể hắn truyền đến càng ngày càng mạnh, có thể cảm nhận được rõ ràng hắn đang trở nên mạnh mẽ, giống như không phải hai người đang đánh hắn, mà là đang giúp hắn vậy.
Rất có khả năng hắn đang mượn cơ hội đột phá cảnh giới của chính mình!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Thân thể của tên trung niên hèn nhọn bỗng nhiên cất cao lên, trên người lần nữa truyền đến tiếng sấm rền mơ hồ, trong lòng bàn tay phải nổi lên ánh sáng màu hồng, cùng lên một lượt với trung niên gầy gò, đều mang theo khí tức hủy diệt làm cho người ta sợ hãi, dường như có thể hủy diệt vạn vật vậy.
- Ầm!
Sở Ly lại trúng thêm một chưởng.
- Ầm!
Như tiếng sấm nổ vang, Sở Ly giống như mũi tên rời cung bắn ra, so với lúc trước lại còn nhanh hơn mấy phần.
Sở Ly phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng đã bị chấn thương.
Một chưởng mang theo ánh sáng màu hồng này mang theo lực lượng chí cương chí dương, nhưng lại càng bá đạo cuồng mãnh hơn nữa.
Đại Viên Kính Trí của hắn đã nhìn thấy, chưởng kình ngưng tụ không tan, dường như đã hóa thành một đạo điện quang, sau khi tiến vào trong cơ thể lập tức nổ tung liên miên không dứt, phá hoại mỗi một nơi trong thân thể, quả thực là đã phá hủy tất cả.
Trong lúc mấu chốt, vẫn là Thiên Ma khí phun ra, lập tức thôn phệ nội kình đang lóe lên điện quang.
Lần này tương đương với mười cái Âm Lôi chưởng.
- Khá lắm!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, phát hiện ra một đạo Âm Lôi chưởng vẫn không làm gì được Sở Ly, trong lòng đều có chút kinh dị.
Chẳng lẽ tên này là quái vật, bọn họ chưa từng thấy một ai trúng Âm Lôi chưởng mà vẫn có thể bình yên vô sự, tiểu tử này chỉ phun ra một ngụm máu, khí tức vẫn vượng như cũ, quả thực giống như làm thế nào cũng không đánh nát được vậy.
- Ta không tin!
Trung niên hèn mọn lập tức trở nên anh khí bộc phát, cả người giống như khí cầu khô quắt một lần nữa tràn ngập khí thể vậy, thi triển ra công kích mạnh mẽ, hắn quát một tiếng rồi lại ấn xuống một chưởng.
Sở Ly lại trúng một chưởng, miệng phun ra máu.
- Ầm!
Sở Ly lại bắn ra ngoài.
Người hắn ở trên không trung, thế nhưng ánh mắt thì lại sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.