Bạch Bào Tổng Quản

Chương 379: Sở thị




Trong lòng hắn giận dữ, nhưng lại rất là bình tĩnh, chăm chú nhìn độc trong người của Tiêu Thi.
Thảo mộc linh khí tiến vào thân thể của nàng, tăng cường sinh cơ của nàng.
Tuy rằng độc tố lợi hại, nhưng ở dưới sự bảo vệ của linh khí vẫn không thôn phệ được sinh cơ của nàng, chẳng khác nào bị thương ngoài da cả.
Mà thân thể ở dưới sinh cơ dạt dào chống đỡ lại trở nên rực rỡ hẳn lên, lục phủ ngũ tạng như cơ khí được mở đủ mã lực, không ngừng vận chuyển, toàn lực vận chuyển với tốc độ cao. Dùng tốc độ gấp mấy lần bình thường để hóa giải độc tố, loại bỏ từng chút từng chút một.
Hắn biết, nhất định Tuyết Lăng đã cho Tiêu Thi ăn Giải độc đan, không có hiệu quả. Kỳ Nguyên đan lại có chút đại tài tiểu dụng cho nên hắn mới dùng biện pháp này, dùng linh khí tăng cường sinh cơ của nàng, dựa vào năng lực của bản thân thân thể nàng để trừ độc, chỉ là lại phải tốn thời gian mấy ngày mới làm được.
Tiêu Thi ngồi thẳng lên, Liễu Nhứ vội vã đưa khăn lụa lên.
Tiêu Thi lau vết máu ở khóe miệng, nhìn về phía Sở Ly:
- Không quấy rối ngươi bế quan chứ?
- Đã là lúc nào rồi mà còn bế quan!
Sở Ly tức giận trừng mắt nhìn nàng một chút, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, giọt nước trôi nổi ở trong người lập tức xuất hiện ở trên bàn tay hắn.
Lực hút vô hình truyền ra ngoài, độc tố trong thân thể Tiêu Thi như hóa thành độc khí, từng tia từng tia tiến vào lòng bàn tay của hắn, hòa vào bên trong giọt nước này.
Hắn âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới Thiên Ma khí này còn có tác dụng kỳ diệu như thế, đã như thế, có thể nói là hắn đã chân chính bách độc bất xâm.
Một lát sau, độc tố trên người Tiêu Thi bị thu hết không còn một tia.
Vẻ xanh xao trên mặt ngọc đã biến mất, tuy rằng có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt đã có thần thái, không còn lu mờ ảm đạm nữa, cả người đã không giống như vừa mới rồi nữa.
Nàng kinh ngạc liếc mắt nhìn Sở Ly, không hỏi xem rốt cuộc Sở Ly đã làm thế nào.
Liễu Nhứ thở một hơi dài nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn.
Tuyết Lăng lau mồ hôi hột đang chảy ròng ròng trên trán của nàng.
Vạn nhất tiểu thư thật sự xảy ra chuyện gì đó, các nàng có chết trăm lần cũng không hết tội, vừa nãy thiếu chút nữa hai người đã bị doạ ngất đi.
Sở Ly nói:
- Hai người các ngươi đi nghỉ một chút, hồi phục chút sức lực đi.
Hắn đã nhìn ra nhị nữ vừa buông lỏng sau khi căng thẳng, uể oải không thể tả. cho dù người mang võ công không tầm thường như Tuyết Lăng cũng không chịu nổi.
Nhị nữ vội vàng đứng dậy hành lễ, lùi ra.
Tiêu Thi cười nói:
- Ngươi không hỏi một chút xem là ai làm sao?
- Hỏi cũng vô dụng.
Sở Ly cười cợt:
- Ta sẽ tra ra được.
- An vương đã khỏi hẳn.
Tiêu Thi lạnh nhạt nói:
- Cả người thay đổi, giống như đã đổi thành một người khác, quá đáng sợ.
- Ừm.
Sở Ly gật gù.
Hắn đã thấy An vương.
An vương lẳng lặng ngồi ở trong thư phòng, Hư Ninh đứng ở bên trong góc cách đó không xa, rất dễ dàng bị quên đi sự tồn tại.
An vương mặc một bộ áo lam, cầm một cuốn sách chậm rãi lật xem, tinh thần sung mãn, chẳng khác nào một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, lộ ra hết sắc bén, có một loại cảm giác sát khí làm cho người ta không dám nhìn thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ rút kiếm ra để giết người.
- Hắn đã luyện thành A Tu La thần công rồi sao?
Tiêu Thi hỏi.
Sở Ly lắc đầu một cái, nói:
- Còn kém một chút, A Tu La thần công này quả thực quá lợi hại, hắn đã khỏi hẳn.
Hắn hiểu rõ An vương chịu nhiều tầng thương thế, cho dù luyện thể thuật của hắn cực mạnh, thân thể cực kỳ mạnh mẽ thì thương nặng như vậy cũng cần nửa tháng mới có thể khỏi hẳn.
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn sao?
Tiêu Thi hỏi.
Sở Ly cười cười:
- Đánh qua mới biết... Tiểu thư cảm thấy An vương đã hạ thủ hay sao?
- Ai biết được.
Tiêu Thi hừ lạnh một tiếng nói:
- Hắn đã tới đây hỏi ngươi, biết ngươi không có mặt, sắc mặt rất khó nhìn.
- Tìm ta...
Sở Ly cau mày nói:
- Xem ra hắn đã nắm chắc giết được ta.
- Sẽ không phải là giết ta để dẫn ngươi về đó chứ?
Tiêu Thi nói.
Sở Ly hừ một tiếng:
- Vì lẽ đó tiểu thư vẫn không bóp nát Xá lợi phật châu để gọi ta về, đúng chứ?
Nếu không có sự kiên trì của nàng thì vừa rồi Tuyết Lăng phát hiện nàng trúng độc sẽ trực tiếp bóp nát Xá lợi phật châu, thông báo cho mình trở về, cũng sẽ không mất thời gian lâu như vậy.
- Ta có Kỳ Nguyên đan, không chết được.
Tiêu Thi cười nói.
Sở Ly lắc lắc đầu nói:
- Ta sẽ điều tra rõ ràng, tiểu thư nghỉ ngơi đi.
- Tiếp tục bế quan sao?
Tiêu Thi hỏi.
Sở Ly nói:
- Còn cần một đoạn thời gian nữa.
- Được rồi.
Tiêu Thi bất đắc dĩ nói.
Chỉ vẻn vẹn mấy ngày không có mặt ở đây thì Tiêu Thi đã cảm thấy trống rỗng, mỗi một ngày đều trở nên rất dài. Thế nhưng nàng biết hắn đang bế quan tu luyện, không thể quấy nhiễu.
Sở Ly lần nữa trở lại trong trận ngoài Phi Mã thành, tiếp tục tu luyện Thiên Ma công.
Đến tầng thứ ba, tốc độ tu luyện vẫn rất nhanh, mà lực lượng trong hòn đá màu đen mà hắn cướp được dường như vô cùng vô tận, vẫn cuồn cuộn không ngừng tỏa ra khí tức tinh khiết tới cực điểm cung cho hắn thôn phệ.
Sau khi tu luyện bảy mươi hai thức bốn lần, sắc trời đã sáng rĩ, hắn lắc mình xuất hiện ở trong đình viện của chính mình.
Tuyết Lăng đang đợi hắn.
Nghỉ ngơi một đêm, Tuyết Lăng đã rạng rỡ hẳn lên.
- Có manh mối gì chưa?
Sở Ly ngồi vào bên cạnh cái bàn đá.
Tuyết Lăng dâng trà đã pha lên, dùng hai tay đưa tới:
- Mạnh phó Thống lĩnh là người bị nghi ngờ nhiều nhất.
- Mạnh Chấp?
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Hắn ta rời phủ khi nào?
Đầu hắn quét mắt nhìn khắp trên dưới Vương phủ, không có sự tồn tại của Mạnh Chấp, có lẽ đã rời phủ.
- Hai ngày trước.
Tuyết Lăng hừ lạnh một tiếng nói:
- Chính là buổi tối ngày hôm đó tiểu thư trúng độc!
- Ngươi biết hắn đi làm chuyện gì không?
- Dường như An vương đã dặn dò hắn đi làm chuyện gì đó.
Tuyết Lăng nói:
- Có thể là do An vương sai Mạnh Chấp hạ thủ hay không?
Các nàng đã rất cẩn thận, chỉ lo người khác hạ độc, nhưng không thể đề phòng được tất cả.
Sở Ly lắc đầu:
- An vương không cần thiết phải phí nhiều tâm tư như vậy... Hẳn là Mạnh Chấp tự mình gây ra, được rồi, ta sẽ xử lý, các ngươi cẩn thận một chút là được rồi.
Hắn dứt lời vung vung tay, thả chén trà xuống, lập tức biến mất.
Sở Ly xuất hiện ở trong phòng của Mạnh Chấp, ở trong căn phòng trống rỗng tìm được vài cọng tóc.
Lúc này Đại Viên Kính Trí đã phát huy diệu dụng, thấy rất rõ ràng, liếc mắt đã thấy tóc, không có Đại Viên Kính Trí, nếu muốn tìm đúng là phải mất một quãng thời gian.
Trở lại tiểu viện của chính mình, Tuyết Lăng đã rời khỏi nơi này, hắn vận chuyển thần thông Thông Thiên triệt địa, rất nhanh đã biến mất.
Sau một khắc, hắn xuất hiện ở trong một mảnh rừng tùng tươi tốt.
Bầu không khí sáng sớm rất là dễ chịu.
Mạnh Chấp ngồi một mình ở bên đống lửa, trên lửa có nướng một con thỏ hoang, mỡ chảy xuống dưới tạo ra tiếng xèo xèo, mùi thơm phân tán ra chung quanh.
Hắn một mặt lật thỏ rừng lên, thỉnh thoảng cầm lấy bầu rượu ở bên người, khẽ nhấp một cái, vẻ mặt thản nhiên tự tại.
Sở Ly bỗng nhiên xuất hiện, đứng ở phía đối diện của hắn, nói:
- Mạnh thống lĩnh, thật hăng hái đó!
Mạnh Chấp ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Đại tổng quản cũng thật là hăng hái, lại tìm được ta thật!
Sở Ly nói:
- Ngươi đã hạ độc, đúng chứ?
- Không sai, là ta.
Mạnh Chấp gật gù, xoay thỏ rừng, vẻ mặt kiên định.
Sở Ly bình tĩnh nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ không giết ngươi sao?
- Đúng vậy.
Mạnh Chấp ngẩng đầu liếc hắn một cái:
- Ngươi sẽ không giết ta, bởi vì đại ca ta tên là Mạnh Kiên, là đệ tử của Tử Vân sơn.
- Tử Vân sơn...
Sở Ly thở dài, lắc đầu một cái.
Vốn hắn sẽ tiến vào Tử Vân sơn, để bước vào cảnh giới Thiên Ngoại thiên, kết quả cơ duyên trùng hợp, vị kia của Tử Vân sơn đang bế quan, mình lại không thể đợi được hắn, đồng thời lại nhận được Thiên Ma truyền thừa, bước vào Thiên Ngoại thiên.
Đã như thế, liên quan với Tử Vân sơn đã đứt đoạn, thế nhưng hắn không hề nghĩ rằng mình lại chạm phải đối phương ở đây.
Mạnh Chấp nhìn hắn, hỏi:
- Nói vậy Đại tổng quản biết Tử Vân sơn?
- Đã nghe nói qua, chưa từng gặp.
Sở Ly nói.
Mạnh Chấp nói:
- Tử Vân sơn như Thanh Lộc nhai vậy, đệ tử rất hiếm xuất thế, không phải có tu vi tuyệt cao thì không thể hạ sơn, đại ca ta đã hạ sơn, lần này ta đi là để gặp đại ca ta.
Sở Ly cười cợt:
- Hiện giờ ta giết ngươi, ai có thể biết được chứ?
- Đại ca ta sẽ biết.
Mạnh Chấp đắc ý nhìn hắn:
- Đại ca ta sẽ báo thù cho ta.
- Nói như vậy, ta không thể giết ngươi sao?
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Sau đó ngươi sẽ còn đối phó ta, đúng không?
- Không sai.
Bỗng nhiên Mạnh Chấp nở nụ cười, nói:
- Cũng như Vương gia vậy, ngươi biết rõ Vương gia muốn đối phó ngươi, nhưng ngươi lại hết cách, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, ta cũng như thế, ngươi cũng không có cách nào làm gì được ta.
- Ngươi không giống Vương gia, đại ca ngươi cũng không giống hoàng thượng.
Sở Ly thở dài:
- Từ trước đến giờ ta chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
- Hừ, ngươi cho rằng ngươi có thể đối phó được với đại ca ta sao? Được, coi như ngươi có thể địch lại đại ca ta, còn có tất cả mọi người của Tử Vân sơn thì sao chứ?
Mạnh Chấp đắc ý nói:
- Cho dù Vương gia cũng không dám đắc tội với Tử Vân sơn!
Hắn cảm thấy cực kỳ khoái trá, nhìn Sở Ly phẫn nộ nhưng chỉ có thể nhịn lại, hắn hưng phấn đến mức cả người khẽ run. Thứ hắn thích nhất chỉ là loại cảm giác này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.