Chừng qua một chén trà, Sở Ly đột nhiên xuất hiện, trên tay cầm một phong thư, lăng không chỉ tay mở huyệt đạo của hắn ra, đưa thư tới:
- Có phải là tin từ phu nhân của ngươi không?
Viên Đại Hải bán tín bán nghi tiếp nhận thư, rút ra quét mắt nhìn một chút, sắc mặt khẽ thay đổi.
Bút tích của phu nhân nhà mình, đương nhiên hắn nhìn ra được.
Hơn nữa ám hiệu trước đó hai người đã ước định, người bên ngoài không nhìn ra được, chỉ có hai người mới biết được thật giả.
Đây quả thật là thư tín do phu nhân nhà mình viết!
Sở Ly nói:
- Nếu như ngươi muốn thoát khỏi sự khống chế của Đại Ly thì ta có thể lập tức mang phu nhân và công tử ra ngoài.
Viên Đại Hải đảo qua thư tín, thở một hơi dài nhẹ nhõm, lắc đầu một cái.
Sở Ly nói:
- Thân phận của ngươi ta đã biết.
Viên Đại Hải cất thư đi, bỏ vào trong ngực.
Sở Ly nói:
- Ngươi cảm thấy, ẩn thân ở phủ Quốc Công, Đại Ly các ngươi có biện pháp ám sát ngươi được sao?
Viên Đại Hải suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.
Hắn là tổng lĩnh gián điệp của Đại Ly ở Đại Quý, tự mình phái ra nội ứng về các công phủ và các vương phủ của các quốc gia, chư phủ đều thuận. Chỉ có phủ Dật Quốc Công là gián điệp đều bị trục xuất ra ngoài phủ, không có một ai đắc thủ.
Sau khi hắn nhận được tin tức, cũng không báo cáo lên phía trên, mười hai phủ Quốc Công, tám vương phủ, một phủ này không cần chú ý, hơn nữa phủ Dật Quốc Công thế suy, không đáng để lo.
Sở Ly nhìn Viên Đại Hải vẫn bình tĩnh như trước, lại càng ngày càng coi trọng hắn.
Người này quả thật có chân tài thực học, một gián điệp cao minh, thao túng lòng người, quản lý nhân thủ, đều thành thạo điêu luyện. Là một nhân tài hiếm thấy, hai người đúng là tương sĩ hàng đầu.
Nhân tài như vậy, hắn thực sự không đành lòng hạ thủ, huống hồ chỉ cần bắt được thê nhi của hắn là có thể khống chế được hắn.
Hắn có Đại Viên Kính Trí, bất cứ lúc nào có thể thấy rõ suy nghĩ của Viên Đại Hải, cũng không sợ hắn gây ra chuyện ma quỷ gì cả.
Sở Ly nói:
- Thê nhi của ngươi đã tiến vào phủ Quốc Công, cũng không tiếp tục lo lắng tới an nguy nữa.
Viên Đại Hải trầm giọng nói:
- Ngươi muốn ta làm thế nào?
Hắn cũng không phản đối, bán mạng cho công chúa Đại Ly so với bán mạng cho Sở Ly, nhìn thế nào cũng là công chúa Đại Ly hơn một bậc. Tuy rằng hắn cũng hận nàng tận xương. Thế nhưng từ lý trí suy nghĩ một chút, hắn vẫn phải cúi đầu trung thành tuyệt đối.
Nhưng vừa nãy một tay thần thông kia của Sở Ly đã khiến hắn lạnh người. Không dám ngang nhiên từ chối.
Thần thông như thế, giết thê nhi của mình dễ như trở bàn tay, chỉ cần mình nói sai một câu nói thì rất có khả năng sẽ liên luỵ tới bọn họ mất mạng.
- Ngươi không cần phản bội Đại Ly.
Sở Ly nói:
- Chỉ cần làm giúp ta một chuyện.
- Chuyện gì?
Viên Đại Hải cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Để người An vương phủ gieo một loại cỏ, loại cỏ này không có độc, cũng không khiến cho người ta liều mạng, chỉ khiến cho người ta hơi phấn khởi một ít, là đồ vật để trợ hứng.
Viên Đại Hải nói:
- Quả thực không nguy hiểm đến tính mạng sao?
- An vương là cao thủ Thiên Ngoại thiên.
Sở Ly nói:
- Ngươi cảm thấy độc có thể ngấm vào thân thể hắn sao?
-... Ta đồng ý việc này. Như vậy chúng ta cứ coi như không quen biết sao?
Viên Đại Hải trầm giọng nói.
Sở Ly cười cợt:
- Viên tiên sinh, ngươi cảm thấy mình giấu giếm được An vương sao?
- Có ý gì?
Viên Đại Hải nói.
- Ngươi thấy tiểu hòa thượng bên người An vương kia không?
- Đã gặp.
- Ngươi có biết thân phận của hắn?
-... Không biết.
Sở Ly thở dài:
- Hắn là Hư Ninh tới từ Kim Cương tự, có Tha Tâm Thông.
Sắc mặt của Viên Đại Hải âm trầm lại.
Sở Ly cười nói:
- Uổng cho ngươi thông minh một đời, nhưng lại phạm phải hồ đồ này. Ngươi đã quá coi thường Đại Quý, quá coi thường An vương!
- Làm sao có khả năng chứ?
Viên Đại Hải cau mày.
Nếu thật sự biết thân phận của tăng nhân này thì hắn sẽ không lớn mật như thế, vốn hắn định tự mình gặp gỡ vị An vương này, thăm dò tính cách của hắn, để ngày sau lợi dụng. Thế nhưng không ngờ thông minh quá lại bị thông minh hại!
Ở trong lòng hắn quả thực rất xem thường Đại Quý.
Tiến vào hai năm được Đại Quý, chỗ hắn nhìn thấy đều là phù hoa xa xỉ. Lòng người tán loạn, không đỡ nổi một đòn. Chỉ cần thiết kỵ của Đại Ly tới, Đại Quý sẽ không thể đỡ được.
Phần xem thường này khiến cho hắn làm ra quyết định lớn mật này. Tự mình tới gặp An vương, gây xích mích An vương, tiếp tục nhằm vào phủ Quốc Công.
Hòa thượng ngu dốt không đáng chú ý kia, không ngờ lại là thần tăng Kim Cương tự, có thần thông Tha Tâm Thông!
Sở Ly rơi xuống giường, đứng lên:
- Nếu như Viên tiên sinh không tin thì có thể tìm chứng cứ một chút. Trước hết ta xin cáo từ!
- Chậm đã!
Viên Đại Hải vội nói.
Sở Ly quay đầu nhìn hắn:
- Viên tiên sinh đổi ý sao?
Viên Đại Hải thành khẩn nói:
- Xin Sở công tử cứu ta.
Sở Ly gật gù:
- Ta có thể cứu ngươi... Nhưng ngươi không nếm chút khổ sở, sợ rằng sẽ không tin ta, cho nên ngươi nên tự mình tìm chứng cứ một chút thì tốt hơn.
- Không cần.
Viên Đại Hải vội hỏi.
Hắn thân là tổng lĩnh gián điệp, cho nên chuyện quan trọng nhất chính là quyết đoán.
Tạm thời tin tưởng, trước tiên thoát thân rồi lại tìm chứng cứ cũng không muộn, cần gì phải tìm chứng cứ trước tiên rồi mới lại tin tưởng chứ?
Hắn vội hỏi:
- Xin Sở công tử cứu ta!
Sở Ly ho nhẹ một tiếng, cười híp mắt nhìn hắn:
- Vậy cái mạng này của ngươi sẽ thuộc về ta.
Sở Ly nói:
- Ta sẽ lấy vài cọng tóc của ngươi.
Viên Đại Hải trực tiếp cắt vài cọng tóc đưa cho Sở Ly.
Sở Ly nhận lấy:
- Có vật ấy, dù ngươi có đi tới chân trời góc biển, ta chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể tìm được, ngươi có biết đây là thần thông gì không?
-... Thông Thiên Triệt Địa.
Viên Đại Hải cười khổ:
- Lẽ nào Sở công tử cũng là người của Kim Cương tự?
- Tuy không phải đệ tử của Kim Cương tự, nhưng cũng có chút ngọn nguồn.
Sở Ly cười nói:
- Bằng không, cũng không biết được thần thông của Hư Ninh kia.
- Viên mỗ nguyện ra sức trâu ngựa!
Viên Đại Hải ôm quyền nói.
Hắn thầm than trong lòng, cho dù không bằng công chúa, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể nương nhờ vào đối phương. Mạng nhỏ ba người một nhà của mình đều ở trên tay hắn, huống hồ, nếu như tiến vào phủ Quốc Công, công chúa cũng không thể làm gì được mình.
Sở Ly nói:
- Ngươi không cần phản bội Đại Ly.
Viên Đại Hải trợn mắt lên, có cảm giác như mình đã nghe nhầm.
Sở Ly nói:
- Nên làm gì thì cứ làm đó, cứ coi như không nhận ra ta, thỉnh thoảng ta sẽ hỏi thăm tin tức từ ngươi, ngươi cứ nói thẳng cho ta biết, coi như là cảm tạ đại ân của ta!
-... Được!
Viên Đại Hải trầm giọng gật đầu.
Sở Ly nhấc cánh tay hắn lên, đột nhiên biến mất ở trong phòng.
Sau một khắc hai người đã hiện thân ở ngoài Thần Đô thành.
Viên Đại Hải nhìn thành trì bao la dưới ánh trăng, tâm trạng cả kinh, hóa ra không phải là khinh công, là thần thông!
Sở Ly nói:
- Viên tiên sinh cũng là cao thủ Thiên Ngoại thiên, muốn thoát thân không khó, vậy chúng ta cứ tách ra đi!
- Đa tạ đại ân của công tử!
Viên Đại Hải ôm quyền nói.
- Chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, không cần phải nói cảm tạ, hôm nào ta sẽ đưa tới hạt giống.
Sở Ly nói.
- Được.
Viên Đại Hải trầm giọng nói.
Sở Ly vung vung tay, đột nhiên biến mất ở trước mặt của hắn.
Sau một khắc, hắn xuất hiện ở phủ Quốc Công, ở bên trong tiểu viện của mình.
Từ khi hắn tu thành Thần Túc đạo, mỗi ngày hắn đều đi tới An vương phủ một vòng, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Bên người An vương có Hư Ninh, trên người Hư Ninh có chứa Xá Lợi Phật châu. Cho nên hắn không thể nhìn được tâm tư của An vương, nhưng có thể nghe được lời mà An vương nói.
Đổi lại là người bên ngoài, một khi tới gần thì Hư Ninh sẽ có thể cảm ứng được, nhưng hắn cũng mang theo Xá Lợi Phật châu, ngăn cách cảm ứng của Hư Ninh, vì lẽ đó có thể ra vào như thường.
Thương thế của An vương vẫn còn, mà còn nghiêm trọng hơn một phần. Nhưng nếu như không tìm được phương pháp trị liệu Cửu Thiên huyền nữ thần công. Cho dù bên trong hoàng cung có nhiều linh dược như thế, thế nhưng vẫn không thể làm gì được Cửu Thiên huyền nữ thần công.
Điều này làm cho Sở Ly suy nghĩ, sau đó phải cẩn thận đề phòng Lục Ngọc Dung. Khi giao thủ với nàng thì phải hoàn toàn đề cao tinh thần, không giao thủ với nàng là tốt nhất.
Lúc này hắn không có ý nghĩ tự mình ám sát An vương nữa, không tới thời khắc sống còn thì hắn sẽ không có tâm tư này, một khi tự mình động thủ giết An vương thì cái mạng nhỏ của mình cũng sẽ không còn nữa.
Có Thần Túc Thông, hắn có thể mang theo Tiêu Thi chạy ra bất cứ lúc nào, càng không có ý nghĩ ngọc đá cùng vỡ.