Bạch Bào Tổng Quản

Chương 274: Nguyên nhân 




- Mẫu thân! Mẫu thân!
Dương Thư Quý kêu thảm thiết, chạy trốn vòng quanh sân:
- Chuyện này thực sự không liên quan đến con, là bọn họ đánh con!
- Thế tại sao người ta lại đánh ngươi?
Nữ tử trung niên kia tay chống eo, nổi giận đùng đùng chỉ vào hắn rồi nói:
- Nếu như ngươi không trêu người ta thì người ta sẽ đánh ngươi sao?
Sở Ly dùng Đại Viên Trí Kính quan sát bên trong.
Nữ tử trung niên này thân thể nhỏ nhắn, tướng mạo hòa ái dễ gần.
Trên con đường này hầu như không một nữ tử nào có sắc đẹp, dung mạo của nàng như vậy đã được xem như là xuất chúng rồi.
- Con cũng không biết.
Dương Thư Quý dùng giọng oan uổng nói:
- Con thật sự không chọc giận bọn hắn, thế nhưng bọn hắn lại chọc vào con!
- Nói bậy!
Nữ tử trung niên lại càng tức giận hơn nữa:
- Từ sáng đến tối chỉ biết nói hươu nói vượn, tại sao bọn họ lại muốn chọc ngươi cơ chứ?
- Có lẽ là nhìn thấy con dễ ức hiếp chăng?
Dương Thư Quý dùng giọng không xác định nói.
- Nói bậy nói bạ!
Nữ tử trung niên giận dữ hỏi:
- Ngươi cao lớn như vậy, ai cảm thấy ngươi dễ ức hiếp cơ chứ?
- Nương à, suy nghĩ của người không đúng rồi.
Dương Thư Quý vội nói:
- Dù có thân thể cao lớn cũng vô dụng, tên bắt nạt con vừa thấp vừa gầy, thế nhưng lại đánh con giống như dạo chơi vậy!
- Ngươi cao như vậy sao hắn có thể đánh ngươi được chứ?
Nữ tử trung niên càng ngày càng phẫn nộ:
- Nếu như hắn bắt nạt ngươi, ngươi không biết đánh hắn hay sao?
- Đánh chứ, chỉ là đánh không lại mà thôi.
Dương Thư Quý rất bất đắc dĩ nói:
- Võ công của con không tốt!
- Đó là do ngươi không để tâm tới luyện công!
Nữ tử trung niên hừ lạnh một tiếng:
- Sau khi ăn cơm lập tức luyện công, không được phép lười biếng!
- Nương, người ta có danh sư chỉ điểm, con không có sư phụ, cầm một quyển bí kíp để luyện thì có thể luyện được cái gì chứ?
Dương Thư Quý lầm bầm một câu, sau khi nhìn thấy nữ tử trung niên trừng mắt nhìn mình, hắn lại vội vã cười nịnh nói:
- Vâng vâng, cơm nước xong con sẽ luyện công, con là kỳ tài trời sinh, không cần sư phụ!
Nữ tử trung niên tức giận nói:
- Ai bảo là mẫu thân ngươi không có năng lực chứ? Không kiếm được tiền, không thể tìm một sư phụ giúp ngươi.
- Nương. Không quan trọng, tự con luyện cũng đã rất lợi hại rồi.
Dương Thư Quý vội nói:
- Tuy rằng con bị Hồ Dư bắt nạt, nhưng con có thể bắt nạt người khác mà!
- Đồ hỗn trướng. Ngươi bắt nạt người khác?
Sắc mặt của nữ tử trung niên lại trở nên âm trầm.
Dương Thư Quý vội vã xua tay:
- Con chỉ nói như vậy mà thôi, đương nhiên con sẽ không làm như vậy đâu!
- Hừ. Ăn cơm!
Nữ tử trung niên xoay người đi vào phòng.
Dương Thư Quý thở dài một hơi, trên trán đầy mồ hôi, hắn lắc đầu một cái, rốt cục đã qua cửa ải này!
Sở Ly nghe vậy không khỏi bật cười, cảm thấy rất là thú vị.
Hắn không quan tâm tới Dương Thư Quý là sợ sẽ gây ra phiền toái cho đối phương.
Tiểu tử này đúng là hiếm thấy, tâm tính lương thiện.
Hắn cầm đồ đến sân phía đông.
Liễu Nhứ tiếp nhận, Sở Ly lại đi về, hắn đã ăn qua ở tửu lâu cho nên cũng không cần ở lại.
- Khoan đã!
Tiêu Thi kêu lên.
Sở Ly nhìn về phía nàng.
Tiêu Thi ngồi ở trên một cái ghế thêu trong sân, tay cầm một cuốn sách, đang nhíu mày trừng mắt hắn, sóng mắt trong trẻo lập lòe.
- Sở Ly, có phải ngươi đang tránh ta không?
Sở Ly chần chờ một lát rồi nói:
- Không.
- Ta cũng không ngốc!
Tiêu Thi lườm hắn một cái, lại ôn nhu nói:
- Sở Ly, lẽ nào ta là linh thú hay sao? Sao ngươi lại sợ thành như vậy chứ?
Sở Ly cười nhạt.
- Rốt cuộc là tại sao?
Tiêu Thi hừ lạnh nói.
Sở Ly bình tĩnh nói:
- Tiểu thư đa nghi rồi, không có chuyện gì đâu.
- Hừ!
Sóng mắt bên trong đôi mắt sáng của Tiêu Thi lưu chuyển, như cười mà không phải cười hỏi:
- Sở Ly. Có phải ngươi thích ta không?
Sở Ly vội vã xua tay.
Tiêu Thi khẽ cười một tiếng:
- Xem ra không sai rồi.
Sở Ly cười khổ:
- Tiểu thư, ta nói thật vậy. Đúng là ta có chút lo lắng không khống chế được mình, sợ sẽ thích tiểu thư thật.
- Đệ nhất mỹ nhân Đại Quý cơ mà, chẳng lẽ không thích được sao?
Nụ cười của Tiêu Thi càng đậm hơn, xán lạn như minh châu.
Nàng biết mị lực của mình, đáng tiếc trong lòng của nàng không gợn sóng, không có cách nào thích được người khác, nhưng không hiểu sao đối với Sở Ly lại cảm thấy cũng rất thích thú.
- Ý đồ không an phận, là căn nguyên của mọi việc buồn phiền.
Sở Ly than thở:
- Yên tâm đi tiểu thư, ta sẽ không tự tìm phiền não cho mình.
Tiêu Thi nói:
- Nam nhân đều như vậy, ngươi cũng không phải là ngoại lệ!
Sở Ly nhẹ nhàng gật đầu.
Đột nhiên Tiêu Thi cảm thấy mất hết cả hứng. Nàng vung vung tay lên rồi nói:
- Ngươi đi đi.
Sở Ly cười cười, đứng dậy rời đi.
Tiêu Thi này thực sự là tai tinh của nam nhân. Khuôn mặt đẹp vô song, ôn nhu như nước. Nụ cười càng câu dẫn người ta, chỉ là tâm tư lại lạnh lùng, vững như đá.
Không phải là hắn sợ không khống chế được mình thích Tiêu Thi, mà là khi hắn nhìn thấy nàng sẽ nhớ tới Tiêu Kỳ, trong lòng mơ hồ có chút đau. Cho nên hắn mới theo bản năng tránh gặp mặt nàng.

Lúc chạng vạng, ánh trời chiều phủ xuống đình viện.
Sở Ly ở trong viện chậm rãi vung trường kiếm lên, hóa Thần đao thất thức thành Thần kiếm thất thức.
Hắn vẫn không hài lòng đối với uy lực của Thần kiếm thất thức, chưa phát huy ra được toàn bộ uy lực của Thần đao thất thức, giống như chỉ còn cách một tầng chỉ, vẫn còn kém một chút. Thế nhưng bất kể ra sao hắn cũng không bù đắp được chỗ thiếu sót này.
Hắn biết đây là do mình tu dưỡng võ học còn thấp, thiếu nội tình.
Quá trình mài giũa Thần kiếm thất thức này cũng là quá trình dung hợp võ học thông suốt, có rất nhiều ích lợi đối với hắn.
Dương Thư Quý ăn cơm xong, luyện võ công một chút, sau đó lại đặt thang lên trên cạnh mái, bò lên trên nóc nhà, muốn đảo lại những viên ngói đã cũ nát.
Hắn chợt thấy Sở Ly vung kiếm ở trong viện, miệng lập tức cười ha hả hai tiếng, phất tay chào hỏi hắn một cái.
Hắn biết hàng xóm của mình là một người kỳ quái, không nên quan tâm quá nhiều. Thế nhưng nên chào hỏi thì vẫn phải chào hỏi, nếu không cả người sẽ không dễ chịu.
Sở Ly gật đầu một chút, tiếp theo lại chậm rãi vung kiếm lên.
Chiêu thức rất đơn giản, quan trọng là tâm pháp và chiêu thức phù hợp với nhau. Độ phù hợp cần đạt đến trình độ mười phân vẹn mười thì mới có thể hoàn toàn phát huy ra uy lực vốn có.
Động tác của hắn không có cách nào hoàn toàn phù hợp với tâm pháp, chậm rãi vung tay, thử tìm kiếm một tia cảm giác mông lung kia.
Ở trong mắt của người ngoài, hắn đang múa tay lung tung, không phải là đang luyện kiếm mà giống như đang nghịch kiếm vậy.
Sở Ly không sợ Dương Thư Quý nhìn thấy mà vẫn chăm chú tìm kiếm một tia cảm giác mông lung kia.
Dương Thư Quý đứng ở trên nóc nhà, trên tay cầm ngói, rất mất tập trung, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Sở Ly, trong lòng cảm thấy rất là kỳ quái.
- Ối!
Hắn bỗng nhiên kêu lên một tiếng quái dị, từ trên nóc nhà lăn xuống bên dưới.
Ầm một tiếng, rơi xuống nhà của Sở Ly.
Sở Ly quay đầu nhìn về phía hắn.
Dương Thư Quý vươn mình đứng dậy, không lo việc phủi bùn đất mà gãi gãi đầu, ngại ngùng cười làm lành:
- Xin lỗi, xin lỗi, quấy rối tiên sinh luyện kiếm rồi!
Sở Ly tra kiếm vào bao rồi hỏi:
- Không bị thương chứ?
Nếu đã rơi xuống nhà của mình, như vậy hắn có muốn không liên quan thì cũng không được, cho nên mới mở miệng chào hỏi.
- Không sao, không sao!
Dương Thư Quý vội nói:
- Ta da dày thịt béo, ngã một chút cũng không sao!
- Ta có thể thấy được.
Sở Ly nói.
Mấy ngày nay hắn nhìn thấy mỗi ngày Dương Thư Quý trở về đều mang theo thương thế, bị người ta đánh. Buổi tối mỗi ngày, sau khi ăn cơm xong đều cầm một quyển bí kíp để tu luyện.
Theo hắn thấy, chuyện ấy chẳng khác gì trò trẻ con, cả đời cũng không luyện ra được.
Dương Thư Quý nhìn kiếm của hắn, cười nói:
- Tiên sinh là cao thủ võ lâm hay sao?
Sở Ly vung vung tay.
- Thực sự là một thanh kiếm tốt!
Dương Thư Quý nhìn chằm chằm vào vỏ kiếm xanh sẫm, than thở không ngớt:
- Kiếm tốt!
Sở Ly bật cười.
Hắn đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Dương Thư Quý.
Người quái dị kiếm cũng lạ, vốn chỉ là một cây kiếm gỗ mà thôi, vô cùng hôi, khi vung kiếm cũng chỉ ra vẻ, kiếm lại mềm nhũn, đừng nói tới giết người, cho dù là gà cũng không giết chết được.
Cũng còn may quái nhân này không ngại ngùng thừa nhận mình là cao thủ võ lâm, không nói mạnh miệng.
Sở Ly đặt thanh kiếm lên trên bàn đá rồi nói:
- Để ta rót một chén trà cho ngươi.
Hắn đứng dậy đi vào trong phòng, pha một chén trà rồi mang đi ra.
Dương Thư Quý ngại ngùng cười cười, dùng hai tay tiếp nhận chén trà.
Quả nhiên là người đọc sách, tuy rằng ngạo khí bức người, không quan tâm tới người khác, thế nhưng một khi đến nhà đối phương vẫn có lễ nghi chu đáo.
- Cái này...
Dương Thư Quý ngại ngùng nói:
- Tiên sinh, ta có thể nhìn thanh kiếm kia được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.