Bạch Bào Tổng Quản

Chương 341: Thân phận




Hai người có tâm tư doạ thích khách kia.
Mặc kệ là kẻ thù của vương phủ, hay là kẻ thù của phủ Quốc Công thì bọn họ đều không muốn đối đầu với thích khách này, dựa vào tình thế bây giờ, chỉ cần hai người mình hơi có ngoài ý muốn thì rất có khả năng sẽ bị An vương mượn cơ hội giết chết, giá họa cho thích khách kia.
Nhưng hai người lại không thể lớn tiếng kêu gào, cho nên chỉ có thể thông qua khí quan để dọa thích khách một cái mà thôi.
Thích khách chỉ là một cao thủ Tiên Thiên, một khi chính diện đối đầu với hai Thiên Ngoại thiên, tuyệt đối sẽ không có phần thắng, có lẽ sẽ không ra mặt.
- Sưu!
Một tiếng vang nhỏ, ánh mắt của hai người đột ngột sáng ngời.
Chỉ thấy một thanh kiếm đen thui bỗng nhiên từ trên mặt đất bắn ra, đâm trúng cổ họng của một tên hộ vệ.
Từ trên đất bắn ra một bóng đen, chẳng khác nào một vệt khói, tiếp theo đã đâm vào cổ họng của hộ vệ, dùng tốc độ rất nhanh lóe lên xẹt qua hai hộ vệ khác, mũi kiếm đen thui xẹt qua cổ họng của bọn họ.
Ba hộ vệ bưng cổ họng đồng thời ngã xuống đất, có thể thấy được hắn xuất kiếm nhanh chóng tới mức nào.
- Lớn mật!
Lỗ Đông Lâu hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng.
Triệu Khánh Sơn cũng trầm giọng hừ lạnh nói:
- Ngươi là người phương nào!
- Đừng để cho hắn chạy!
Mạnh Chấp giống như tuấn mã vọt tới, lớn tiếng quát.
Hắn theo đuôi ở trong bóng tối, giám thị Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu, là vì muốn nhìn xem có phải hai người trong ngoài cấu kết, phối hợp cùng thích khách này, nếu như không có trong ngoài cấu kết thì cũng không đến nỗi vô thanh vô tức giết được nhiều hộ vệ như vậy.
Một khi bọn họ cấu kết với thích khách, điện hạ sẽ có cớ giết người.
- Sưu...
Chưởng lực của Triệu Khánh Sơn như sóng dữ vỗ bờ, đánh tới người áo đen kia
Thân thể thon dài của người áo đen kia lóe lên, linh hoạt vô cùng, sau khi bắn đến một thân cây lại lóe lên, xuất hiện ở sau một thân cây khác, vừa nhanh lại linh hoạt, ba người không có cách nào tạo thành vòng vây kín, chỉ có thể đuổi theo sau lưng hắn mà thôi.
Triệu Khánh Sơn một mặt đuổi, một mặt hô:
- Mạnh thống lĩnh, liệu có phải là kế điệu hổ ly sơn hay không?
- Cho dù là điệu hổ ly sơn thì cũng giết tên này trước!
Mạnh Chấp bất chấp. Điên cuồng đuổi theo không bỏ.
Khinh công của người áo đen vô cùng lợi hại, ba người bọn họ một hơi đuổi theo ra mười mấy dặm, mới vây được người áo đen kia lại.
Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu không thể làm gì, đến trình độ này. Bọn họ cũng không thể giết Mạnh Chấp.
Huống hồ cũng không biết được nội tình thích khách này, ai biết có phải là khổ nhục kế của An vương hay không? Dựa theo tâm tính âm trầm của An vương, vì trừng trị hai Thiên Ngoại thiên bọn họ mà hi sinh mấy Tiên Thiên, tuyệt đối có thể làm được.
- Động thủ!
Mạnh Chấp quát lên, trước tiên đánh ra một quyền.
Hắn kiêng kỵ kiếm pháp của đối phương lợi hại, mà ba người hợp công là vì ổn thỏa, không cần thiết phải mạo hiểm tới gần người đối phương.
Cao thủ Thiên Ngoại thiên cũng là thân thể máu thịt, trúng kiếm, chân khí hộ thể sẽ chặn lại một chút, nhưng không thể ngăn cản hoàn toàn, nhưng chặn lần này thì có thể có cơ hội né tránh, vì lẽ đó rất khó giết chết được cao thủ Thiên Ngoại thiên.
Thế nhưng cho dù khó giết chết hơn nữa thì cũng có nguy hiểm, tránh được thì nên tránh, đến địa vị như Mạnh Chấp, rất là tiếc mạng sống của mình.
Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu ra quyền xuất chưởng, chưởng lực quyền kình như bão tốt bao phủ kiếm khách mặc y phục màu đen.
Lòng bàn chân của kiếm khách mặc y phục màu đen trượt đi, đi tới trước mặt Mạnh Chấp, kiếm đen lóe lên, đâm tới trước cổ họng của Mạnh Chấp.
Trước cổ họng của Mạnh Chấp có nội lực chặn một chút, như có cái lồng khí vô hình.
Hắn vội vã nghiêng đầu né tránh, bị dọa cho đổ ra một thân mồ hôi lạnh. Theo bản năng đánh ra một chưởng.
- Ầm!
Ngực của kiếm khách mặc y phục màu đen trúng một chưởng, bay ra ngoài.
Hắn bay lên rất cao, dựa vào lực lượng của một chưởng này thi triển khinh công, dùng tốc độ rất nhanh biến mất ở trước mắt mọi người. Tiến vào trong rừng cây.
- Đuổi!
Mạnh Chấp phẫn nộ hừ một tiếng, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu một chút:
- Lẽ nào là người của các ngươi?
Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu vội vàng lắc đầu.
Mạnh Chấp nhẹ nhàng di chuyển, cười gằn hừ lạnh nói:
- Ta thấy hai vị động thủ qua loa, ba Thiên Ngoại thiên không bắt được một Tiên Thiên, có mặt mũi gì được xưng là cao thủ nữa chứ?
- Ài...
Triệu Khánh Sơn lắc đầu:
- Tên này thân pháp kỳ dị, kiếm pháp trác tuyệt. Thực sự không thể xem là Tiên Thiên được.
- Hắn chính là một Tiên Thiên!
Mạnh Chấp hừ lạnh nói:
- Nếu như không bắt được, ta sẽ thỉnh tội với Vương gia, các ngươi cũng trốn không thoát đâu!
Sắc mặt của hai người hơi thay đổi.
Chiêu này của hắn đủ tàn nhẫn, một khi tự mình thỉnh tội, An vương thuận thế đồng ý, hai người bọn họ cũng có tội. Như vậy phạt thế nào sẽ ở trong một ý nghĩ của An vương, cho dù không chết cũng phải bị lột một lớp da.
- Đuổi!
Hai người nghĩ tới đây, chỉ có thể thêm lực, thầm than gia hỏa vương phủ này đủ độc ác, thủ đoạn tính toán người quả thực rất lợi hại, Sở tổng quản tiến vào vương phủ, sợ rằng sẽ không tốt lắm!
Tuy thân pháp của kiếm khách mặc y phục màu đen nhanh, nhưng lại bị thương, nhanh hơn nữa thì cũng không có cách nào kéo dài được, rất nhanh lại bị ba người đuổi theo.
Mắt thấy lại bị vây kín, lần này, Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu không thể lưu tình, muốn xuống tay ác độc giữ hắn lại.
Bỗng nhiên một đạo bóng trắng nhẹ nhàng bay tới, xẹt qua ba người, đến bên người kiếm khách mặc y phục màu đen. Nhấc bả vai hắn rời đi, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười dễ nghe mà lại lành lạnh ở trên không trung:
- Ba Thiên Ngoại thiên không làm gì được một Tiên Thiên, An vương phủ và phủ Dật Quốc Công không hổ là một già, đều là người kẻ ngu ngốc!
- Lục Ngọc Dung!
Trí nhớ của Mạnh Chấp vô cùng tốt, vừa nghe thanh âm này đã lập tức biết đạo thân ảnh màu trắng này là ai, hắn quát to:
- Lục tiểu thư, Vương gia nhà ta sẽ không quên chuyện này đâu!
- Ta cũng sẽ không quên chuyện này đi như thế!
Âm thanh mờ mịt của Lục Ngọc Dung như từ chân trời truyền đến, đến cuối cùng đã không nghe thấy được nữa, hiển nhiên nàng đã đi xa.
Ba người cụt hứng dừng lại.
Mạnh Chấp quay đầu cười lạnh nói:
- Là chuyện tốt phủ Quốc Công các ngươi làm ra sao?
Triệu Khánh Sơn hừ lạnh nói:
- Lời ấy của Mạnh thống lĩnh nghĩa là sao! Phủ Nhân Quốc Công và phủ Quốc Công chúng ta đối đầu sinh tử, Mạnh thống lĩnh muốn nói chúng ta thông đồng với nhau sao?
- Vậy chuyện lần trước thì sao?
Mạnh Chấp hừ lạnh nói:
- Không phải nàng đi ra trợ giúp phủ Quốc Công các ngươi một chút sức lực hay sao?
- Mạnh thống lĩnh, ngươi là người thông minh, sao lại hồ đồ như vậy chứ, nàng thật sự muốn trợ giúp tệ phủ sao?
Triệu Khánh Sơn tức giận nói:
- Nàng muốn kiếm lợi, bị Sở tổng quản nhìn thấu, cho nên mới bất đắc dĩ ra tay. Hơn nữa mục đích ra tay cũng không phải hỗ trợ, là vì vu oan hãm hại, để cho các ngươi cho rằng chúng ta cấu kết, lẽ nào loại tính toán nhỏ này mà Mạnh thống lĩnh cũng không nhìn ra?
Lỗ Đông Lâu cười lạnh nói:
- Ta thấy không phải Mạnh thống lĩnh không nhìn ra, mà là mượn đề tài để nói chuyện của mình mà thôi!
Mạnh Chấp hừ lạnh nói:
- Nói chung chuyện này nhất định cùng có quan hệ phủ Quốc Công các ngươi!
Hắn đã quyết định muốn kéo chuyện này tới trên người phủ Dật Quốc Công, bằng không, mình sẽ có tội thất trách, một khi kéo được lên trên người phủ Dật Quốc Công, trong cơn tức giận Vương gia chỉ có thể ghi hận phủ Quốc Công mà sẽ không nghĩ tới hắn nữa.
- Như vậy ta cũng muốn tới trước mặt Vương gia nói chuyện một chút!
Triệu Khánh Sơn nói:
- Mạnh thống lĩnh vì trốn tội thất trách, không ngờ lại không từ bất cứ thủ đoạn nào.
- Im miệng!
Mạnh Chấp hừ một tiếng, quay đầu rời đi.

Sở Ly và Tiêu Thi ngồi ở bên trong một tiểu đình, Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng đi đến, ném kiếm khách mặc y phục màu đen vào trong đình, lạnh nhạt nói:
- Họ Sở, ngươi lại nợ ta một cái mạng, nhớ phải trả đó!
Sở Ly ôm quyền một cái:
- Đa tạ Lục tiểu thư!
Lục Ngọc Dung hừ một tiếng:
- Nếu như ta gặp nguy hiểm, hoặc là đại ca gặp phải nguy hiểm, ngươi phải đến xuất thủ cứu giúp!
Nàng đã biết được tin Sở Ly có khả năng cải tử hồi sinh, có thể thi triển thuật Thâu Thiên Hoán Nhật.
Sở Ly cười nói:
- Ta sẽ làm hết sức.
Lục Ngọc Dung quét mắt nhìn Tiêu Thi một chút, nhẹ nhàng rời đi.
Tiêu Thi nhíu mày nói:
- Sao ngươi lại có thể mời nàng hỗ trợ vậy?
Sở Ly nói:
- Ta không thích hợp tự mình ra tay, tránh cho An vương có cơ hội làm khó dễ... Tứ công tử.
Kiếm khách áo đen cởi khăn đen ra, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn bức người, chỉ là lại trắng bệch như tờ giấy, chính là Tiêu Bạch Hạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.