Bạch Bào Tổng Quản

Chương 290: Vào tự




- Ha ha, Cổ huynh ngươi cũng già đầu rồi mà tâm tư còn trẻ như vậy, khâm phục!
Lão giả gầy gò ngoài cười nhưng trong không cười ôm quyền một cái.
Cổ Nguyệt vung tay lên rồi nói:
- Tuổi có lớn hơn nữa thì vẫn là nam nhân mà, Đinh huynh không thấy vị Tiêu Nhị tiểu thư này không hổ là đệ nhất mỹ nhân Đại Quý hay sao? Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn, cũng chỉ có Không Hải tôn giả mới có thể hạ thủ được, đổi lại là ta, ta không hạ thủ được!
- Nào có nguy hiểm như thế chứ?
Lão giả gầy gò tên là Đinh Kiên lắc đầu không tin.
Cổ Nguyệt hừ lạnh nói:
- Đinh huynh đừng không tin như vậy, Tiêu Nhị tiểu thư là khuê tú chân chính, người thực sự được gặp nàng không có mấy. Tại sao lại có danh tiếng lớn như vậy cơ chứ? Đó là do nàng thực sự rất đẹp. Mỹ nhân trong Thần đô rất nhiều, cho dù trong vương phủ, trong hoàng cung, khắp nơi đều là mỹ nhân, nhưng các nàng so sánh với Tiêu Nhị tiểu thư, đúng là không có cách nào so ánh được. Người có tên cây có bóng, tuyệt đối không sai!
- Vương gia đã từng thấy Tiêu Nhị tiểu thư chưa?
Đinh Kiên hỏi.
Cổ Nguyệt lắc đầu nói:
- Ta đoán, có lẽ là ngươi chưa từng gặp mặt.
- Ồ?
Đinh Kiên hỏi:
- Làm sao ngươi lại biết được?
- Nghe nói khi còn bé Vương gia đã gặp Tiêu Nhị tiểu thư, khi đó vẫn còn là trẻ con.
Cổ Nguyệt lắc đầu nói:
- Lúc trước ta đã suy nghĩ một chút, cảm thấy có khả năng Vương gia chưa từng gặp mặt Tiêu Nhị tiểu thư sau khi trưởng thành. Bằng không cũng sẽ không nhẫn tâm như vậy!
- Vương gia lòng mang chí lớn, sao có thể cho phép nhi nữ tình trường làm cản việc lớn được chứ?
Đinh Kiên hừ lạnh nói.
Cổ Nguyệt lắc đầu một cái rồi nói:
- Loại mỹ nhân như Tiêu Nhị tiểu thư, có thể vì nàng mà vứt bỏ giang sơn đấy.
- Cổ huynh đã bị Tiêu Nhị tiểu thư mê hoặc rồi!
Đinh Kiên lắc đầu bật cười.
- Chờ ngươi gặp rồi sẽ biết.
Cổ Nguyệt hừ lạnh nói.
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi tới trước một cái hố.
Cổ Nguyệt chỉ chỉ, có chút phiền muộn thở dài nói:
- Chính là chỗ này!
Mặc kệ là mỹ nhân ra sao, cuối cùng vẫm hóa thành một nắm đất vàng, quả thực khiến cho người ta thương cảm.
Đinh Kiên đánh giá qua nơi này vài lần:
- Vậy chúng ta đào ra đi!
Hai tay của Cổ Nguyệt hợp thành hình chữ thập, lẩm bẩm nói nhỏ vài câu.
Hắn muốn bảo Tiêu Nhị tiểu thư trên trời có linh thiêng không nên lấy làm phiền lòng. Hắn chỉ phụng mệnh làm việc, làm cho Đinh Kiên không phản đối, cảm thấy hắn nhát gan. Thực sự không có dáng dấp của cao thủ Thiên Ngoại thiên.
- Để ta tới!
Đinh Kiên trầm giọng nói.
Hai tay hắn duỗi một cái, da dẻ phồng lên. Đôi tay gầy trơ xương, rất giống như móng vuốt của Kim Ưng, hai tay đã biến thành hai trảo.
Hai trảo đột nhiên đào xuống dưới, bùn đất dưới trảo của hắn lại mềm nhũn giống như là đậu, trong chớp mắt đã đào ra một cái hố to.
Đinh Kiên đứng trong hố đào đất lên, miệng lại vừa nói:
- Cổ huynh, ngươi đào đủ sâu đó!
Sắc mặt của Cổ Nguyệt trở nên nghiêm túc.
Đinh Kiên cảm thấy không đúng. Ngẩng đầu nhìn hắn.
Cổ Nguyệt trầm giọng nói:
- Đinh huynh, không thấy người đâu cả!
- Không thấy sao?
Sắc mặt của Đinh Kiên hơi thay đổi.
Cổ Nguyệt chỉ chỉ vào dưới chân của Đinh Kiên:
- Trước đó ta đào nông, lúc đó ta không đào sâu như thế... Rốt cuộc thi thể có thể đi đâu được cơ chứ?
Đinh Kiên nhảy một cái lên bãi cỏ, trầm mặt xuống rồi nói:
- Phiền phức đến rồi!
-... Đinh huynh, ý ngươi nói là có khả năng bọn họ không chết hay sao?
Cổ Nguyệt chần chờ một chút rồi hỏi
Hắn thầm thở dài một hơi, khuôn mặt đẹp của Tiêu Thi lập lòe ở trước mắt của hắn, nếu như mỹ nhân như vậy có thể sống lại, như vậy cũng là một chuyện may mắn.
Đinh Kiên nói:
- Có người cứu bọn họ hay sao?
Cổ Nguyệt lắc đầu:
- Ta canh giữ ở đây hai ngày hai đêm, không ai tới đây... Khi Không Hải tôn giả truy sát Sở Ly hai ngày hai đêm, cuối cùng giết chết hai người ở đây, Không Hải tôn giả hóa thân thành Phật tổ. Thanh thế kinh người, toàn bộ người trong Phi Mã thành đều biết được chuyện này... Sau khi giết chết bọn họ, Không Hải tôn giả trực tiếp trở về Kim Cương tự, ta thì lại chôn hai người. Ta đã cẩn thận kiểm tra qua một phen, thân thể đã cứng ngắc, có Kỳ Nguyên đan cũng không cứu lại được!
- Không có ai cứu, bọn họ lại mất mạng, sao không thấy người đâu cơ chứ?
Đinh Kiên hừ lạnh nói.
Hắn chằm chằm nhìn về phía Cổ Nguyệt, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
Cổ Nguyệt hiểu rõ ánh mắt của hắn, lại cau mày nói:
- Đinh huynh. Ngươi nghi ngờ ta đã giở trò quỷ sao?
- Ta không nghĩ tới những chuyện khác, chỉ muốn cắt đầu bọn họ hiến cho Vương gia mà thôi.
Đinh Kiên nói.
- Đinh huynh. Nhất định ngươi đang nghĩ, ta đã cứu người đúng không?
Cổ Nguyệt lạnh lùng nói, vỗ y phục, híp mắt nói:
- Ta mặc kệ sống chết của Phượng Hoàng sơn mà cứu một kẻ đã chết hay sao?
- Được rồi được rồi, Cổ huynh, đương nhiên ta sẽ không nghĩ như thế.
Đinh Kiên nở một nụ cười:
- Ngươi có hồ đồ tới mấy cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy... Nhưng rốt cuộc người đã đi đâu cơ chứ?
- Rất dễ!
Cổ Nguyệt lạnh lùng nói:
- Lại mời Không Hải tôn lão ra tay, dùng thần thông Thông Thiên triệt địa nhìn một chút là biết được a!
- Có lý.
Đinh Kiên gật đầu:
- Đáng tiếc Không Hải tôn giả đã trở về tự, nếu không, chúng ta đi tới Kim Cương tự một chuyến, được chứ?
- Đi thì đi!
Cổ Nguyệt hừ lạnh nói:
-... Chỉ là Không Hải tôn giả nói muốn bế quan, không biết có thể mời được hay không.
Đinh Kiên liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng nổi lên nghi ngờ:
- Bế quan?
Cổ Nguyệt nói:
- Không Hải tôn giả có cảm ngộ, có thể sẽ thành Phật.
- Ha ha...
Đinh Kiên cười đến mức trở thành cười nhạt.
Cũng quá khéo, bế quan, ha ha!
- Đi thôi, ta sẽ hỏi Không Hải tôn giả một chút!
Cổ Nguyệt tức giận hừ lạnh nói.
Hai người xoay người rời khỏi sườn núi.
Tiêu Thi nhìn về phía Sở Ly rồi nói:
- Chúng ta không giả vờ chết được a!
Vốn nàng đang cảm thấy mình vừa chết, bên An vương kia sẽ hết hi vọng, không tiếp tục làm mọi chuyện nữa.
Thế nhưng nàng lại không nghĩ tới An vương cẩn thận như vậy, còn muốn trở lại tra xét một lần, chuyện đã lộ ra, cũng có ý nghĩa những tháng ngày yên tĩnh đã chấm dứt!
Tiêu Thi hỏi:
- Có cần đổi nơi ở không?
Sở Ly lắc đầu:
- Không vội.
- Lẽ nào đám người kia tìm đến thì lão hòa thượng kia sẽ trở lại hay sao? Bọn họ cũng không có số may như vậy!
Tiêu Thi nói.
Sở Ly cười cợt.

Kim Cương tự là một ngôi chùa ở giữa sườn núi, rất khó tưởng tượng ra được một ngôi chùa cổ điển tang thương, có chút đơn sơ như thế chính là Kim Cương tự, một trong bốn Đại tông phái.
Cổ Nguyệt và Đinh Kiên đi tới trước Kim Cương tự, gõ cửa viện đang đóng chặt.
Cửa viện nhuốm màu thời gian, chỉ có mấy khối sơn son là còn lại mà thôi.
Một lúc lâu sau, một lão tăng trên mặt có nốt ban mở cửa, động tác chần chờ mà chậm chạp, khiến cho người ta lo lắng bước kế tiếp của hắn có khí lực để bước ra hay không.
Tay của Cổ Nguyệt hợp thành hình chữ thập hành lễ:
- Kính chào tôn giả, hai người lão phu đến là để bái biến Không Hải tôn giả.
- Không Hải?
Ánh mắt của lão tăng vẩn đục, chậm rãi nói:
- Không Hải là ai?
Cổ Nguyệt nghiêm túc nói:
- Mấy ngày trước đây Không Hải tôn giả mới trở về chùa, nói muốn bế quan, lão phu có chuyện quan trọng, cho nên chỉ có thể tới quấy rầy Không Hải tôn giả bế quan tu hành, kính xin Tôn giả chuyển lời dùm một chút!
- Ồ...
Lão tăng chậm rãi gật đầu nói:
- Ta đi xem xem có người tên là Không Hải hay không.
- Đa tạ Tôn giả.
Tay của Cổ Nguyệt hợp thành chữ thập hành lễ.
Lão tăng lại nhắm mắt lại, chân chậm rãi dần dần đi xa.
Đinh Kiên đánh giá Kim Cương tự này một chút, cau mày nhìn về phía Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt cười nói:
- Đinh huynh cho rằng chúng ta đến sai chỗ hay sao?
- Nơi này thực sự là Kim Cương tự sao?
Đinh Kiên hỏi.
Vách tường của chùa đã có vết rạn nứt, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, nhìn qua đã biết là quản lý không tốt gây nên, nên sớm tu sửa thì hơn.
Cổ Nguyệt nói:
- Đinh huynh, Kim Cương tự không giống như Đại Lôi Âm Tự, sau này ngươi sẽ biết.
Đinh Kiên lắc đầu nói:
- Ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút.
Hắn nhớ tới lão tăng vừa nãy:
- Chỉ có điều để một người tuổi già sức yếu như vậy trông cửa cũng đã làm khó người ta quá chứ?
- Có lẽ là có thâm ý khác.
Cổ Nguyệt nói.
Hai người đều không nhìn ra được lão tăng này có chỗ gì khác thường, chỉ là một tăng nhân già nua, không phải là cao nhân gì cả.
Một lúc lâu sau, lão tăng mở cửa, để bọn họ đi vào:
- Đi thẳng về phía trái, tới căn thứ hai chính là Không Hải.
- Đa tạ Tôn giả.
Cổ Nguyệt vội hỏi.
Hai người tiến vào trong viện.
Đây là một đại viện rất rộng rãi, có mấy toà Phật tháp nhỏ đứng vững, lại có mấy chú tiểu đang chơi đùa truy đuổi ở chung quanh Phật tháp, tiếng vui cười vang lên không dứt bên tai, không có chút trang nghiêm, nghiêm túc nào của chùa chiền cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.