Bạch Bào Tổng Quản

Chương 350: Sắp đến




Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp tiến vào đình viện, vẻ mặt lúng túng, cảm thấy da mặt nóng rát.
Nhìn người nằm trên đất, lại nhìn cửa sổ đã bị phá nát, thông qua cửa sổ nhìn thấy người trong phòng, bọn họ âm thầm kêu khổ.
Ba vị Vương phi đều ở đây, nếu như thực sự để cho thích khách thực hiện được ý đồ, như vậy hai người mình cũng đừng thỉnh tội nữa mà trực tiếp tự sát, tránh cho vương gia trút giận lên đầu gia tộc!
Tiết Ngưng Ngọc nhìn thấy bọn họ vội nhấc theo gấu quần đi đến bậc thang ở đại sảnh, từ trên cao nhìn xuống hai người, cười lạnh một tiếng:
- Ai ui, Trịnh thống lĩnh, Mạnh thống lĩnh, các ngươi còn sống sót sao?
Trịnh Lập Đức tiến lên, ôm quyền hành lễ, thành khẩn nói:
- Kính chào Tiêu vương phi, Tống vương phi, Tiết vương phi, lần này là chúng ta thất trách... Ta không hề nghĩ rằng đám gia hoả này lại chia làm mấy đường, để chúng ta mệt mỏi, không nghĩ tới lại xông đến đình viện của Tiêu vương phi!
- Không nghĩ tới?
Tiết Ngưng Ngọc cười lạnh nói:
- Điểm này mà ngươi cũng không nghĩ đến sao, ngươi giữ cái đầu của ngươi làm gì chứ? Một kế điệu hổ ly sơn nho nhỏ cũng không nhìn ra? Uổng cho ngươi làm thống lĩnh!
- Vâng, thuộc hạ thất trách!
Trịnh Lập Đức vội vàng gật đầu.
Mạnh Chấp cúi đầu không nói một lời.
Hắn cảm thấy vừa bực mình vừa bất đắc dĩ, hận không thể chém từng đao từng đao lên trên người những tên thích khách kia!
Tiết Ngưng Ngọc cười lạnh nói:
- Lần này nếu không có Sở Ly ở nơi này bảo vệ, liều mạng chống đỡ thì ba người chúng ta sẽ bị người ta chém giết hết rồi... Ồ, Trịnh thống lĩnh, có phải ngươi muốn phân ưu thay Vương gia, giết chết hết chúng ta, sau đó lại lấy những nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp khác về hay không?
- Tiết vương phi bớt giận!
Trịnh Lập Đức vội vã kêu lên.
Hắn âm thầm kêu khổ, đụng phải vị Tiết vương phi này thì coi như là hắn xui xẻo, nàng ta cái gì cũng dám nói, nhìn qua vui tươi xinh xắn, nhưng lại rất mạnh mẽ, có thể chửi đến mức làm cho người ta hận không thể tự sát.
Tiết Ngưng Ngọc chống eo, liên tục cười lạnh:
- Ta giận gì chứ, ta chỉ quá kinh ngạc, quá không thể tưởng tượng được nổi mà thôi. Hộ vệ trong phủ chúng ta đúng là quá lợi hại, thích khách người ta tùy tiện xung phong một trận là đã có thể giết vào được, lần này là muốn giết chúng ta, lần sau nói không chừng chính là giết Vương gia, chẳng lẽ các ngươi muốn Vương gia tự mình chém giết bọn chúng sao?
Trịnh Lập Đức cúi đầu bất đắc dĩ thở dài.
Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói:
- Trịnh thống lĩnh, Mạnh thống lĩnh, các ngươi đều là một đám người ăn không ngồi rồi, nói ăn không ngồi rồi cũng là đang khen các ngươi đó. Các ngươi rất qua loa, chiếm vị trí nhưng không làm việc, mỗi người đều cảm giác mình rất ghê gớm, cái đuôi còn cao hơn chủ nhân. Kết quả người ta muốn tới thì tới, muốn gì cứ lấy, đường đường là An vương phủ đã thành cái gì chứ? Đã thành cái gì chứ?
- Vâng, vâng.
Trịnh Lập Đức xấu hổ gật đầu.
Khóe mắt hắn nhìn Sở Ly một chút.
Nhìn trước ngực và phía sau lưng của Sở Ly đều có phi đao cắm vào, xem ra bị thương không nhẹ, có điều nếu không có hắn ra tay, khiến cho trong phủ mất đi mười cao thủ Thiên Ngoại thiên thì cũng không đến nỗi không ăn thua như vậy.
Có điều lời này hắn lại không thể nói ra vào lúc này, hiện tại Sở Ly là công thần, mình là tội thần, nếu như hắn vừa nói như thế, dù không chết cũng sẽ bị lột mất một lớp da!
Tiếng bước chân vang lên, An vương sải bước đi đến, sắc mặt âm trầm như có nước nhỏ xuống.
Hắn vừa vào đến trong viện, mọi người đã hành lễ.
An vương xua tay, cũng không thèm nhìn Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp mà hỏi Tiết Ngưng Ngọc:
- Sao các nàng cũng ở đây?
- Vương gia, chúng ta tới thăm Tiêu muội muội, kết quả lại bị thích khách vây giết, nếu không có Sở Ly liều mạng vật lộn với chúng thì chúng ta đã mất mạng rồi!
Tiết Ngưng Ngọc tức giận:
- Ta muốn hỏi Vương gia, hộ vệ bên trong phủ chúng ta làm ăn thế nào vậy?
An vương cau mày nói:
- Không đủ nhân lực, khó tránh khỏi có chuyện này. Ta sẽ tìm những người khác thế vào, các nàng trở về đi thôi, đừng quấy rầy Tiêu Thi dưỡng thương.
- Hừ, lần này để thích khách đắc thủ, ta nghĩ Tiêu muội muội cũng khỏi cần dưỡng thương, ba tỷ muội chúng ta cùng xuống hoàng tuyền làm bạn mới đúng đó!
Tiết Ngưng Ngọc tức giận:
- Cũng sắp bị hù chết rồi!
Tống Lưu Ảnh cũng ra ngoài, thi lễ, vẻ mặt rất oan ức.
Chân mày của An vương nhíu chặt hơn, thiếu kiên nhẫn vung vung tay lên:
- Được rồi, các nàng về đi, Thu nhi, Tình nhi, các con có sao không?
Khi hắn hỏi hai nữ nhi, ngữ khí tức thì ôn nhu đi mấy phần, ánh mắt cũng nhu hòa xuống.
Nhị nữ lắc đầu một cái.
- Phụ thân, hộ vệ trong phủ nên thay đổi, mỗi người đều quá an nhàn!
Lãnh Tình lãnh đạm nói, quét mắt nhìn Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp một chút:
- Nếu cứ tiếp tục như thế, ngủ cũng không dám ngủ!
Lãnh Thu vội vã dùng sức gật đầu.
An vương tức giận nói:
- Các ngươi thì biết cái gì, mau trở về đi thôi!
Hắn vừa nhìn về phía Sở Ly:
- Sở Ly, ngươi làm rất tốt, bị thương sao rồi?
Sở Ly ôm quyền:
- Làm phiền Vương gia quan tâm, không quá đáng lo, vết thương da thịt mà thôi.
- Hừm, vậy ngươi tiếp tục thủ hộ ở bên này đi.
An vương gật đầu, sau đó quét mắt nhìn Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp một chút.
Cái đầu đang cúi thấp của hai người lại hạ đến mức càng thấp hơn.
An vương hừ một tiếng, nhưng không để ý tới hai người mà đi vào trong nhà.
Hắn xem vẻ mặt của Tiêu Thi lạnh nhạt, cũng không có dáng vẻ chấn kinh cho nên mới nói ra vài câu an ủi. Chính bản thân cũng cảm thấy vô vị cho nên vội vã đi ra.
Hắn biết chuyện này không thể trách Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp, không bột đố gột nên hồ, cao thủ Thiên Ngoại thiên bên trong phủ không đủ, bọn họ có ba đầu sáu tay cũng không biến ra được cao thủ, cho nên vẫn phải từ từ.
Chuyện này xét đến cùng vẫn phải trách Sở Ly, là Sở Ly cắt đứt căn cơ bên trong phủ, khiến cho An vương phủ trở thành trò cười!
Nghĩ tới đây, khi hắn đi ra ngoài lạnh nhạt liếc mắt nhìn Sở Ly một chút, sát cơ um tùm.
Sở Ly đã phát giác ra được, nhưng lại làm bộ không nhìn thấy, hắn ôm quyền cung tiễn An vương.
Rất nhanh mọi người đã lùi ra, ba bộ thi thể cũng bị mang đi, được thanh trừ sạch sẽ, trong phòng chỉ còn lại Sở Ly và Tiêu Thi, Dương Nhứ và Tuyết Lăng cũng ở trong viện.
Tiêu Thi đánh giá hắn một chút:
- Thương thế của ngươi không đáng ngại thật sao?
Sở Ly cười cợt:
- Cũng còn tốt.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Thi nhìn hắn:
- Sẽ không lại là do ngươi sắp xếp đó chứ?
Sở Ly bật cười:
- Lần này thật sự không phải, xem ra mọi người đều nhìn chằm chằm vào đây, muốn dương danh lập vạn.
Hắn hiểu rõ tâm tư của những người này, một là có cừu oán cùng phủ Quốc Công, hai là xông vào trong An vương phủ ám sát thành công, như vậy sẽ lập tức vang danh thiên hạ.
Những môn phái hoặc là thế lực rất muốn thứ này, không sợ đối địch với triều đình, chỉ sợ không có tiếng tăm gì mà thôi.
Đây là một thế giới võ học hưng thịnh, tập võ đã thành phong trào, mọi người không kính nể như vậy đối với triều đình, bằng không cũng không cần phủ Quốc Công trấn áp.
Tiêu Thi nói:
- Vậy ngươi mau mau đi trị thương đi.
Trong lúc đang nói chuyện, một nha hoàn nhẹ nhàng tiến vào tiểu viện, trong tay cầm một bình ngọc, đưa cho Tuyết Lăng rồi nói:
- Đây là Kim sang cao mà Vương phi đưa tới.
Tuyết Lăng nhận lấy nói rồi cám ơn, sau đó vạch ra ngửi mùi vị một cái, lại vào nhà đưa cho Sở Ly.
Sở Ly mỉm cười tiếp nhận.
Tiêu Thi nói:
- Tiết vương phi là thế gia võ tướng, nhất định Kim sang cao cũng có chỗ độc đáo, trước tiên ngươi cứ đi bôi thuốc đi.
- Được.
Sở Ly ôm quyền một cái, vượt qua tường, đến tiểu viện của mình ở phía tây.
Tuyết Lăng cũng theo tới, rút phi đao ra cho hắn, lại bôi thuốc.
Hai thanh phi đao bị bắp thịt kẹp chặt lấy, nhìn như quấn lại rất sâu rất chắc chắn, thế nhưng khi nhổ ra chỉ chảy ra một chút máu, kỳ thực chỉ đâm thủng một tầng rất nông mà thôi.
- Công tử, vì sao lại yếu thế?
Tuyết Lăng hỏi.
Nàng mơ hồ nhìn ra Sở Ly che giấu tu vi của chính mình, muốn bắt ba tên kia thì đã sớm bắt, không cần phí khí lực lớn như vậy.
Sở Ly lắc đầu:
- Danh tiếng không thể quá thịnh.
- Làm náo động, cho bọn họ mất mặt, không tốt sao?
Tuyết Lăng không rõ.
Sở Ly cười nói:
- Đã làm cho họ mất mặt... Ngươi thấy Tiết vương phi và Tống vương phi thế nào?
Một lần giết mười cao thủ Thiên Ngoại thiên, trong ngoài vương phủ đều biết mình lợi hại, cũng không cần lại dùng uy phong nữa, bằng không sẽ rất tai hại vô ích.
- Các nàng ấy...
Tuyết Lăng lắc đầu nói:
- Mới vừa gặp mặt, không quá hiểu rõ, dường như Tiết vương phi nhanh mồm nhanh miệng hơn, Tống vương phi, tính tình có chút mềm.
Sở Ly nở nụ cười.
Tuyết Lăng vội hỏi:
- Công tử, ta nói không đúng sao?
Sở Ly nói:
- Tính tình mềm... thế nhưng đừng coi khinh các nàng.
- Thật sự lợi hại như vậy sao?
Tuyết Lăng hiếu kỳ hỏi:
- Ta thấy các nàng đấu tới đấu lui, không phải chỉ là vị trí tổng quản thôi sao.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Tổng quản Vương phủ không bình thường, so với phủ Quốc Công còn có quyền lợi càng to lớn hơn... Ngươi, sau này sẽ biết.
- Vậy công tử có muốn làm hay không?
- Đương nhiên là muốn!
- An vương có thể đồng ý không?
- Sợ rằng sẽ không muốn, hắn sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản ta.
- Công tử phải làm sao bây giờ?
- Chỉ có thể thấy chiêu ứng chiêu, từng bước từng bước một làm việc thôi.
Sở Ly nói:
- Không vội, đã vào phủ, cuộc sống sau này còn dài.
- Như vậy cũng đúng.
Tuyết Lăng chăm chú rắc thuốc trị thương cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.