Bạch Bào Tổng Quản

Chương 426: Lai lịch




Gót chân sen của Lục Ngọc Dung dừng bước, yểu điệu thướt tha:
- Nửa màn kịch sau có gì hay ho sao?
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Sau khi Pháp Tướng và Tính Minh rời đi, Đại Lôi Âm tự lại phái một hòa thượng nữa tới, truyền thụ cho An vương một môn tuyệt học của Đại Lôi Âm tự.
- Tuyệt học gì?
- Kim Thân La Hán thần công, ngươi đã nghe nói qua chưa?
Sở Ly nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng trong trẻo của nàng.
Đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung híp lại:
- Kim Thân La Hán thần công?
- Xem ra ngươi đã nghe nói qua.
Sở Ly nói.
Trong ánh mắt của Lục Ngọc Dung lộ ra vẻ nghiêm nghị:
- Nếu như thực sự là môn thần công này... Đại Lôi Âm tự cũng thật là hào phóng, không ngờ lại truyền môn thần công này cho An vương... Ồ, cũng đúng, muốn tu luyện môn thần công này cần phật pháp tinh thâm, nếu An vương có thể tinh nghiên phật pháp, như vậy đối với Đại Lôi Âm tự sẽ là chuyện tốt!
Nàng đảo mắt đã hiểu rõ dụng ý của Đại Lôi Âm tự.
Sở Ly nói:
- Xem ra Kim Thân La Hán thần công đúng là một môn kỳ học.
Lục Ngọc Dung nói:
- Thế nhân đều biết Kim Cương Độ Ách Thần công, nhưng lại không biết Kim Thân La Hán thần công, Kim Thân La Hán thần công là kỳ học không phân cao thấp với Kim Cương Độ Ách Thần công.
- Ta thấy đệ tử Đại Lôi Âm tự dường như đều tu luyện Kim Cương Độ Ách Thần công đó.
Lục Ngọc Dung nói:
- Chuyện này cũng khó trách, Kim Cương Độ Ách Thần công tu luyện dễ dàng hơn một chút, Kim Thân La Hán thần công thì khó hơn. Trình độ phật pháp đối với Kim Thân La Hán thần công có tầm quan trọng chí cao, yêu cầu đối với ngộ tính quá cao.
- Như vậy không phải muốn tu luyện Kim Thân La Hán thần công sẽ càng dễ dàng hơn hay sao?
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Ta chưa từng luyện hai môn võ công này, chỉ nghe người khác nói qua, Kim Cương Độ Ách Thần công giống như leo bậc thang vậy. Từng bậc từng bậc hướng lên trên, vừa mới bắt đầu đi thì sẽ rất chậm, cũng rất khó khăn, nhưng luôn có thể không ngừng đi lên bên trên... Mà Kim Thân La Hán thần công thì lại không phải vậy, vừa mới bắt đầu nó đã đi đường bằng, đi cực nhanh, sau đó là một bậc thang rất cao. Bậc thang này cao như mười bậc thang của Kim Cương Độ Ách Thần công vậy. Sau khi leo lên lại là một đoạn đường bằng, sau đó lại là một bậc thang càng cao hơn nữa. Cao như hai mươi bậc thang cao của Kim Cương Độ Ách Thần công vậy, cuối cùng hai môn thần công sẽ đạt đến độ cao như nhau, thế nhưng phương pháp đi hoàn toàn khác nhau.
Sở Ly đăm chiêu gật gù.
Lục Ngọc Dung nói:
- Tu luyện Kim Thân La Hán thần công, không có phật pháp giúp đỡ thì sẽ không được, cho dù tư chất có tốt cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, chỉ có thể nghiên cứu phật pháp, sau đó mới có thể đạp lên trên một bậc thang, càng về sau, yêu cầu đối với phật pháp càng cao. Bên trong Đại Lôi Âm tự, hòa thượng tu luyện cái này cũng không nhiều, xem ra An vương sẽ phải một lòng hướng về phật rồi, thực sự là đáng mừng!
- Thật đáng mừng cái gì chứ?
Sở Ly cười nói.
Lục Ngọc Dung híp mắt cười nói:
- An vương được phật pháp hun đúc, có thể coi nhẹ ân oán, tha thứ cho ngươi còn gì, chẳng lẽ ta không nên chúc mừng ngươi hay sao?
Sở Ly trừng mắt nhìn nàng một chút.
Lục Ngọc Dung khẽ cười một tiếng, vui vẻ không ngớt.
Sở Ly lắc đầu.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Sở Ly, ngươi cũng đủ xui xẻo, đụng phải đối thủ như An vương, vận may quá tốt, An vương có vận may như vậy, nói không chừng cuối cùng sẽ thực sự leo lên ngôi vị hoàng đế đó. Đến khi đó...
Nàng nói cười, càng ngày càng lớn.
Sở Ly cười cợt:
- Lục cô nương ngươi vui vẻ như vậy, giống như An vương đăng vị thì ngươi có thể chiếm được công đầu vậy!
Hắn và An vương là cừu nhân, Lục Ngọc Dung cũng là cừu nhân, e rằng sẽ chỉ xếp hạng sau mình một bậc mà thôi.
Lục Ngọc Dung cố nín cười nói:
- Ta sẽ trốn về phủ Quốc Công một chút, hắn không thể bắt ta, làm gì được ta... Đại Lôi Âm tự này cũng đủ tàn nhẫn, đối phương làm vậy là âm ngươi một vố chứ?
- Hừ, bọn họ cũng không phải là kẻ tầm thường!
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Hiện giờ thì sao, ngươi có biện pháp gì không?
Sở Ly thở dài, lắc đầu nói:
- Chỉ có thể chờ cơ hội, hiện nay ta không có ý gì tốt.
- Thứ duy nhất có thể lợi dụng chỉ có người của Quang Minh Thánh giáo mà thôi.
Lục Ngọc Dung nói.
Nàng thường đặt mình vào bên trong tình cảnh của Sở Ly, nghĩ xem nên phá cục ra sao, tiêu diệt An vương thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, không có biện pháp nào khác, dám giết An vương, ngoại trừ Đại Lôi Âm tự hoặc là một ít hạng người nhiệt huyết trong võ lâm ra. Mặt khác chỉ có Quang Minh Thánh giáo mà thôi.
Đại Lôi Âm tự không bị lợi dụng, trái lại còn truyền thụ cho An vương một môn tuyệt học, mơ hồ đã lôi kéo An vương về phía Đại Lôi Âm tự. Cho nên lúc này chỉ còn lại Quang Minh Thánh giáo, nhưng xem ra Quang Minh Thánh giáo cũng không có dự định giết An vương.
Đã như thế, Sở Ly sẽ rơi vào trong cảnh khốn khó.
Sở Ly nói:
- Quang Minh Thánh giáo? Không trông cậy được nổi bọn họ.
Anh hùng gặp anh hùng, hắn cũng có cái nhìn như Lục Ngọc Dung vậy, dường như Quang Minh Thánh giáo không có dự định ám sát An vương, có khả năng ở trong mắt bọn họ, An vương không tạo thành được uy hiếp.
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi tới phòng khách.
Cảnh Vương đang ngồi ở trong phòng đọc sách, thân mặc áo bào tím, nhìn thấy hắn đi vào, hắn thả sách xuống rồi mỉm cười đứng dậy.
Sở Ly ôm quyền một cái:
- Xin chào Vương gia.
- Ngồi xuống nói chuyện đi, ta tán gẫu vài câu, sau đó sẽ không quấy rầy các ngươi nữa.
Cảnh Vương vung vung tay cười nói.
Sở Ly coi như không nghe thấy.
Lục Ngọc Dung thì lại lườm Cảnh Vương một chút, hừ lạnh nói:
- Thúc thúc!
Cảnh Vương cười ha hả nói:
- Nghe nói Tam ca bị phế võ công sao?
Lục Ngọc Dung than thở:
- Thúc thúc, Đại Lôi Âm tự lại truyền một môn thần công cho An vương.
- Ồ?
Sắc mặt của Cảnh Vương hơi trầm xuống.
Sở Ly nói:
- Bây giờ võ công của An vương điện hạ tiến nhanh, tu luyện tăng nhanh như gió, tiến triển cực nhanh!
- Như vậy ta lại phải chúc mừng Tam ca rồi!
Cảnh Vương hừ lạnh nói.
Sở Ly cười cợt:
- Đại Lôi Âm tự làm việc rất khó lường, khó lòng đề phòng.
- Cũng đúng.
Cảnh Vương chậm rãi gật đầu nói:
- Ta mời ngươi tới đây là chào hỏi với ngươi một chút, sau đó lại nói chút chuyện.
- Vương gia, mời nói.
Sở Ly nói.
Trong lòng hắn thầm than.
Quả nhiên không hổ là Cảnh Vương, sau khi nghe được tin tức này, nhanh như vậy đã có thể bình tâm được, ổn định suy nghĩ, phần tâm tính này còn hơn An vương một bậc.
Cảnh Vương nói:
- Là chuyện liên quan tới Quang Minh Thánh giáo.
Sở Ly gật gù nhìn hắn.
Cảnh Vương nói:
- Bí vệ cấm cung chuẩn bị tra rõ việc này, sẽ triệu ngươi qua đó trợ giúp.
Sở Ly lập tức cau mày hỏi:
- Ta đi hỗ trợ bọn họ sao?
Cảnh Vương than thở:
- Lần này săn bắn đại điển có nội gian trà trộn vào, bí vệ cấm cung mất mặt. Bởi vì săn bắn đại điển liên quan đến mặt mũi của triều đình, nếu không có hoàng thúc đè xuống, sợ rằng sẽ huyên náo tới mức dư luận xôn xao, thiên hạ đều biết được chuyện này.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Người tham gia săn bắn đại điển đều là các hoàng Thế tử, đều là người hoàng gia mà lại bị nội gian trà trộn vào. Các hoàng tử há có thể không lo lắng chứ, cho nên sao có thể có sắc mặt tốt đối với bí vệ cấm cung và bộ binh được?
- Bọn họ rất giận ngươi, thế nhưng lại không thể truyền ngươi qua đó hỗ trợ... Chuyện này, hỏa hầu trong đó rất khó nắm bắt, ngươi phải cẩn thận một chút.
Lời nói của Cảnh Vương sâu xa, rất có ý riêng.
- Vương gia, thứ cho ta không thể ra sức.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Không giúp đỡ được gì.
Cảnh Vương cau mày nói:
- Ta chỉ sợ ngươi làm như vậy cho nên mới nói với ngươi sớm một tiếng.
Sở Ly ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Cảnh Vương nói:
- Chuyện này đã truyền vào trong tai của hoàng thượng, người rất tò mò về ngươi, vì lẽ đó bí vệ cấm cung mới chỉ có thể mời ngươi hỗ trợ, nếu như ngươi không đồng ý, như vậy sẽ làm thỏa mãn ý đồ của bọn họ. Khi đó bọn họ có thể xàm tấu ngươi một hồi ở trước mặt hoàng thượng, làm cho người để lại ấn tượng cuồng ngạo khó có thể xóa nhòa trong lòng hoàng thượng.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Thủ đoạn này quả thực quá hung tàn, đối với người có chí quan lộ, có thể nói là một đòn trí mạng.
Cảnh Vương lại nói:
- Vì lẽ đó tốt nhất ngươi đừng từ chối, cứ qua loa một trận là được rồi.
Lục Ngọc Dung nhíu mày nói:
- Thúc thúc, nếu hắn qua loa, bí vệ cấm cung vẫn sẽ đối phó hắn, nói bản lĩnh của hắn quá tầm thường, có tiếng mà không có miếng!
- Ài...
Cảnh Vương lắc đầu nói:
- Đám gia hoả này càng ngày càng cuồng ngạo, chịu không nổi một chút thiệt thòi, nếu cứ kéo dài như thế...
Trên mặt hắn hiện lên vẻ sầu lo.
Các bí vệ cấm cung kiêu ngạo như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.