Bạch Bào Tổng Quản

Chương 267: Áp chế




- Sở Ly!
Tiêu Thiết Ưng đứng lên, cười nói:
- Ngươi đã trở về rồi!
- Đại công tử!
Sở Ly ôm quyền hành lễ.
Mọi người đều ôm quyền hành lễ với hắn, Sở Ly đáp lễ từng người, rất là náo nhiệt.
Tên thanh niên thô lỗ kia cũng cười ôm quyền.
Sở Ly dừng lại, nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về phía Tiêu Thiết Ưng.
- Ha ha, đến đây, để ta giới thiệu một chút. Vị này chính là cung phụng mới gia nhập phủ Quốc Công chúng ta, họ Kinh, Kinh Trì Học.
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Sở Ly, đừng xem tuổi của Kinh cung phụng không lớn, thế nhưng hắn cũng đã là cao thủ Thiên Ngoại thiên!
- Hạnh ngộ.
Sở Ly ôm quyền mỉm cười.
- Đến đây, lên ghế trên!
Tiêu Thiết Ưng đẩy Sở Ly lên ghế trên.
Sở Ly chối từ hai lần, cuối cùng cũng ngồi xuống.
Kinh Trì Học ngồi ở trên ghế hạng bét nhất, nhìn Sở Ly cười toe toét ngồi xuống, chư vị cung phụng chung quanh cũng không có gì là kinh ngạc, dường như tập mãi đã thành quen. Trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng trách.
Bằng vào từng ấy tuổi mà chỉ là cao thủ Thiên Tiên, còn có cái giá lớn như vậy, không đặt những cao thủ Thiên Ngoại thiên như mình vào trong mắt!
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Sở Ly, đi ra ngoài rèn luyện có thu hoạch gì không? Ta thấy khí chất của ngươi đã thay đổi, càng ngày càng thành thục nội liễm hơn đấy.
- Xem như là có chút thu hoạch đi.
Sở Ly cười nói.
Lâm Toàn sai các thị nữ bưng rượu và các món ăn lên, sau đó rót đầy từng chén một.
- Nào, chúng ta kính Sở tổng quản một chén, rèn luyện ở bên ngoài là một chuyện rất cực khổ rồi.
Tiêu Thiết Ưng bưng cái chén bạc lên, đứng lên rồi cười ha hả, nói:
- Sở tổng quản có thể bình yên trở về, thật là đáng mừng, cũng là một chuyện vui đối với phủ Quốc Công chúng ta!
Bình thường hắn coi Tam muội làm cố vấn, nghe kế sách của nàng. Bây giờ Tam muội vừa đi, hắn lập tức bắt tôm tép, muốn tìm Sở Ly, chỉ là Sở Ly cũng đi cho nên mới khiến cho hắn sứt đầu mẻ trán, uể oải không thể tả được.
Bây giờ rốt cục Sở Ly đã trở về, hắn cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Mọi người cười, nâng chén.
Sở Ly cười uống một hơi cạn sạch.
Nhìn hắn có cái giá lớn như vậy. Đối mặt với Đại công tử cũng rất kiêu căng, Kinh Trì Học âm thầm cười gằn. Thực sự là không biết trời cao đất rộng, có công lao như thế nào đi nữa thì cũng là thuộc hạ, sao có thể ngồi ngang hàng cùng Đại công tử cơ chứ?
Hắn đứng lên, nâng chén cười nói:
- Sở tổng quản, ta mời ngươi một chén, chén này là bồi tội!
Sở Ly cười nhìn hắn:
- Ồ? Kinh cung phụng có tội gì chứ?
- Ta thực sự không biết Tưởng hộ vệ là bằng hữu của Sở tổng quản.
Kinh Trì Học lắc đầu than thở:
- Sau đó ta cũng rất hối hận, lại sợ đến nhà xin sẽ làm hắn hiểu nhầm ý tốt của ta!
Sở Ly mỉm cười:
- Tưởng huynh học nghệ không tinh. Bị đánh cũng không có lời nào để nói, Kinh cung phụng mới đến, không đặt phủ quy trong lòng cũng là chuyện dễ hiểu.
- Không không, đương nhiên ta biết phủ quy chứ.
Kinh Trì Học vội vã ngắt lời của hắn, xua tay cười nói:
- Chỉ là lúc đó ta đã uống một chút rượu, không thể khống chế nổi. Vốn cho rằng hắn sẽ tránh được, hù dọa hắn một chút. Tạo ra một câu chuyện cười không ảnh hưởng tới toàn cục. Ta lại không nghĩ tới hắn không thể tránh được, là ta sai! Là ta sai!
Sở Ly thưởng thức chén bạc trong tay, mỉm cười nói:
- Ồ. Hóa ra là chuyện cười, vậy ta muốn biết, rốt cuộc Kinh cung phụng đã nói cái gì mà khiến cho Tưởng huynh tức giận như vậy? Dám mắng cả cung phụng như ngươi chứ?
- Ha ha, một ít chuyện cười mà thôi.
Kinh Trì Học thầm kêu, miệng lưỡi thật là lợi hại. Cũng thầm giận hắn vênh váo hung hăng.
Sở Ly cười nói:
- Là nói xấu ta đúng không? Nói xấu sau lưng ta, ở trước mặt ta còn có thể cười cười như vậy. Lòng dạ của Kinh cung phụng quả thật làm cho bản tọa khâm phục quá đấy!
Kinh Trì Học cười nói:
- Ngày đó ta uống mấy chén cho nên mới hồ đồ như vậy, chỉ là một ít lời khi say mà thôi. Sở tổng quản sẽ không trách móc đó chứ?
- Ta cũng không dám.
Sở Ly trước sau luôn mỉm cười, lại nói:
- Không trách được, một chút độ lượng ấy ta vẫn có. Nói xấu ta cũng không có gì, chỉ có điều nghe nói Kinh cung phụng nói một chút về Tam tiểu thư hay sao?
- Đây là đồn nhảm, lời đồn, tuyệt đối là tin đồn nhảm thôi!
Kinh Trì Học vội vã xua tay, lại nhìn thấy Tiêu Thiết Ưng sầm mặt lại, trong lòng hắn thầm kêu hỏng bét, lại vội nói:
- Chỉ là một câu mà thôi, bị người có tâm nghe được, cho rằng ta nói xấu Tam tiểu thư mà thôi.
- Thì ra là như vậy...
Sở Ly gật đầu:
- Không biết Kinh cung phụng là người ở nơi nào?
- Kinh Châu.
Kinh Trì Học thở ra một hơi, thiếu chút nữa đã không chống đỡ được.
Sở Ly này quả nhiên giống như tin đồn mà hắn nghe được, tinh minh lợi hại!
Sở Ly chậm rãi nói:
- Như vậy gia sư là người ở đâu?
- Ài... ta không có sư phụ, là đạt được một kỳ ngộ, rơi vào trong một thung lũng, ngủ một giấc. Sau khi tỉnh lại đã có một thân võ công này rồi, chính ta cũng không hiểu ra sao!
Kinh Trì Học ngại ngùng, lại có chút đắc ý cười nói.
Mọi người kinh ngạc nhìn hắn.
Tiêu Thiết Ưng cười ha hả, nói:
- Lại có chuyện như thế sao?
- Nói ra đến ta cũng không tin.
Kinh Trì Học ngại ngùng nói:
- Thế nhưng sự thực chính là như vậy!
Sở Ly như cười mà không phải cười nói:
- Như vậy sao Kinh cung phụng không đi tới những phủ Quốc Công khác trước chứ? Bây giờ phủ Quốc Công chúng ta thế yếu, không được các cao thủ Thiên Ngoại thiên tôn trọng, có lẽ Kinh cung phụng cũng biết đạo lý chim khôn chọn cây mà đậu chứ nhỉ.
Kinh Trì Học vội nói:
- Suy nghĩ của ta không giống người khác, đi phủ Quốc Công mạnh mẽ, chẳng phải ta sẽ không có đất dụng võ hay sao? Huống hồ hiền danh của Đại công tử còn đó, công chính nghiêm minh, quang minh chính đại, ta rất kính nể, cho nên mới tới đây.
- Ha ha, quá khen quá khen.
Tiêu Thiết Ưng xua tay cười nói, vẻ mặt âm trầm hơi khôi phục lại một chút.
- Kinh cung phụng một mình tới đây hay sao?
Sở Ly cười nói:
- Hay đi cùng bằng hữu?
- Ài... ta chỉ có một người.
Kinh Trì Học cười nói:
- Đương nhiên, nếu như có thể lăn lộn được, ta cũng có ba bốn bằng hữu, ta sẽ giới thiệu tới đây.
- Ha ha, như vậy là tốt nhất!
Tiêu Thiết Ưng cười to.
Sở Ly nở nụ cười quái dị:
- Nếu như thế, mọi người bắt đầu ăn đi, đừng nói chuyện nữa!
- Nào nào, dùng bữa dùng bữa đi.
Tâm tình của Tiêu Thiết Ưng vô cùng tốt.
Hắn liếc mắt nhìn Sở Ly, Sở Ly lắc đầu.
Tuy rằng Tiêu Thiết Ưng quang minh, thế nhưng cũng không phải đứa ngốc, sẽ không dễ tin một cao thủ Thiên Ngoại thiên. Hắn để Sở Ly thấy mặt của Kinh Trì Học là cũng có ý khảo sát. Bây giờ Sở Ly chủ quản Thiên Linh viện này, Tiêu Kỳ rời đi, cho nên chỉ có thể nhờ hắn quan sát người mà thôi.

Kinh Trì Học trở lại tiểu viện của mình, đứng ở trong sân xem trăng trên cao, không ngừng thở phì phò.
Khuôn mặt hào sảng của hắn bây giờ đã trở nên dữ tợn đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn vầng trăng, cười gằn hừ lạnh nói:
- Cười đi, cứ cười đi, ngày mai ta sẽ khiến cho ngươi khóc!
Tưởng Hòe là bằng hữu của Sở Ly, đả thương Tưởng Hòe là đánh vào mặt của Sở Ly.
Mình bồi tội với đối phương, nếu như đối phương tiếp nhận, bên Tưởng Hòe sẽ bất mãn. Mọi người cũng sẽ hoài nghi có phải đầu đối phương vào nước rồi hay không.
Nếu như đối phương không chấp nhận thì cũng để lại biểu hiện lòng dạ hẹp hòi ở trước mặt Đại công tử, cũng coi như đã đạt đến mục đích của mình!
Hừ, tuổi trẻ tuấn kiệt, anh tài khó gặp gì chứ? Ta cũng muốn trị anh tài nhà ngươi một chút!
Ngày mai đi Diễn Võ điện chờ hắn.
Hắn vừa xuất hiện thì mình sẽ lôi kéo hắn, muốn luận bàn võ công một chút, cố gắng đánh vào mặt của đối phương. Vị trí cao đâu có ích lợi gì chứ? Không có võ công đủ mạnh mẽ, như vậy vẫn sẽ bị mọi người lén lút xem thường.
Một khi hắn ta không thể phục chúng, như vậy lúc làm việc sẽ bó tay bó chân, cũng sẽ mất đi sự tín nhiệm của Đại công tử.
Đến lúc đó sẽ là cơ hội nổi lên mạnh mẽ của hắn!
Nghĩ tới đây, hắn nở nụ cười khà khà hai tiếng, vô cùng đắc ý.
Anh kiệt lợi hại tới đâu còn không phải sẽ bị tính toán của hắn làm cho mặt mày xám xịt hay sao?
Trong đầu của hắn hiện lên khuôn mặt thanh tú bức người của Tuyết Lăng, làm cho tim của người ta đập nhanh hơn.
Khà khà, đốn ngã Sở Ly, bằng vào địa vị của mình, kéo tiểu mỹ nhân kia về bên này, ngày đêm thưởng thức, đó mới thực sự là những tháng ngày như thần tiên!
Nghĩ tới những chuyện này, lửa giận trên tiệc rượu chậm rãi tản đi, khuôn mặt thô lỗ lại khôi phục lại vẻ hào sảng, cười ha hả đi vào phòng.
Mấy ngày sau đó Sở Ly không đi Diễn Võ điện.
Hắn luôn ở trên đảo của mình.
Ở Ngọc Kỳ đảo, thấy vật nhớ người, sẽ chỉ làm đau xót thêm mà thôi. Cho nên hắn mới chuyển tới đảo của chính mình.
Tất cả linh thụ linh thảo trong Thiên Linh viện đều theo hắn dời lên trên đảo.
Tống Ngọc Ninh vốn ở trên đảo đã chuyển tới Thiết Ưng đảo, lúc nào cũng ở bên cạnh Đại công tử, khiến cho Sở Ly thầm than lớn mật.
Chạng vạng ngày thứ hai, Tống Ngọc Ninh tự mình xuống bếp, chỉ có Tiêu Thiết Ưng và nàng, mở tiệc mời một mình Sở Ly.
Sau khi trở về, Sở Ly ở lại trong tiểu viện để nghiên cứu Thần Đao thất thức, muốn thừa thế xông lên hóa nó thành kiếm pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.