Bạch Bào Tổng Quản

Chương 356: Nhân phiến




- Đại tổng quản, đánh thức ngươi rồi đúng không?
Tiết Ngưng Ngọc cười nói:
- Đám người kia làm chút việc cũng không xong, tất cả sức lực đều dùng ở trên cổ họng!
Sở Ly ôm quyền mỉm cười nói:
- Hai vị Vương phi tới sớm như thế sao?
Tống Lưu Ảnh khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Đã không còn sớm nữa, đúng là Đại tổng quản, tối hôm qua không ngủ sao?
Sở Ly lắc lắc đầu nói:
- Trời sắp sáng mới ngủ.
- Ài...
Tiết Ngưng Ngọc than thở:
- Canh giữ một đêm, cũng làm khó cho ngươi rồi, ngày hôm nay thì tốt rồi, ta đã gọi Trịnh thống lĩnh lại đây, hắn phân phối nhân thủ, không cần Đại tổng quản ngươi bận tâm nữa.
Sở Ly cười nói:
- Trịnh thống lĩnh đâu rồi?
- Sẽ lập tức tới ngay.
Tiết Ngưng Ngọc nói.
Đang nói chuyện thì Trịnh Lập Đức đã sải bước đi vào, ôm quyền lớn tiếng nói:
- Xin chào Tiêu vương phi, Tống vương phi, Tiết vương phi, Đại tổng quản!
Sở Ly vung vung tay, ra hiệu không cần đa lễ.
Trịnh Lập Đức tinh thần phấn chấn, hiển nhiên tâm tình của hắn vô cùng tốt.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Trịnh thống lĩnh, ngươi đến rất đúng lúc, hộ vệ đã tới đây chưa?
- Bẩm Tiết vương phi.
Trịnh Lập Đức cười nói:
- Hộ vệ sẽ lập tức tới, có sáu vị cao thủ Thiên Ngoại thiên, cho dù thích khách trở lại thì chắc chắn cũng sẽ không quấy rối được đến ba vị Vương phi tán gẫu nói chuyện!
- Sáu vị...
Tiết Ngưng Ngọc khẽ nhíu mày:
- Cũng không tính là ít, bên Vương gia thì sao?
- Bên Vương gia có tám vị.
Trịnh Lập Đức nói.
Tiết Ngưng Ngọc cười nói:
- Không tệ, cuối cùng cũng coi như có thể an tâm, nếu như sáu cao thủ Thiên Ngoại thiên còn không phòng ngự được, như vậy quả thật không có cách nào.
Trịnh Lập Đức cười ha hả nói:
- Tiết vương phi yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ phòng được!
- Hừ, hiện giờ ta có chút không tin ngươi!
Tiết Ngưng Ngọc tức giận:
- Hai lần trước đều nói được, kết quả thì sao, nếu đề phòng được thì Đại tổng quản cũng sẽ không tự động tay!
Trịnh Lập Đức nhất thời có chút lúng túng, cười ha hả hai tiếng, cúi đầu.
Tống Lưu Ảnh nói:
- Được rồi, Trịnh thống lĩnh, ngươi đi đi. An nguy của chúng ta ở trên người ngươi, không được sơ ý bất cẩn.
- Vâng, ba vị Vương phi yên tâm.
Trịnh Lập Đức như được đại xá, vội vã cáo từ rời đi.
Tống Lưu Ảnh tức giận trừng mắt nhìn Tiết Ngưng Ngọc một chút:
- Ngươi làm khó hắn làm cái gì. Cũng không phải hắn đồng ý thả thích khách chạy vào đây.
- Hạng người vô năng!
Tiết Ngưng Ngọc tức giận hừ lạnh nói:
- Người như vậy, nếu như đến chiến trường sẽ làm cho vô số binh lính vô tội mất mạng!
- Không phải ai cũng lĩnh quân được!
Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói.
Tiết Ngưng Ngọc cười híp mắt nói:
- Tống tỷ tỷ, không thể mãi nhân từ như thế được, người ta không sợ đâu. Không sợ thì sẽ không chịu dốc sức, ngươi xem lão Trịnh một chút, lão Du mà xem, da mặt dày đến mức giống như tường thành. Ngươi cứ việc mắng, hắn tuyệt đối không để trong lòng, chuyện gì cũng không thèm chú ý!
- Ta cảm thấy hắn để bụng.
Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói:
- Chỉ là lực không đủ, dù sao trong phủ không đủ nhân lực.
- Như vậy vì sao lại không đưa biện pháp này ra từ sớm?
Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói:
- Không dám mà trái ý của Vương gia, không có trách nhiệm một chút nào, còn đợi Đại tổng quản nói ra. Thật là vô dụng!
- Tính khí của Vương gia ngươi không phải ngươi không biết, cho dù chúng ta nói, Vương gia cũng sẽ trở mặt.
Tống Lưu Ảnh lắc đầu nói:
- Lão Trịnh hắn không dám nhắc tới, đây cũng là chuyện thường.
Sở Ly cười nói:
- Vương gia muốn trở mặt với ta, chỉ có điều bị vướng bởi Vương phi cho nên không nói gì nặng mà thôi, lạnh nhạt là chuyện khó tránh khỏi.
- Chúng ta sẽ khuyên Vương gia một chút, qua một đoạn thời gian nữa sẽ không sao.
Tống Lưu Ảnh mỉm cười nói:
- Vương gia nhân từ, cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Đại tổng quản.
Sở Ly ôm quyền một cái:
- Đa tạ hai vị Vương phi.
Tiết Ngưng Ngọc cười duyên một tiếng:
- Tống tỷ tỷ, chúng ta cầu tình làm cái gì chứ. Có Tiêu muội muội ở đây, Đại tổng quản sẽ không có chuyện gì đâu!
Tiêu Thi cười khẽ:
- Lời này của Tiết tỷ tỷ sai rồi, lời của ta cũng không có hữu hiệu bằng hai vị tỷ tỷ, từ sáng đến tối ta không gặp mặt được Vương gia.
- Ài.... Lần này Vương gia cũng sứt đầu mẻ trán.
Tống Lưu Ảnh khẽ thở dài một cái:
- Vốn là ngày đại hỉ, thế nhưng Thần Đô vẫn không yên ổn, có một nhóm con buôn hung hăng ngang ngược, không ít con nhà quan viên bị bắt cóc, đến nay vẫn không thấy được một cái bóng nào của bọn chúng.
- Đây không phải là chuyện của Vương gia thì phải?
Tiêu Thi nhíu mày.
Tống Lưu Ảnh nói:
- Vương gia nhậm chức Phủ Doãn ở bên trong thần đô. Tuy chỉ là chức quan bình thường, nhưng cũng có trách nhiệm!
- Bọn buôn người sao?
Mặt ngọc của Tiêu Thi trầm xuống:
- Thật không có nhân tính, tội đáng muôn chết!
- Những người này cũng biết mình đáng chết, vì lẽ đó khi làm việc rất cẩn thận, xuất quỷ nhập thần, đến nay vẫn không có đầu mối gì.
Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói:
- Các Đại thần đang oán thán, nếu như vẫn không phá được vụ án, ta thấy vị trí của Vương gia ở bên trong Phủ Doãn Thần Đô sẽ lung lay!
Đại Quý rất có quy củ, cho dù là hoàng tử cũng không thể bàng quan, không để ý tới chính sự, triều đình không nuôi rác rưởi.
Hoàng tử cũng không thể đột nhiên đi đến địa vị cao, phải lên chức từ vị trí bình thường. Trừ phi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một bước lên trời, bằng không sẽ chỉ có thể từng chút từng chút đi lên trên, tước vị là hoàng gia ban tặng, quan chức lại là do chính bản thân mình lấy được.
An vương khôn khéo có thừa, tuổi còn trẻ đã thăng nhiệm đến tứ phẩm, nhậm chức Phủ Doãn ở trong Thần Đô, phụ trách trị an của Thần Đô.
Chỉ có điều Cảnh Vương được ủng hộ kế vị kia, tuổi còn trẻ đã là quan lớn, vượt xa lên trên An vương.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên bên ngoài có nha hoàn bẩm báo:
- Vương phi, Đại công tử phái người tới đây.
Tống Lưu Ảnh nhíu mày nói với nha hoàn của mình:
- Chuyện gì?
Nha hoàn nhẹ giọng nói:
- Dường như Đại công tử đã mất dấu tiểu thiếu gia.
Tống Lưu Ảnh hoàn toàn biến sắc, lập tức đứng lên:
- Mất dấu?
Nha hoàn cẩn thận từng li từng tí một gật đầu, nhỏ nhẹ bẩm báo:
- Có để Đại công tử vào không?
- Nhanh cho vào!
Tống Lưu Ảnh vội nói.
Sắc mặt của Tiết Ngưng Ngọc và Tiêu Thi đều nghiêm túc, nhà mẫu thân của Tống Lưu Ảnh đã xảy ra vấn đề!
Một hán tử trung niên trầm mặt đi vào, đi lại trầm ổn thong dong, ôm quyền hành lễ:
- Xin chào tiểu thư!
Tống Lưu Ảnh hít sâu một hơi:
- Tôn thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hán tử trung niên than thở:
- Tối hôm qua tiểu thiếu gia đi dạo phố, dẫn theo hai tên hộ vệ và hai người thị nữ, kết quả đã bị cướp đi rồi!
Tống Lưu Ảnh hừ lạnh nói:
- Hai hộ vệ kia đâu?
- Bọn họ rất khỏe, đã bị nhốt lại, có người nói là bị bốn cao thủ vây nhốt, điểm á huyệt của bọn họ, sau đó ôm tiểu thiếu gia rời đi.
Hán tử trung niên lắc đầu nói:
- Chờ bọn hắn giải huyệt, đã sớm không thấy bóng người đâu nữa!
- Không phải ta đã đưa tin về, đoạn thời gian này không cho phép ra ngoài sao?
Lông mày thon dài của Tống Lưu Ảnh dựng thẳng lên, mắt phượng bao hàm sát ý.
Hán tử trung niên trầm ổn nói:
- Các hộ vệ không thể chặn tiểu thiếu gia lại được, tính khí của tiểu thiếu gia tiểu thư cũng biết, ngoại trừ Đại công tử ra ai cũng không quản được.
Tống Lưu Ảnh liên tục bước đi, đi qua đi lại, hỏi:
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Tối hôm qua.
Hán tử trung niên nói:
- Bởi vì đã tối cho nên mới không tới quấy rầy tiểu thư.
- Đã là lúc nào rồi mà còn không quấy rầy!
Tống Lưu Ảnh oán hận nói:
- Vương gia có biết không?
- Đã thông báo Vương gia.
Hán tử trung niên nói.
Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói:
- Nếu như Vương gia có biện pháp thì đã sớm bắt được bọn họ rồi!
Tống Lưu Ảnh quay đầu trừng mắt nhìn nàng một chút.
Vẻ mặt của Tiết Ngưng Ngọc có vẻ tiếc hận:
- Tống tỷ tỷ, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể cầu ông trời phù hộ, nhất định lại là đám người kia!
Tống Lưu Ảnh rất nôn nóng nói:
- Còn cần ngươi nói nữa sao!
Tiết Ngưng Ngọc không dám chống đối nàng, lắc đầu thở dài một hơi, nhìn về phía Lãnh Thu đang ngồi ở một chỗ khác.
Nàng có thể hiểu được sự lo lắng của Tống Lưu Ảnh, nếu như Thu nhi cũng bị người ta trộm đi, mình sẽ phát rồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.