Bạch Bào Tổng Quản

Chương 299: Tu thành




Tiêu Thi liếc mắt nhìn hắn một chút.
Sở Ly vội vã vung tay, ra hiệu mình đã nói lỡ:
- Chỉ có điều Hư An này rất là nhanh nhẹn, ở trong Kim Cương tự quả thực sẽ có thành tựu lớn.
- Ngươi lại đạt được chỗ tốt gì hay sao?
Tiêu Thi nói.
Sở Ly bất đắc dĩ nhìn nàng.
Ở trước mặt hắn, nàng bộc lộ sự thông minh nhanh trí vô cùng nhuần nhuyễn, khi nói chuyện thường một câu trúng đích không chút khách khí nào cả.
- Ngươi không phải là người không có chỗ tốt mà làm việc nha.
Tiêu Thi cười khẽ:
- Ta đã nhìn thấu ngươi rồi.
Sở Ly ho nhẹ một tiếng:
- Nào có chuyện đó... Được rồi, lại đạt được Thần Túc Thông.
Tiêu Thi cười khanh khách lên.
Sở Ly cười nói:
- Ta có lòng tốt đó. Thế nhưng ở trong mắt tiểu thư lại trở thành dùng mọi cách để tính toán, thực sự là dùng lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
- Ngươi thôi đi!
Thân thể Tiêu Thi cười tới mức run rẩy:
- Ngươi mà là quân tử sao? Chỉ có điều cũng đúng là quân tử đấy nhỉ!
Sở Ly nói:
- Ta cảm thấy tu luyện Thần Túc Thông rất tốt, không chừng sẽ có cơ hội tu thành trước khi xuất tự, tiểu thư đừng quấy rầy ta.
- Biết rồi, ta sẽ đi tìm những chú tiểu kia chơi!
Tiêu Thi đứng dậy cười nói.
Sở Ly vội nói:
- Có chừng có mực, đừng làm chậm trễ các tiểu Tôn giả tu hành!
- Chỉ ngươi tốt bụng thôi sao!
Tiêu Thi lườm hắn một cái, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Sở Ly bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Tính tình của nàng vừa vặn trái ngược với Tiêu Kỳ, ở ngoài nhiệt tình bên trong lạnh, cho dù sau khi thân thể đã tốt lên, cũng đã trở nên rộng rãi hơn mấy phần, thế nhưng bản chất lại không thay đổi.
Nàng khí chất khó lường, ở trước mặt người ngoài, đa số thời điểm là lạnh nhạt, cũng có lúc ôn nhu, cũng có vui vẻ, cười tươi như hoa.
Nhưng bất kỳ là loại thần thái gì, trong lòng đều rất là lạnh lẽo, lạnh lùng, nhạt như nước ốc. Không đặt người khác vào trong lòng, đối với sinh tử của bản thân mình cũng không thèm để ý. Cho nên sao có thể quan tâm tới sống chết của những người khác được chứ.
Đối với những tiểu Tôn giả này, nàng chính là một cửa mà bọn họ phải qua, thừa dịp chưa tu sâu, có thể phá quan mà ra, tâm tư sẽ yên ổn không bị quấy nhiễu nữa.

Sở Ly ngồi tĩnh tọa ở trên giường. Trong đầu hiện ra một cái gương, trong gương lưu chuyển kinh văn của Thần Túc Thông.
Ở Kim Cương tự, Đại Viên Kính Trí không thể dùng ở ngoài, thế nhưng lại có thể dùng ở bên trong cơ thể.
Trong gương có mỗi một chữ kinh văn không ngừng lóe lên, thôi diễn thâm ý bên trong kinh văn.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã tiến vào tầng nhập định sâu nhất, tâm tư hoàn toàn hòa tan vào trong kinh văn, Xá Lợi Phật châu trên cổ tay phát ra kim quang nhàn nhạt.
Kim quang dần dần tụ lại, cuối cùng ngưng tụ ở sau đầu của Sở Ly, hình thành một vầng sáng năm màu.
Hắn ngồi xếp bằng, vẻ mặt chậm rãi biến hóa, dáng vẻ trang nghiêm, yên tĩnh.
Buổi trưa, Tiêu Thi đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy cảnh tượng sau lưng hắn kì dị như vậy, ánh mắt trong trẻo vòng tới vòng lui ở trên người hắn, lông mi khẽ nhíu. Không phải đối phương sẽ thành hòa thượng đó chứ? Ngộ nhỡ hắn cứ ở trong Kim Cương tự không đi ra, như vậy nàng phải làm sao bây giờ?
Nàng ngồi vào ghế, cùi chỏ chống lên trên bàn. Tay trái thì chống hàm dưới, nhìn chăm chú vào Sở Ly.
Sở Ly không nhúc nhích, không cảm giác được một chút nào cả.
Tiêu Thi đột nhiên cảm thấy khuôn mặt này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Ngẫm lại từ lúc bắt đầu quen biết cho tới bây giờ, tất cả biến hóa rất nhanh chóng, giống như một giấc mộng, biến hóa quá vội vã.
Một năm trước, mình chưa từng đặt hắn ở trong mắt? Ngay cả nhìn cũng chẳng muốn liếc mắt nhìn lấy một cái.
Một năm sau, mình lại ở cùng hắn, thân mật không kẽ hở.
Thế sự biến hóa thật là kỳ lạ, khiến cho người ta không thể cân nhắc được. Không biết một năm sau nữa, giữ hắn và mình sẽ như thế nào, mười năm sau thì sao? Hai mươi năm sau nữa thì sao chứ?
- Tư chi sở tại. Ngô chi sở trí!
Sở Ly khẽ ngâm một tiếng:
- Sở tư tức sở trí!
Kim quang sau đầu hắn đột ngột co rụt lại, tiến vào sau gáy, mà hắn thì đột nhiên biến mất.
Tiêu Thi giật mình.
Sở Ly đột nhiên lại xuất hiện, vẻ mặt nở nụ cười.
Tiêu Thi vội hỏi:
- Luyện thành rồi sao?
Sở Ly thoải mái cười nói:
- Quả nhiên rất là nhanh, đã qua bao lâu rồi?
Tiêu Thi quay đầu nhìn về cửa sổ, lúc này đã là chạng vạng:
- Một ngày!
Sở Ly thở dài nói:
- Thần Túc Thông này quả thực là tốt!
- Ngươi thật sự luyện thành rồi sao?
Tiêu Thi nói:
- Như vậy nó khác nhau ở chỗ nào so với khinh công của ngươi vậy? Khinh công kia của ngươi cũng vô cùng lợi hại, đừng luyện thứ khác, còn không bằng cứ luyện khinh công kia của ngươi đi!
Lúc trước nàng được Sở Ly mang theo, đồng thời thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi, thống khổ không chịu nổi, thiếu chút nữa đã mất mạng.
Nhưng nàng cũng biết Chỉ Xích Thiên Nhai của hắn rất ảo diệu, không để ý tới khoảng cách và trở ngại, trực tiếp nhảy vọt. Cũng giống như bắc một cái cầu ở trên không trung, trực tiếp vượt qua rừng cây, ngọn núi, tuy rằng thống khổ, nhưng lại rất thần kỳ.
Sở Ly cười nói:
- Không thể nói thế được, Chỉ Xích Thiên Nhai chỉ có thể đến chỗ nơi ánh mắt chiếu tới, mà Thần Túc Thông thì có thể đến chỗ mà tâm niệm cảm ứng được. Mà bây giờ ta đã hòa hai thứ vào nhau, xem như là Thần Túc Thông mới. Có thể đến chỗ mà ta suy nghĩ.
Đôi mắt đẹp của Tiêu Thi lập lòe, đăm chiêu nói:
- Như vậy chẳng phải ngươi muốn đi đâu là có thể tới chỗ đó hay sao!
Sở Ly nói:
- Gần như vậy. Đương nhiên là nơi đã từng đi qua, nơi mà ta nhớ rõ ràng, không gì không thể. Nếu như ta muốn đi tới Đại Phó, đó là chuyện không thể, ta muốn về phủ Quốc công, như vậy thì lại không thành vấn đề!
- Có thể mang theo ta được không?
Tiêu Thi vội hỏi.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Mang theo tiểu thư, so với chính ta sẽ phải tiêu hao nội lực gấp mười lần... Khoảng cách gần thì cũng không thành vấn đề.
- Vậy thì thử xem đi.
Tiêu Thi cười híp mắt nói:
- Đi Khánh Vân Thành, được chứ?
Tuy Khánh Vân Thành không tốt, thế nhưng lại mang tới cho nàng hồi ức tốt đẹp nhất, tươi đẹp mà ấm áp.
- Xa.
Sở Ly nói.
Đôi mắt sáng của Tiêu Thi trừng lên.
Sở Ly cười nói:
- Có điều ta có thể thử một lần.
Tiêu Thi đứng lên, đường cong uyển chuyển lóe lên, bị áo choàng màu tím rộng lớn che đậy đi.
Sở Ly nắm chặt lấy cổ tay nàng, hai người biến mất.
Sau một khắc, hai người đã xuất hiện ở ngoài tự.
Lần này Tiêu Thi không cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, giống như tối sầm đi một chút rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ sáng sủa. Lúc này hai người đã đứng ở ngoài tự.
- Quả thực so với khinh công kia của ngươi còn tốt hơn nhiều.
Tiêu Thi nói:
- Như vậy, đánh không lại cũng có thể chạy thoát.
Sở Ly gật gù:
- Đi thôi.
Thần Túc Thông và Chỉ Xích Thiên Nhai dung hợp, hơn xa bất luận một cái riêng lẻ nào khác.
Hai người lần nữa biến mất tại chỗ, xuất hiện mấy lần ở trên đường.
Được lợi từ bản lĩnh đã gặp qua là không quên được của hắn, cho nên hắn có thể nhớ rõ mỗi một nơi mà hắn từng đi qua. Từ Kim Cương tự trở lại khánh Vân Thành, hắn lóe lên năm lần, cuối cùng xuất hiện ở tiểu viện của hắn.
Tiêu Thi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Sở Ly nói:
- Không bằng tiểu thư cứ ở chỗ này? Ta về Kim Cương tự một chút?
- Có người giết ta thì ta phải làm sao bây giờ?
Tiêu Thi lườm hắn một cái.
Sở Ly cởi Phật châu từ trên cổ tay xuống:
- Một khi gặp phải nguy hiểm, bóp nát một viên, ta sẽ lập tức trở về, Xá Lợi Phật châu này đã kết hợp lại cùng với tâm ý của ta.
- Hay là thôi đi, ta sẽ trở về với ngươi.
Tiêu Thi lắc bàn tay ngọc, không tiếp nhận Phật châu:
- Vật này cực kì quý giá, bóp nát một viên thì có thể khiến cho ngươi đau lòng mấy ngày đó!
Sở Ly cười nói:
- Được rồi, tiểu thư lấy nhu yếu phẩm cần dùng mấy ngày tiếp theo đi, chúng ta trở về tự. Ta muốn tìm hiểu Thông Thiên triệt địa, tranh thủ luyện thành nó!
- Hay là ngươi xuất gia làm hòa thượng đi!
Tiêu Thi tức giận nói.
Sở Ly nói:
- Ta lục căn không tịnh, không thể trở thành hòa thượng, bằng không cũng sẽ không rời khỏi Thu Diệp tự.
Tiêu Thi vào nhà đổi xiêm y, lại cầm vài món đồ, gói vào một bao y phục.
Sở Ly mang theo nàng trở lại Kim Cương tự.
Kim Cương tự vẫn rất yên tĩnh.
Tiêu Thi cười híp mắt nhìn về phía hắn, nói:
- Sở Ly, Thần Túc Thông này đã được luyện thành, buổi tối thuận tiện đi gặp tiểu muội một chút đi.
Sắc mặt của Sở Ly hơi thay đổi.
Tiêu Thi mở miệng cười một tiếng.
Sở Ly thở dài một hơi, hưng phấn vốn có lập tức bị quét sạch sành sanh.
Hắn đứng dậy mở cửa sổ ra, nhìn đình viện yên tĩnh, trong lòng phiền muộn. Có thần thông thì lại làm sao chứ? Muốn đi gặp một người, nhưng lại không gặp được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.