Bạch Bào Tổng Quản

Chương 324: Trở về




Sở Ly đánh giá hắn vài lần.
Chưởng pháp của Hàn Phi không tầm thường, công lực cũng thâm hậu, so với tu luyện được còn hơn một bậc.
Sở Ly cất giọng nói:
- Người Phượng Hoàng sơn, một đồng bạn khác của ngươi đã mất mạng.
Sắc mặt của trung niên mặc y phục màu xanh hơi thay đổi, thấy Sở Ly ở chỗ này, hắn biết đồng bạn không đắc thủ được.
Hắn sinh lòng thoái ý, hừ một tiếng, thân thể đột nhiên phồng lớn thêm một vòng, sắc mặt phát tím, thúc giục bí thuật.
Sở Ly đã sớm thấy rõ bí thuật của Phượng Hoàng sơn nhất mạch, tâm pháp rất ngắn, thúc giục cực nhanh, sắc mặt phát tím là cảnh tượng kì dị giống nhau khi thi triển bí thuật.
Đáng tiếc trả giá quá lớn, cho dù hắn học được thì cũng sẽ phải thận trọng sử dụng, dù sao hắn đã có Thần Túc Thông, không đánh lại được thì cứ chạy, cũng không cần thiết phải dùng loại bí thuật tổn thọ này.
Trung niên mặc y phục màu xanh quyết định sử dụng bí thuật rất nhanh, hắn hiểu rõ, nếu sư huynh đã bỏ mình, mình muốn nghĩ thoát thân, không dùng bí thuật là chuyện không thể.
Phát hiện ra chưởng lực của hắn bỗng nhiên tăng vọt, uy lực đột ngột tăng lên gấp đôi, Hàn Phi cười nói:
- Quả nhiên ẩn giấu thủ đoạn, rất mạnh!
Chưởng lực của hắn cũng được cô đọng theo, uy lực tăng mạnh, nhưng vẫn đánh tới mức không phân cao thấp với trung niên mặc y phục màu xanh.
Sở Ly cười nói:
- Hàn huynh, để ta tới đi.
- Cứ để ta trừng trị hắn là được rồi!
Hàn Phi hưng phấn nói.
Hắn rất ít khi giao thủ với cao thủ Thiên Ngoại thiên, trong chốn võ lâm cao thủ Thiên Ngoại thiên tự thị, không thèm để ý tới bang phái tam lưu như Giang Xuyên minh, hắn cũng phải ẩn giấu tu vi của mình, cho nên rất ít khi động thủ.
Bây giờ cơ hội đã chạy đến trước mặt, đương nhiên hắn phải nắm lấy cơ hội luyện tập.
Cao thủ Thiên Ngoại thiên lợi hại như vậy không thường thấy được, nếu như lần sau gặp phải người càng lợi hại hơn thì mình không đủ kinh nghiệm, rất có khả năng sẽ ngã xuống.
Hắn suy nghĩ sâu xa. Vì lẽ đó mới đánh rất hăng say.
Sở Ly nở nụ cười quan sát, sát ý trong lòng phun trào. Không định buông tha cho người này.
Lá gan của Phượng Hoàng sơn không nhỏ, lại bởi vì Cổ Nguyệt mà thực sự dám ám sát mình, phải biết rằng việc này vừa lan truyền ra, Sở Ly sẽ có thể vận dụng lực lượng của phủ Quốc Công tới thu thập Phượng Hoàng sơn.
Phượng Hoàng sơn dám làm như thế là bởi vì không sợ phủ Quốc Công, đây chính là lực lượng của đại tông nhất lưu.
Hiện giờ phủ Dật Quốc Công thế yếu, một khi đối phó với Phượng Hoàng sơn sẽ tạo ra hậu quả khó lường, rất có khả năng sẽ động tới những tông phái khác, đã như thế, phủ Dật Quốc Công không ép được trận. Như vậy sẽ tạo thành chiến hỏa nổi lên bốn phía.
- Ầm ầm ầm...
Chưởng kình bắn ra tứ tán, y phục của đám người Sở Ly bay phần phật như đang đứng ở bên trong gió lớn.
Tiêu Thi cau mày, cảm thấy nếu cứ tiếp tục đánh như thế cũng không phải là chuyện tốt.
Chưởng lực của Hàn Phi càng ngày càng mạnh, lúc bắt đầu còn hơi rơi xuống hạ phong, lúc này lại không kém chút nào.
Lực lượng của loại kỳ quả kia vẫn ẩn ở trong thân thể, hắn còn chưa hoàn toàn hấp thu được. Ở dưới bức bách của cao thủ Thiên Ngoại thiên này. Dần dần được kích thích ra.
Sở Ly nhìn tu vi của hắn tăng mạnh, lắc đầu thở dài, quả nhiên không hổ là kỳ ngộ, không ước ao được.
- Ầm!
Ngực của trung niên kia trúng chưởng. Phun ra máu rồi bay ra ngoài.
Hắn dựa thế thúc giục khinh công, tốc độ rất nhanh, muốn bay ra ngoài thuyền.
- Sưu!
Một đạo ánh bạc đuổi theo hắn. Bắn vào trong ngực hắn.
Động tác của trung niên kia dừng lại, mở to hai mắt gắt gao trừng mắt nhìn Sở Ly. Không cam lòng ngã vào trong sông.
Nước sông cuồn cuộn, trong nháy mắt hắn đã bị cuốn đi.
- Sở huynh. Một tay phi đao của ngươi rất là lợi hại đó.
Hàn Phi thở dài nói.
Sở Ly cười nói:
- Chỉ là đánh lén mà thôi, nếu không phải Hàn huynh đã đả thương hắn thì ta cũng không dễ bắn trúng hắn như vậy, cao thủ Thiên Ngoại thiên có trực giác kinh người đối với nguy hiểm, có thể tránh chỗ yếu.
Hàn Phi cười nói:
- Là phi đao của ngươi quá nhanh.
Sở Ly bật cười:
- Hàn huynh, chúng ta không cần phải thổi phồng nhau nữa đâu.
Đây là lời nói thật của hắn.
Dùng phi đao giết người, thường thường hắn sẽ thông qua Thần Túc Thông để đến trước người, cho dù đối phương sinh ra báo động thì cũng không kịp phản ứng. Vừa nãy cách xa như vậy sẽ không giết chết được cao thủ Thiên Ngoại thiên, khoảng cách vừa xa, trong lòng đồng thời báo động, cao thủ Thiên Ngoại thiên đã có thể tránh khỏi chỗ yếu hại.
- Thực sự là thoải mái!
Hàn Phi hưng phấn bay lên, lớn tiếng cười nói:
- Đi, đi uống vài chén!
Sở Ly và Tiêu Thi cùng hắn lên tầng một, đi tới boong thuyền.
Lúc này tam nữ đang khoanh chân ngồi ở trên thảm trải sàn để vận công điều tức.
- Tiểu Cầm, các ngươi không sao chứ?
Hàn Phi thân thiết nói:
- Có bị thương nặng hay không?
Tiểu Cầm mở đôi mắt sáng ra, tao nhã cười cười:
- Công tử, chúng ta không sao, Sở công tử đã tới kịp bảo vệ chúng ta.
Sở Ly vội vã xua tay cười.
Thực sự là nữ nhân băng tuyết thông minh, rõ ràng là các nàng bảo vệ Tiêu Thi, ngược lại lại trở thành mình bảo vệ các nàng, mình đã thiếu nợ ân tình của các nàng.
Nhị nữ còn lại cũng mở đôi mắt sáng ra, dung quang chiếu rọi người khác.
Đan dược của Sở Ly, thêm vào thảo mộc linh khí phụ trợ, thương thế của các nàng cũng không nặng, mất một lúc đã khỏi hẳn.
Nhanh chóng khôi phục thương thế như thế, đây là lần đầu các nàng gặp phải, rất mới mẻ và hưng phấn.
Tiêu Thi mở miệng nói:
- Nếu như ba vị muội muội bị bắt nạt cứ đến tìm ta, ta sẽ làm chủ thay các ngươi!
Hàn Phi nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly cười nói:
- Hàn huynh, vị này chính là Nhị tiểu thư, sắp trở thành An vương phi.
Hàn Phi sửng sốt một chút, vội nói:
- Sở huynh, đừng đùa.
Hắn vẫn cho rằng Tiêu Thi là phu nhân của Sở Ly.
Nàng hầu như không mở miệng nói chuyện, vẫn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, rất giống nữ nhân dịu dàng hiền thục, tình cờ ánh mắt nhìn lại đây, khiến cho hắn có mấy phần cảm giác quái dị.
Hắn biết Sở Ly không kết hôn, nhưng thanh niên thiên tài như vậy há có thể không có nữ nhân cơ chứ? Mình chỉ là một thiếu minh chủ đã có nhiều mỹ nữ như vậy rồi.
Hắn kết luận Sở Ly chỉ là không kết hôn mà thôi, hai người ngồi cùng một chỗ như phu thê, cho nên đương nhiên hắn đã xem Tiêu Thi là nữ nhân của Sở Ly, cho nên mới gọi là phu nhân.
Hắn không nghĩ tới dĩ nhiên nàng lại là Nhị tiểu thư của phủ Quốc Công.
Sở Ly cười nói:
- Như vậy cứ coi như ta đang nói đùa đi.
- Đúng là... Nhị tiểu thư sao?
Hàn Phi chần chờ nhìn về phía Tiêu Thi.
Sóng mắt của Tiêu Thi như nước, nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, không lên tiếng.
Hàn Phi đã tin, khó trách thần thái của vị Sở phu nhân này rất không đúng, ngạo khí bức người, hóa ra là Nhị tiểu thư, trách không được!
Sở Ly xua tay cười nói:
- Thân phận của Nhị tiểu thư không thể truyền ra ngoài, tránh cho nhiều chuyện xảy ra, Hàn huynh cứ coi như không biết đi.
Hàn Phi lườm hắn một cái, cười khổ nói:
- Ta không làm được.
- Hàn huynh là người hào hiệp mà.
Sở Ly cười nói.
Hàn Phi cố gắng không nhìn Tiêu Thi, than thở:
- Hành trình Sùng Minh thành này cũng thật là đặc sắc!
Trong lòng hắn cực kỳ hiếu kỳ, Nhị tiểu thư được xưng là đệ nhất mỹ nhân Đại Quý, không biết rốt cuộc dung mạo ra sao, thật sự có đẹp như vậy không?
Tiêu Thi cúi đầu không nhìn hắn nữa.
Thuyền lớn cực nhanh, một đường thông suốt, tình cờ dừng lại ở bến tàu một lúc, bổ sung chút đồ, sau đó lại tiếp tục chạy.
Bảy ngày qua đi, thuyền lớn dã đến bến tàu ngoài Sùng Minh thành.
Muốn vào thành phải đi vào từ cửa thành, trong Sùng Minh thành không có đường sông.
Tuyết Lăng đã chờ mọi người ở bến tàu.
Người mặc một bộ la sam trắng như tuyết, mặt ngọc trắng loáng, lành lạnh như tuyết, ở trên bến tàu rộn ràng huyên náo giống như hạc đứng trong bầy gà vậy.
Mọi người đều tự giác tránh nàng ra, chu vi một trượng chung quanh nàng trống không.
Nhìn thấy Sở Ly đứng trên thuyền lớn, mặt ngọc lành lạnh của nàng tức thì nở một nụ cười, chẳng khác nào tuyết tan, dung quang loá mắt. Nàng nhẹ nhàng bay lên, vô thanh vô tức rơi xuống trước mặt của Sở Ly:
- Công tử! Nhị tiểu thư!
Sở Ly cười nói với Hàn Phi:
- Đây là nha hoàn Tuyết Lăng của ta, đây là Hàn Phi Hàn huynh.
Hàn Phi ôm quyền một cái:
- Tuyết Lăng cô nương.
Tuyết Lăng thi lễ:
- Xin chào Hàn công tử.
Sở Ly nói:
- Sau này có tin tức gì thì để Thôi tiên sinh đến tìm Tuyết Lăng.
Hàn Phi cười ha hả nói:
- Như vậy nhất định lão Thôi sẽ mừng rỡ không thôi!
- Hàn huynh, sau này chúng ta còn gặp lại, hẹn gặp lại trong thành!
Sở Ly ôm quyền một cái, tay trái ôm lấy Tuyết Lăng, tay phải ôm lấy Tiêu Thi, đột nhiên biến mất.
Hàn Phi lắc đầu thở dài, ngón khinh công này mình không bằng, xem ra sau khi trở về nhất định phải học thêm khinh công, khinh công của mình nhanh thì nhanh, thế nhưng lại không đủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.