Bạch Bào Tổng Quản

Chương 452: Âm lôi




Nàng nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, trên bầu trời có một đạo ánh sáng buông xuống, rơi xuống trên người của nàng.
Khuôn mặt của nàng tức thì giống như ngọc trắng, quanh thân tỏa ra ánh sáng ôn hòa lộng lẫy, tất cả mọi khí tức phàm tục trong nháy mắt thối lui, y phục màu trắng tung bay như là tiên tử.
Mạnh Kiên đuổi theo, trong lòng bàn tay mơ hồ lóe lên ánh sáng màu tím.
Sóng mắt giống như nước của Lục Ngọc Dung trở nên không vui không buồn, bình tĩnh mà lạnh lùng, liếc hắn một cái như là đang nhìn một vật chết vậy, đôi tay nhỏ như được điêu khắc từ ngọc trắng nhẹ nhàng đón nhận công kích.
- Ầm ầm!
Một tiếng trầm thấp vang lên, giống như một tiếng sấm mùa xuân nổ vang.
Mọi người ngẩn ra.
Lục Ngọc Dung bình tĩnh đứng tại chỗ, y phục màu trắng bay phần phật, chẳng khác nào đang đứng ở bên trong gió lớn.
Mạnh Kiên lại ầm một tiếng đụng vào trên tường, khóe miệng mơ hồ có máu chảy ra.
Hắn dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn Lục Ngọc Dung, hai mắt trợn lớn, khóe miệng có máu chảy ra.
Hắn ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới Lục Ngọc Dung lại có thể đỡ được một kích này của mình.
Đây chính là Âm Lôi chưởng, Thiên nhân cảm ứng, lấy thân thể là một thiên địa, từ đó dưỡng dụng ra sấm sét từ trong cơ thể rồi đánh ra.
Sấm sét chí dương chí cương, mạnh mẽ vô song, có thể hủy diệt tất cả, dưới một chưởng này của hắn, thân thể máu thịt tuyệt đối không có may mắn thoát khỏi.
Lục Ngọc Dung bình tĩnh quét mắt nhìn hắn một chút, lập tức loáng một cái đã xuất hiện ở trước mặt của hắn, đôi tay nhỏ giống như ngọc trắng lần nữa đánh tới.
Mạnh Kiên bỗng nhiên lóe lên, lần nữa biến mất ở trên tường, một chưởng này của Lục Ngọc Dung đánh vào khoảng không.
Nàng quét mắt nhìn một chút, lạnh nhạt hừ lạnh nói:
- Tự rước lấy nhục!
- Sưu!
Một vệt sáng chẳng khác nào lưu tinh từ trên trời bay xuống, trong nháy mắt đã rơi vào dưới chân tường.
Thân thể Mạnh Kiên tức thì hiển hiện.
Tay hắn che ngực trái, trên ngực có một thanh phi đao cắm vào.
Hắn gắt gao trừng mắt nhìn Sở Ly đang nhẹ nhàng bay xuống dưới.
Áo bào trắng trên người Sở Ly tung bay, hắn nhìn Lục Ngọc Dung gật gù, nhìn về phía Tuyết Lăng đã bị khảm ở trên tường không nhúc nhích, đã hôn mê từ lâu.
Trên mặt của Tuyết Lăng có một lỗ thủng, đã bị hủy đi dung mạo.
Sắc mặt của nàng tái nhợt như tờ giấy, lông mày nhíu chặt, cho dù hôn mê vẫn có thể cảm giác được sự thống khổ kia.
Nhìn thấy những cảnh này, sát cơ của Sở Ly phun trào, lạnh nhạt nói:
- Mạnh Kiên sao?
- Ngươi chính là Sở Ly?
Mạnh Kiên lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn về phía Lục Ngọc Dung.
Lục Ngọc Dung đang nhìn về phía Sở Ly.
Tình cảnh này ở trong mắt của Mạnh Kiên đó là Lục Ngọc Dung liếc mắt đưa tình nhìn Sở Ly, trong lòng căm ghét như điên, cắn răng hừ lạnh nói:
- Ta chính là đại ca của Mạnh Chấp, Mạnh Kiên!
Sở Ly bình tĩnh nhìn hắn:
- Ta chẳng cần biết ngươi là ai, đến Thiên Xu viện ám sát thì nhất định sẽ phải chết.
Hắn hơi vung tay, tức thì lại có một vệt sáng bắn ra.
- Sưu!
Trong khoảng cách ngắn như vậy Mạnh Kiên không có cách nào tránh né, thân thể run rẩy, dường như đã mờ đi mấy phần, hóa thành một đám bóng đen.
Phi đao mang theo một chùm máu, bắn thủng một cái bóng.
Mạnh Kiên lần nữa biến mất, hòa vào làm một thể với cái bóng kia.
Sở Ly thầm than, bộ bí thuật này của đối phương quả thực khá kỳ dị, có thể làm cho thân thể trở nên mơ hồ, vô cùng kỳ diệu, vượt qua tưởng tượng của người bình thường.
Trên tay hắn lại xuất hiện hai thanh phi đao, phân biệt ném ra.
- Sưu! Sưu!
Hai thanh phi đao tức thì bắn trúng Mạnh Kiên.
Mạnh Kiên cắn răng không nói tiếng nào chui ra ngoài tiểu viện, biến mất ở trong màn đêm.
Sở Ly không để ý tới hắn mà tiếp lấy Tuyết Lăng, lại cho dùng một viên đan dược.
Linh khí từ bốn phương tám hướng, từng tia từng tia tiến vào trong thân thể của Tuyết Lăng, khôi phục thương thế của nàng, rất nhanh Tuyết Lăng đã từ từ tỉnh lại.
Tiêu Thi mở cửa phòng, khuôn mặt tuyệt đẹp mang theo vẻ lạnh lùng, sóng mắt giống như nước quét qua tiểu viện một chút:
- Náo nhiệt như thế sao?
Nàng đã sớm tỉnh lại, bị Sở Ly mang tới tiểu viện của hắn, lúc này vừa mới trở về.
Sở Ly nói:
- Tiểu thư, ngươi đi về trước đi, bên này không có chuyện gì đâu.
Tiêu Thi liếc nhìn hắn một chút, lại nhìn về phía Tuyết Lăng:
- Tuyết Lăng không sao chứ?
Sở Ly nói:
- Bị thương không nặng, không tới mấy ngày đã có thể khôi phục được rồi.
Tiêu Thi nhíu mày.
Nàng biết bản lĩnh chữa thương của Sở Ly rất lợi hại. Lúc này cần mấy ngày mới có thể khôi phục, xem ra thương thế của Tuyết Lăng rất nặng.
Tiêu Thi lại nhìn về phía Lục Ngọc Dung:
- Ngươi cũng tới sao?
Lục Ngọc Dung nói:
- Không nghĩ tới Mạnh Kiên này còn có mấy phần bản lĩnh thật sự đó!
- Ngươi cũng mau trị thương đi.
Sở Ly nói:
- Một chưởng này của hắn cũng có uy lực không nhỏ đâu!
- Hừm, ta đi trước một bước.
Lục Ngọc Dung gật gù.
Nàng nhẹ nhàng bay lên, giống như tiên tử ở dưới ánh trăng bay trở về cung trăng vậy.
- Đại tổng quản, có cần đuổi theo hay không?
Liễu Tinh hỏi.
Sở Ly lắc đầu:
- Không cần, mọi người làm gì thì làm đi.
- Vâng.
Ba người Liễu Tinh rất biết điều cáo từ, trở lại vị trí cũ.
Sở Ly ôm Tuyết Lăng trở về phòng, lại đặt nàng nằm trên cái giường nhỏ.
Tiêu Thi nhíu mày nói:
- Nàng thực sự không sao sao? Vết thương trên mặt này, sợ rằng sẽ bị hủy dung mạo!
Sở Ly móc ra một bình sứ ở trong ngực rồi nói:
- Xoa thuốc mỡ này cho nàng, hai ngày sau là có thể khôi phục rồi… Để cho nàng nghỉ ngơi trước đi, hai ngày nữa sẽ khỏi hẳn, ta sẽ đi ra ngoài một chút.
- Ngươi muốn đi giết Mạnh Kiên sao?
Tiêu Thi nói.
Sở Ly gật gật đầu nói:
- Tên này là một kẻ gây họa, phải diệt trừ, nếu không lúc nào cũng có thể tới đây ám sát, khó lòng đề phòng được!
Lần này nếu như mình không ở đây, Tuyết Lăng cũng không ở đây, quả thật đã để cho Mạnh Kiên đắc thủ rồi!
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nghĩ mà sợ.
Loại bí thuật này của Tử Vân sơn quỷ dị kinh người, là bí pháp vô thượng dùng để ám sát, cho dù ám sát cao thủ Thiên Ngoại thiên thì cũng không quá khó khăn. Đám người Liễu Tinh cũng không phải là dùng để trang trí, nếu không có loại bí thuật này, bọn họ há có thể không cảm giác được sao?
Cũng khó trách Mạnh Kiên lại cuồng ngạo như vậy.
- Hắn là đệ tử của Tử Vân sơn!
Tiêu Thi khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ lo âu:
- Nếu như giết thật thì sẽ vô cùng phiền phức!
Sở Ly cười nói:
- Loại bí thuật này thích hợp dùng buổi tối, ban ngày sẽ không được, yên tâm đi, hắn giết không được ta đâu!
- Ngươi ấy...
Tiêu Thi lắc đầu nói:
- Đầu tiên là Quang Minh Thánh giáo, sau đó lại là Tử Vân sơn!
Bản lĩnh gây rắc rối của hắn thật là không ai bằng, tứ Đại tông phái hầu như đều bị hắn đụng phải. Nếu như thực sự giết Mạnh Kiên, chắc chắn Tử Vân sơn sẽ không để yên cho hắn.
Sở Ly cười cợt:
- Người này chưa trừ, chúng ta sẽ mãi mãi không có ngày yên tĩnh. Chuyện này không có cách nào giải quyết, chỉ có thể giết chết đối phương mà thôi, ta đi một chút đã!
- Tùy ngươi vậy.
Tiêu Thi biết có khuyên nữa cũng vô dụng.
Hơn nữa hắn nói cũng rất có lý, nếu như thả Mạnh Kiên này đi, hắn sẽ không cảm kích mà ngược lại sẽ còn ám sát thêm vô số lần nữa. Mình có thể tránh đi một lần, không hẳn đã có thể trốn được đi lần hai, lần thứ ba.
Mối hận giết đệ đệ như thế, chắc chắn hắn sẽ không buông tay, như vậy chỉ có thể không chết không thôi, so với việc mình chết, chỉ có thể giết chết hắn mà thôi.
Lục Ngọc Dung thướt tha như tiên, mềm mại giẫm lên nóc nhà bắn đi. Ánh trăng chiếu ở trên người nàng tỏa ra ánh sáng ôn hòa, dường như càng ngày càng sáng sủa thanh thuần, cả người càng ngày càng giống như một khối ngọc trắng điêu khắc mà thành vậy.
Nàng bỗng nhiên dừng ở trên một nóc nhà, giẫm lên trên ngói, mắt nhìn về phía trước.
Mạnh Kiên cả người vết máu loang lổ, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, đứng ở cách đó mười thước lẳng lặng nhìn nàng.
Lục Ngọc Dung nhíu mày:
- Ngươi muốn giết ta sao?
- Đúng thế.
Mạnh Kiên chậm rãi nói:
- Lục cô nương, ta rất thích ngươi.
Lục Ngọc Dung cười cợt.
Nàng đối với Mạnh Kiên cũng chỉ có căm ghét mà thôi, không có một tia yêu thích nào cả. Bởi vì nàng không thích nam nhân.
- Thế nhưng ngươi lại đi thích Sở Ly.
Mạnh Kiên thở dài:
- Vì lẽ đó ta chỉ có thể phá huỷ ngươi mà thôi!
- Ta thích Sở Ly?
Lục Ngọc Dung bật cười, lập tức trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Phá huỷ ta? Bằng vào chưởng pháp vừa nãy của ngươi?
- Âm Lôi chưởng.
Mạnh Kiên nói:
- Ẩn chứa lực lượng hóa sấm sét, rèn luyện thân thể, hóa thành chưởng lực, tu vi của ta không đủ, một ngày chỉ có thể đánh ra ba chưởng. Lúc này còn sót lại hai chưởng, như vậy cũng đã đủ giết cô nương rồi... Đáng tiếc này thứ này vốn là chuẩn bị cho Sở Ly dùng đó!
- Chuẩn bị cho ta sao?
Thân thể của Sở Ly đột nhiên xuất hiện ở bên người của Lục Ngọc Dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.