Bạch Bào Tổng Quản

Chương 339: Trả thù




- Tứ công tử.
Sở Ly ôm quyền.
Tiêu Bạch Hạc ôm quyền một cái, ôn hòa nói:
- Sở tổng quản, chúng ta tán gẫu vài câu đi.
Hắn chỉ chỉ vào tiểu đình trong biển hoa.
Hai người tiến vào tiểu đình, lụa trắng tung bay, tựa như ảo mộng.
Bỗng nhiên Sở Ly sinh ra một tia phiền muộn, từ nay về sau, bên trong tiểu đình này sẽ trống rỗng, Tiêu Thi sẽ không xuất hiện ở đây nữa.
Hai người đứng trước lan can, Tiêu Bạch Hạc nhìn hồ nước mênh mông, thở dài.
Sở Ly nói:
- Lần này Tứ công tử trở về, còn muốn đi nữa không?
-... Nhất định đại ca sẽ giữ ta lại một đoạn thời gian.
Tiêu Bạch Hạc lắc đầu than thở:
- Nhưng ta thực sự không am hiểu xử lý những việc trong phủ.
- Nhị tiểu thư rời đi, Tam tiểu thư bế quan. Nếu như Tứ công tử lại đi, phủ Quốc Công to lớn chỉ có một mình Đại công tử, một cây làm chẳng lên non, nhất định Đại công tử sẽ rất mệt rất khổ.
Sở Ly lắc đầu than thở:
- Tứ công tử nên ở lại giúp Đại công tử một chút đi.
Tiêu Bạch Hạc cười khổ nhìn hắn:
- Đại ca nói, Sở tổng quản ngươi trí mưu tuyệt luân, có thể nhìn thấu lòng người. So với Tam tỷ còn lợi hại hơn, đáng tiếc ta lại không có bản lĩnh như vậy, chỉ là vũ phu đơn thuần... Hơn nữa võ công cũng không mạnh bằng Tam tỷ, có thể nói là một kẻ vô tích sự.
Sở Ly cười nói:
- Tứ công tử có chỗ lợi hại của Tứ công tử, hà tất phải tự ti!
Tiêu Bạch Hạc lắc đầu:
- Ta hiểu rõ chuyện của mình, ngây ngốc ở trong phủ cũng không giúp đỡ được gì cả.
- Một người trí ngắn hai người trí dài, có một người yên tâm để thương lượng, so với một mình còn mạnh hơn nhiều.
Sở Ly nói:
- Hơn nữa nếu như ngươi đi, Nhị tiểu thư cũng không yên lòng.
- Nhị tỷ...
Tiêu Bạch Hạc thở dài.
Hắn dùng sức lắc đầu một cái, vẻ mặt có chút thống khổ.
Rõ ràng Nhị tỷ có thể mặc kệ hôn ước, không cần hi sinh mình.
Điều càng đáng hận đó chính là, nàng muốn hi sinh mình, kéo dài cho phủ Quốc Công một hơi, kết quả lòng người hiểm ác, trái lại còn rước lấy đại họa cho phủ Quốc Công, cho nên người thống khổ nhất chính là Nhị tỷ!
Mình đường đường thân là nam tử hán đại trượng phu, lại không thể chống đỡ được phủ Quốc Công. Phải để một nữ tử yếu đuối như Nhị tỷ gả cho kẻ thù. Không có chuyện gì đáng trào phúng và cười nhạo hơn so với chuyện này!
Hắn hít sâu một hơi, đè tâm tư cuồn cuộn xuống, lộ ra nụ cười ấm áp:
- Được rồi, ta sẽ ở lại một đoạn thời gian, bồi tiếp đại ca.
Sở Ly nở một nụ cười.
Tiêu Bạch Hạc nói:
- Tam tỷ có khỏe không?
Nụ cười của Sở Ly chậm rãi thu lại, than thở:
- Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư đều quá ngốc!
Nhị tiểu thư vì phủ Quốc Công mà hi sinh mình, Tam tiểu thư vì phủ Quốc Công cũng hi sinh mình, chém tình diệt tính.
Tiêu Bạch Hạc nói:
- Tam tỷ không tốt sao?
- Bây giờ Tam tiểu thư đã đột phá Thiên Ngoại thiên. Đang truy tìm Thiên Thần cảnh.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Theo Thẩm tiền bối nói, rất có hi vọng.
Tiêu Bạch Hạc nhẹ nhàng gật đầu, nhìn hồ nước mênh mông, hai tay nắm chặt. Gân xanh trên nắm đấm mơ hồ ẩn hiện.
Lụa trắng phe phẩy, gió nhẹ thổi qua mặt hồ, hai người đứng trước lan can trầm mặc không nói.

Đón dâu là chuyện rất náo nhiệt, Sở Ly không đi tham dự.
Nếu như Tiêu Thi trở thành nữ nhân của người khác, cho dù biết rõ là giả thì tâm tình của hắn vẫn rất phức tạp, chính bản thân hắn cũng không nói rõ ra được. Quả thực không có tâm tình đến xem, mắt không gặp thì tâm không phiền.
Tiêu Thi đội mũ phượng lên, chẳng khác nào tiên tử hạ phàm, chậm rãi tiến vào đại kiệu mười sáu người nhấc, ở dưới dòng người tấp nập vây xem, chậm rãi đi ra khỏi Sùng Minh thành.
Sở Ly và Triệu Khánh Sơn, Lỗ Đông Lâu đã sớm chờ đợi ở ngoài thành.
Lần này, Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu đồng thời hộ tống Tiêu Thi đi tới An vương phủ. Sau khi đến An vương phủ, bọn họ lại trở về phủ Quốc Công, cao thủ Thiên Ngoại thiên của phủ Quốc Công chỉ có một người Sở Ly mà thôi.
Lần này Sở Ly tiến vào vương phủ, chỉ dẫn theo hai người Dương Nhứ và Tuyết Lăng đi vào, Tưởng Hòe không đi vào, tránh cho xảy ra bất trắc.
Bây giờ An vương hận hắn thấu xương, một khi Tưởng Hòe đồng thời đi theo vào, nhất định sẽ bị trút giận.
Mình là thị vệ nhất phẩm, cấp bậc tôn sủng, nếu An vương không có nắm chắc hoàn toàn thì sẽ không làm gì được mình. Thế nhưng Tưởng Hòe thì lại không được, nếu An vương muốn làm khó dễ, Tưởng Hòe sẽ không có sức phản kháng, chỉ có thể đi vào sau mà thôi.
- Ài... tổng quản, một mình ngươi vào phủ, có được không?
Triệu Khánh Sơn thở dài:
- Ta và lão Lỗ cùng đi theo vào.
Lỗ Đông Lâu vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy đúng vậy, một vương phủ to lớn, tổng quản một thân một ngươi, sợ rằng sẽ bị cô lập.
Sở Ly cười cười:
- Nhất định An vương sẽ trả thù, ta một thân một mình cũng không có kẽ hở gì, hắn không làm gì được ta. Thế nhưng nếu các ngươi đi vào, quá nguy hiểm!
- Thực sự là làm khổ tổng quản!
Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu lắc đầu không thôi.
Bọn họ ngẫm nghĩ cũng đã cảm thấy đau đầu.
Sở Ly nói:
- Một đường này sẽ không thái bình, hai vị nhìn thấy thích khách phải cẩn thận, tuyệt đối không nên xông lên, thấy tình thế không ổn thì cứ chạy.
Hai người nở nụ cười ha hả.
Sở Ly nghiêm mặt nói:
- Chỉ sợ An vương quyết tâm muốn giết tiểu thư, giết tiểu thư, đẩy lên trên người các môn phái võ lâm, như vậy là hắn có thể bình yên thoát thân!
- Vâng!
Hai người trầm giọng nói.
Sở Ly nói:
- Ta sẽ tranh thủ mang tiểu thư đi trước, các ngươi đừng lộ ra kẽ hở.
Hai người vội vàng gật đầu.
Sở Ly không quá lo lắng về bọn họ, kinh nghiệm giang hồ đầy đủ, hơn nữa người lại mang theo Kỳ Nguyên đan, còn nữa. Nếu thực sự không ổn, trực tiếp phát ra tín hiệu, sẽ có người tiếp ứng.
Trong lúc đang nói chuyện công phu, đám người An vương chậm rãi tới gần, nghi trượng ở trước, mặt sau là sáo diễn tấu và trống.
Sở Ly dắt ngựa, đón đội ngũ của An vương, trực tiếp đến bên cạnh đại kiệu mười sáu người nhấc, Triệu Khánh Sơn và Lỗ Đông Lâu đến một bên khác.
An vương ngồi ở trên lưng ngựa, lạnh lùng quét mắt nhìn Sở Ly một chút, làm bộ không thấy.
Bây giờ mỗi khi hắn liếc mắt nhìn Sở Ly đều cảm thấy không thoải mái, hận không thể trừ đi cho yên tâm.
Chờ đi ra ngoài được hai dặm, đoàn người tản đi, nghi trượng lần nữa được thu hồi, đội ngũ đẩy nhanh tốc độ tiến lên, tranh thủ mau chóng chạy về Thần Đô.
Tới buổi trưa, mọi người dừng lại ở một toa dịch đình, Sở Ly đi tới trước tiểu đình, ôm quyền nói:
- Điện hạ, Nhị tiểu thư có một chuyện muốn nhờ.
- Nói.
An vương đang ăn lương khô, bình tĩnh nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Đường này sẽ không yên bình, tiểu thư muốn đi theo ta tới nơi trước.
- Sở tổng quản, cái này không hợp quy củ?
Mạnh Chấp lạnh nhạt nói:
- Nhị tiểu thư đã ra khỏi cửa, xem như là người của Vương gia chúng ta, nào có thể không đi cùng đường chứ?
Sở Ly quét mắt nhìn hắn một chút, tiếp tục nhìn về phía An vương:
- Điện hạ sẽ không sai một đám người mai phục, chờ phục kích tiểu thư đó chứ?
- Làm càn!
Trịnh Lập Đức bỗng nhiên biến sắc, quát một tiếng.
Sở Ly ôm quyền một cái, nghiêm mặt nói:
- Thân thể tiểu thư mảnh mai yếu đuối, không chịu nổi đi như vậy, kính xin điện hạ thương cảm!
- Nếu như ta không đồng ý lại giống như trong lòng có tật xấu đúng không.
An vương bình tĩnh nói:
- Được rồi, chỉ cần trước khi tiến vào Thần Đô, tiến vào bên trong kiệu là được rồi, muốn đi thế nào thì đi như thế đi!
- Đa tạ Vương gia!
Sở Ly ôm quyền thi lễ.
An vương vung vung tay, chẳng muốn nhiều lời với hắn.
- Điện hạ!
Mạnh Chấp không phục kêu lên một tiếng tức giận:
- Sao có thể dung túng hắn như vậy chứ?
An vương cười nhạt:
- Không cần phải để ý tới, để bọn họ đi đi.
-... Vâng.
Mạnh Chấp nhìn ra trong lòng An vương phẫn nộ, nhưng lại mạnh mẽ trấn áp, vì vậy hắn cũng không nhiều lời.
An vương nhìn về phía đại kiệu mười sáu người nhấc, nở một nụ cười.
Mặc cho Sở Ly có thể dời sông lấp biển, chỉ cần khống chế Tiêu Thi lại thì hắn sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của mình, giết hắn sẽ dễ như trở bàn tay!
Tiêu Thi chỉ là một nữ tử yếu đuối không biết võ công, mình đường đường là cao thủ Thiên Ngoại thiên, sẽ có biện pháp dằn vặt nàng, đến buổi tối trả lại cừu hận cả mới lẫn cũ, làm cho nàng biết sự lợi hại của mình!
Nghĩ tới đây, An vương có một tia vui vẻ không tên khi được trả thù.
Sở Ly trung thành tuyệt đối như vậy, Tiêu Thi lại xinh đẹp như vậy, nói hắn không có một chút tình ý nào đối với Tiêu Thi thì không ai sẽ tin tưởng, chỉ cần có tình, như vậy thì tốt!
Hắn hận không thể lập tức giải quyết Tiêu Thi tại chỗ, đùa bỡn, chà đạp, đặc biệt phải làm ở trước mặt của Sở Ly, để hắn cảm nhận được cái gì là sống không bằng chết, tức giận đến mức phun ra máu!
Khà khà, chỉ cần vào động phòng, không phải Tiêu Thi sẽ là đồ chơi của mình sao?
Sở Ly lợi hại đến đâu còn không phải đàng hoàng nghe mình sao? Bằng không, tìm về ở trên người Tiêu Thi, liều mạng dằn vặt Tiêu Thi, xem Sở Ly có phục hay không!
Nghĩ tới đây, hắn tươi cười, nhìn theo bóng dáng rời đi của Sở Ly và Tiêu Thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.