Bạch Bào Tổng Quản

Chương 373: Kinh sợ




Sở Ly thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Ta đã bị lột bỏ chức vị Đại tổng quản, Vương gia còn không dự định buông tha cho ta?
Mạnh Chấp ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Đại tổng quản nói quá lời rồi, Vương gia muốn Đại tổng quản xem xem võ công của bọn họ thế nào. Như vậy mới có thể để cho Đại tổng quản yên tâm giao Tiêu vương phi cho bọn họ bảo vệ. Khi đó Đại tổng quản cũng rảnh tay để làm chuyện khác.
- Chuyện khác?
Sở Ly híp mắt, cười cợt:
- Vương gia tính sai rồi sao? Ta bảo vệ ở bên người tiểu thư, sao có thể rời đi được chứ?
- Nếu như hộ vệ của Tiêu vương phi hơn Đại tổng quản, chẳng phải sẽ càng an toàn hơn hay sao?
Mạnh Chấp cười ha hả nói:
- Đại tổng quản ở bên này không phải làm gì, vừa vặn Vương phủ lại thiếu hụt nhân thủ, Đại tổng quản ra tay, tương đương với ba người đó!
Sở Ly cười cợt:
- Vương gia cũng thật là mưu tính sâu xa nha.
Chiêu này đủ độc ác, xem Nhị tiểu thư như là con tin, sợ mình đi một mạch cho nên ép hắn phải giao chiến với ba người này.
- Khà khà, xưa nay Vương gia luôn như vậy, bày mưu cẩn thận rồi mới hành động, tính toán không sai sót một chỗ nào cả!
Mạnh Chấp ôm quyền về phía phương hướng thư phòng, cung kính nói.
Sở Ly nói:
- Được rồi, nếu đã không tránh được động thủ, vậy thì ba người cùng lên một lượt đi.
- Khẩu khí thật là lớn!
Liễu Tinh cười lạnh nói:
- Để ta đến thử xem bản lĩnh của Đại tổng quản thế nào!
Sở Ly cười nói:
- Được rồi, chỉ cần ngươi có thể tiếp được một quyền của ta, coi như ngươi thắng!
Hắn dứt lời lại nhẹ nhàng đánh ra một quyền.
Trong lúc nói chuyện, linh khí từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ kéo tới, nhưng lại vô thanh vô tức không khiến cho bọn họ chú ý, lưu chuyển dọc theo tâm pháp Ngự Cực kinh, nội lực tinh thuần lại vận chuyển theo Bích Hải vô lượng công, một tầng lại một tầng chồng chất lên nhau.
Sau sáu lần chồng chất, kinh mạch của hắn mơ hồ bành trướng đau đớn, nhưng hắn vẫn có thể kiên trì được đến bảy lần chồng chất.
Uy lực của bảy lần chồng chất hầu như là gấp hai lần sáu lần chồng chất, kinh mạch lảo đà lảo đảo, chỉ cần hơi có một chút ngoại lực thì trong nháy mắt kinh mạch sẽ tan vỡ.
Hắn cũng rất bất đắc dĩ, nhất định phải dùng một đòn sấm sét làm cho ba người kinh sợ, bằng không ba người này cùng tiến lên. Mình chỉ có thể ỷ vào khinh công để chiến đấu, một khi rơi vào giằng co, như vậy uy vọng của mình cũng sẽ bị hao tổn.
- Được, vậy thì tiếp một quyền!
Liễu Tinh không thèm để ý mà cười cợt.
Thân pháp của hắn rất nhanh. Chưởng pháp cũng là nhất tuyệt, tự phụ rất ít người có thể đỡ được một chưởng của mình.
Nhìn thấy Sở Ly nhẹ nhàng đánh tới một quyền, trong lòng hắn vang lên báo động, nhắc nhở hắn phải tránh ra, nhưng máu trong xương hóa thành một cỗ kích động, khiến cho hắn kiên trì không tránh.
Nội lực quanh người hắn vận chuyển, toàn lực thúc giục một chưởng để nghênh đón công kích này.
- Phanh!
Giống như hòn đá nhỏ lọt vào giếng sâu vậy.
Liễu Tinh như bị tuấn mã chạy nhanh va trúng, thân thể bắn thẳng ra ngoài, sau đó đập mạnh vào vách tường ở phía sau.
- Ầm!
Vách tường chấn động, Liễu Tinh như một bức họa treo trên tường, không rơi xuống.
Sở Ly thu hồi nắm đấm vào trong tay áo, chắp tay cười nói:
- Bất cẩn rồi?
Vẻ mặt của Liễu Tinh dại ra, giống như cứng lại, không nhúc nhích dựa sát ở trên tường.
- Lão Liễu?
Hoắc Vũ Hạo khí khái anh hùng hừng hực tiến lên vỗ vỗ mặt của hắn.
Hương Phi Tuyết thì lại lắc quạt giấy. Cười tủm tỉm, dường như không nhìn thấy một quyền này.
Liễu Tinh đột nhiên há miệng ra, phụt, phun ra một ngụm máu về phía Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo vội vã lắc mình né tránh, âm thầm vui mừng thân pháp của mình nhanh, bằng không ở dưới khoảng cách gần như thế, lại đột ngột như thế thì khó lòng mà tránh được ngụm máu này.
- Không sao chứ?
Hoắc Vũ Hạo vội hỏi.
Hắn biết Đại tổng quản của Vương phủ có võ công siêu tuyệt, trong phủ không ai bằng, nhưng xem tuổi tác của hắn gần như bằng mình, cho dù có kỳ ngộ như mình, tu vi thâm hậu thì cũng không đến nỗi chênh lệch lớn như vậy. Ngay cả một quyền mà Liễu Tinh cũng không tiếp nổi.
Trên đường tới đây bọn hắn đều không phục lẫn nhau. Đã luận bàn qua rất nhiều lần.
Ba người hầu như sàn sàn nhau, khinh công tuyệt đỉnh, tu vi thâm hậu, đều là kỳ tài ít có.
Vốn bọn họ đều coi mình là độc nhất, kỳ ngộ dù sao cũng là kỳ ngộ, hầu như không chạm vào được. Không nghĩ tới lại còn có hai người như vậy, vì lẽ đó bọn hắn cũng có chút tỉnh táo hơn so với trước đó.
Sau khi Liễu Tinh phun ra ngụm máu tươi này, thân thể xụi lơ một hồi, mềm nhũn tuột xuống dưới chân tường.
Hoắc Vũ Hạo vội vã đỡ lấy hắn, để hắn dán vào tường, đứng vững ở đó. Lúc này hắn cũng không quan tâm tới việc y phục có sạch sẽ hay không nữa.
- Không... Không sao.
Liễu Tinh gian nan cười cười.
Hắn nhìn về phía Sở Ly, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Vốn hắn cho là ba người mình thu thập một người trẻ tuổi chỉ là việc nhỏ như con thỏ, thế nhưng hắn không nghĩ tới tên này lại còn cao hơn mình nhiều như vậy, tu vi như thế, cho dù ba người mình cùng lên thì cũng không thắng được!
Sở Ly cười cợt, nhìn về phía Hương Phi Tuyết nói:
- Vị Hương công tử này muốn ra tay nữa không?
Hương Phi Tuyết thu quạt giấy về, cười nói:
- Đại tổng quản đã dùng một loại bí thuật nào đó để thúc giục tiềm lực, đúng không?
Sở Ly nói:
- Đối với cao thủ như Trần Không, sợ rằng sẽ phải vận dụng bí thuật, đối với các ngươi...
Hắn lắc đầu một cái, cười nói:
- Vậy thì chờ lát nữa lại luận bàn tiếp đi.
- Không cần.
Hương Phi Tuyết nói:
- Nghe nói khinh công của Đại tổng quản hơn người, Hương mỗ muốn lĩnh giáo một, hai.
Sở Ly lóe lên rồi xuất hiện sau lưng hắn, tay đặt lên trên vai hắn, mỉm cười nói:
- Là như vậy phải không?
Lông tóc quanh thân Hương Phi Tuyết lập tức dựng thẳng lên.
Hắn hoàn toàn tự tin đối với khinh công của mình, cho dù không phải là đệ nhất thiên hạ thì cũng thuộc nhóm đứng đầu trong đương đại, có thể sóng vai với hắn nhưng không thể nào vượt qua được hắn.
Lần này Sở Ly lại làm cho hắn sợ hãi, vừa nãy, nếu như mình không thể nhanh hơn, như vậy hắn đã chết qua một lần rồi!
- Được, Hương mỗ khâm phục!
Hương Phi Tuyết ôm quyền một cái nói:
- Tự cảm thấy không bằng!
Mạnh Chấp ở một bên nhìn thấy vậy sắc mặt không ngừng biến hóa.
Đầu tiên là Liễu Tinh, lại là Hương Phi Tuyết, hai người đều bị đánh phục, chỉ còn lại một Hoắc Vũ Hạo, hiển nhiên không có tâm tư luận bàn, bởi vì tu vi của ba người gần như nhau.
Sở Ly quay đầu nhìn về phía Mạnh Chấp:
- Ta cũng muốn lĩnh giáo một, hai với phó Thống lĩnh.
Hắn lóe lên rồi biến mất, Mạnh Chấp vội vã xoay người xuất chưởng, nhưng lại đánh về khoảng không, hắn lại vội vã vung chưởng đánh về phía sau, nhưng lại đánh vào khoảng không.
Chờ tới khi hắn nghe được tiếng cười, quay đầu nhìn lại thì Sở Ly đã đứng tại chỗ, dường như chưa từng động vậy.
Sở Ly híp mắt cười nói:
- Phó Thống lĩnh, chỉ đùa một chút mà thôi!
Da mặt Mạnh Chấp rất rát, dường như bị người ta tát mấy bạt tai vậy, hắn cắn răng trợn mắt lên giận dữ nhìn Sở Ly:
- Đại tổng quản quả nhiên thật là có tài!
Sở Ly đột nhiên lóe lên rồi xuất hiện sau lưng hắn, chưởng lực đánh ra.
- Phụt!
Mạnh Chấp phun ra một ngụm máu, mềm nhũn ngã xuống đất.
Ba người kia không tới đỡ hắn lên, chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.
Sở Ly cúi đầu phủ nhìn Mạnh Chấp, mỉm cười nói:
- Phó Thống lĩnh, cho dù muốn giết người thì cũng không nên vô lễ, đừng để cho người ta coi khinh Vương phủ chúng ta, có đúng hay không?
Mạnh Chấp ôm quyền một cái, cố gắng nuốt ngụm máu đã dâng lên trên cổ, hắn gian nan nói:
- Đa tạ Đại tổng quản giáo huấn, suốt đời khó quên!
Sở Ly nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói:
- Được, ngươi có thể nhớ kỹ là tốt nhất, bằng không để loại gia hỏa như ngươi đi ra ngoài, thực sự là làm mất mặt của Vương gia!
Mạnh Chấp cắn răng không nói một lời.
Sở Ly lóe lên rồi lui về bên cạnh cái bàn đá, ôm quyền một cái:
- Ta không làm phiền ba vị thiếu hiệp nữa, tiểu thư cứ để ta trông coi thì hơn. Mạnh thống lĩnh, mời trở về đi, thay ta cảm ơn ý tốt của Vương gia!
- Được, chúng ta cáo từ!
Mạnh Chấp cắn răng, chậm rãi nói.
Sở Ly vung vung tay:
- Thứ cho ta không tiễn xa được.
Mặt mày ba người Liễu Tinh xám xịt ra khỏi Thiên Xu Viện.
Vừa ra viện, Mạnh Chấp tức thì mềm nhũn ngã xuống, cũng không chịu được nữa.
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ, duỗi một tay ra nâng hắn dậy.
Tay phải hắn đỡ Liễu Tinh, tay trái đỡ Mạnh Chấp, Hương Phi Tuyết thì lại lắc quạt giấy, mỉm cười tiêu sái, không có ý tứ ra tay giúp đỡ một chút nào.
Hoắc Vũ Hạo nguýt hắn một cái, không thể làm gì được. Làm bằng hữu với một gia hỏa thích sạch sẽ như vậy đúng là thất bại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.