Bạch Bào Tổng Quản

Chương 260: Đao thật




- Được, như vậy mới thoải mái chứ... Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng cạn chén rượu đầy, mạnh mẽ giết ác nhân!
Hàn Nhất Mộng mỉm cười.
- Được, cạn chén rượu đầy, mạnh mẽ giết ác nhân!
Thanh niên gầy gò ôm quyền nói:
- Đỗ mỗ rất mong được như vậy!
- Người đến, thả cô nương này ra!
Lục Ngọc Thụ quay đầu dặn dò một tiếng:
- Ngày hôm nay có thể mời được Bạch Y Thần Đao vào phủ, thật là chuyện đáng mừng, thả cô nương này, để bản thân nàng tự chọn!
Bốn tên kiệu phu vẫn vác chiếc kiệu đứng tại chỗ, sau khi nghe vậy lập tức thả kiệu xuống. Lại xốc màn kiệu lên, để lộ ra một mỹ nhân sạch sẽ đáng thương.
Một kiệu phu lấy tay điểm vào bờ vai đẹp của nữ tử này, thân thể của nàng run lên, chậm rãi đứng lên.
Lục Ngọc Thụ đánh giá nàng, âm thầm cảm thấy đáng tiếc.
Mỹ nhân như thế không thuộc về mình, phải thuộc về tiểu muội, quả thực là phung phí của trời!
- Tiểu mỹ nhân, hôm nay chúng ta sẽ thả ngươi ra.
Lục Ngọc Thụ híp mắt cười nói:
- Ngươi nói một chút xem. Ngươi muốn về nhà đây, hay là đi theo ta, tiến vào phủ Quốc Công làm nha hoàn?
- Ta... Ta...
Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần cúi đầu.
Mọi người nhìn thấy mỹ nhân như vậy đều thầm hô một tiếng khó trách, nữ nhân có khuôn mặt đẹp như vậy. Khó trách lại bị Nhị công tử để mắt tới, đoạt đi.
- Tiểu mỹ nhân, ngươi muốn về nhà thì ta sẽ phái người đưa ngươi trở lại, không cướp ngươi nữa. Yên tâm, tuy rằng Lục Ngọc Thụ ta không ra gì, thế nhưng lại nói lời giữ lời!
Lục Ngọc Thụ tùy tiện nói, vẻ mặt tà mị.
Chỉ có điều tuy rằng tướng mạo của hắn rất suất khí, thế nhưng hành động như vậy cũng không khiến cho nữ nhân phản cảm. Trên đường có rất nhiều nữ tử hận không thể đổi vị trí với mỹ nhân này, bị Lục nhị công tử đoạt vào trong phủ.
- Nếu ngươi như muốn trở lại cùng ta, như vậy sẽ làm nha hoàn.
Lục Ngọc Thụ cười gian nói:
- Nhan hoàn của phủ Quốc Công chúng ta không bình thường. Ngoại trừ ta ra, ai cũng không thể bắt nạt ngươi. Ra phủ, càng không có một người nào dám động vào ngươi. Ngẫm lại đi, đi về nhà hay là tiến vào phủ Quốc Công, có cơm ngon áo đẹp? Cơ hội này chỉ có một lần mà thôi!
Hắn cười rất quái lạ. Đúng là hắn rất hiếu kỳ, hắn rất muốn biết nữ nhân này chọn thế nào.
- Ta... Ta muốn đi về!
Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần thấp giọng nói.
Lục Ngọc Thụ ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn nàng, nhưng lại chỉ cười nhạt:
- Đúng là một người có chí khí, được rồi. Con người có chí riêng, không thể cưỡng cầu. Nếu không muốn có cuộc sống tốt thì cũng coi như xong, đưa nàng về!
- Vâng. Công tử!
Bốn tên kiệu phu trầm giọng nói.
Mọi người trên đường cái dồn dập khen hay.
Lục Ngọc Thụ thầm mắng một đám ngu xuẩn, hắn lại lười biếng không để ý đến bọn họ mà nhảy lên ngựa, nói:
- Lục huynh đệ, vậy ta sẽ ở trong phủ đợi đại giá!
- Khoan đã!
Lúc hắn muốn đánh ngựa hồi phủ thì Sở Ly xuất hiện.
Hắn mặc một bộ áo bào trắng, eo đeo bảo đao, lẳng lặng đứng ở trên đường cái, ngăn cản đường của bọn họ.
- Ngươi là người phương nào?
Lục Ngọc Thụ cau mày quát lên:
- Đừng tưởng rằng nhị gia ta là người dễ nói chuyện, còn chưa cút mau!
Sở Ly ôm quyền một cái, bình tĩnh nói:
- Tại hạ Đỗ Phong!
- Đỗ Phong...?
Mọi người tức thì lấy làm kinh hãi, liên tục nhìn phía thanh niên gầy gò.
Thanh niên gầy gò cau mày. Hừ lạnh nói:
- Đỗ Phong? Ngươi cũng gọi là Đỗ Phong?
Sở Ly như cười mà không phải cười nhìn về phía hắn:
- Trình Quý Việt, từ khi nào ngươi đổi tên thành Đỗ Phong vậy?... Sửa lại tên tuổi, lão tổ tông cũng không nhận nữa sao?
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?
Thanh niên gầy gò tên là Trình Quý Việt lạnh lùng nói:
- Nói hươu nói vượn cái gì chứ?
Sở Ly than thở:
- Trình Quý Việt, hộ vệ ngũ phẩm của phủ Quốc Công, chẳng lẽ không phải là ngươi hay sao?
- Tại hạ Đỗ Phong!
Trình Quý Việt trầm giọng nói:
- Không phải là Trình Quý Việt gì đó!
Sở Ly quay đầu nhìn về phía Lục Ngọc Thụ:
- Đỗ mỗ có tài cán gì mà khiến cho phủ Quốc Công nhớ thương như vậy, muốn làm bại hoại danh tiếng của Đỗ mỗ chứ?
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói:
- Ngươi là người phương nào mà dám nói xấu phủ Quốc Công ta?
- Ài...
Sở Ly lắc đầu.
Hắn đột nhiên bước ra một bước, xuất hiện ở trước người Trình Quý Việt, ánh đao lóe lên.
Bên eo của Trình Quý Việt lập tức bị chém rách y phục, một khối yêu bài lóng lánh rơi xuống đất.
Mọi người tức thì ồn ào.
Yêu bài như vậy là thứ mà bọn họ không thể quen thuộc hơn, ngân bài của hộ vệ phủ Quốc Công. Ở trong Thanh Sơn đường này có uy lực rất là mạnh mẽ, ngân bài xuất hiện, một đường thông suốt.
Trình Quý Việt không nhúc nhích, ngây người đứng đó.
Một đạo ánh đao kia của Sở Ly không ngừng lập lòe ở trong lòng hắn, khiến cho hắn cả người phát lạnh, cả người mềm nhũn.
Chờ tới khi yêu bài rơi xuống đất, hắn vội vã muốn nhặt lên.
Mũi đao của Sở Ly vẩy yêu bài, yêu bài xoáy trên không trung, khiến cho mọi người nhìn thấy rất rõ ràng.
Một mặt có viết bốn chữ phủ Nhân Quốc Công, mặt khác viết ba chữ Trình Quý Việt, mỗi một mặt đều có năm ngôi sao.
Lục Ngọc Thụ lập tức âm thầm mắng to một tiếng ngu xuẩn.
Làm chuyện như vậy không ngờ lại mang theo yêu bài, quả thực là ngu ngốc không thể ngu ngốc hơn. Tiểu muội cũng đã tính sai, sao lại dùng kẻ ngu xuẩn như vậy chứ? Ngộ nhỡ lúc động thủ bất ngờ rơi xuống thì phải làm sao chứ?
Hắn cũng không biết không phải là Trình Quý Việt quá ngu ngốc, mà là hắn quá thông minh.
Lúc hắn nhận được nhiệm vụ này thì trong lòng lo sợ.
Chuyện này không hẳn không thể đùa mà thành thật, tiểu thư giả bộ Đỗ Phong bị thua, gia nhập phủ Quốc Công. Thế nhưng vạn nhất đùa mà thành thật, lúc động thủ, muốn giết một Đỗ Phong giả như hắn thì sao đây?
Mưu kế của tiểu thư đều là chuyện thay đổi thất thường, tùy cơ mà thay đổi, không có gì là mãi mãi.
Mang theo yêu bài này, lỡ như bọn họ đùa mà thành thật, như vậy hắn ném yêu bài ra. Không chừng sẽ có một chút hi vọng sống.

Mọi người lập tức nghị luận sôi nổi, hiếu kỳ nhìn Sở Ly.
Xem ra người này mới sự thật là Đỗ Phong, Bạch Y Thần Đao!
Mà phủ Quốc Công cũng thật là lợi hại, ám hại Bạch Y Thần Đao, đả kích uy vọng của Bạch Y Thần Đao như thế, quả thực là giết người không thấy máu, nhất định là chủ ý của Tam tiểu thư khôn khéo!
Sở Ly đè đao nhìn về phía Lục Ngọc Thụ, nói:
- Nhị công tử, có phải các ngươi nên cho Đỗ mỗ ta một câu trả lời cho thỏa đáng hay không?
- Trả lời?
Lục Ngọc Thụ không để ý tới hắn mà hừ lạnh nói:
- Trả lời cái gì chứ?
- Giả mạo tên tuổi Đỗ mỗ, làm việc cẩu thả.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Động tác này của Phủ Quốc Công không phóng khoáng một chút nào, là thủ đoạn của một nữ nhân, đúng không?
- Nữ nhân thì thế nào chứ?
Lục Ngọc Thụ bĩu môi hừ lạnh nói:
- Đỗ Phong, có muốn gia nhập phủ Quốc Công ta hay không?
Hắn đã nghe Sở Ly mắng Tam muội hắn làm việc không phóng khoáng, cho nên trong lòng mừng thầm.
Sở Ly thở dài:
- Đỗ mỗ là người sơn dã, lười nhác quen rồi, không chịu nổi gò bó, càng không chịu nổi người khác ra lệnh. Cho nên ta chỉ có thể khước từ ý tốt của Nhị công tử mà thôi!
- Vậy thì thật là đáng tiếc.
Lục Ngọc Thụ nói:
- Cửa lớn phủ Quốc Công chúng ta vẫn mở rộng với ngươi đó!
Sở Ly cười nói:
- Nhị công tử, không nói tới việc này nữa. Trước tiên nói một chút về chuyện hắn giả mạo Đỗ mỗ đi, lẽ nào Nhị công tử cứ quên đi như thế hay sao?
- Hừ, nếu không ngươi sẽ làm thế nào?
Lục Ngọc Thụ cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn làm địch với phủ Quốc Công chúng ta hay sao?
Sở Ly nói:
- Đỗ mỗ yêu quý danh tiếng, muốn so một lần với vị tiền bối này!
- Hàn lão?
Lục Ngọc Thụ nhìn về phía Hàn Nhất Mộng.
Hắn cũng hiếu kì, rốt cục võ công của Sở Ly mạnh đến mức nào.
Từ bề ngoài xem ra, Đỗ Phong này như một kẻ không biết võ công, áo bào trắng tung bay không nhiễm một hạt bụi, không giống như vũ phu một chút nào, càng giống như một người đọc sách vậy.
Hàn Nhất Mộng trầm giọng nói:
- Được, vậy thì luận bàn một chút!
Sở Ly ôm quyền.
Mọi người tức thì lùi lại, đây là Bạch Y Thần Đao chân chính đấy. Không phải là đùa, giết người như ngóe, giống như dao sắt thái đồ ăn vậy.
Hàn Nhất Mộng mạnh mẽ đánh quyền đến.
Thân đao của Sở Ly hợp lại hóa thành một đạo ánh sáng, trong nháy mắt đã cắt quyền kình ra, ánh đao xẹt qua cổ của Hàn Nhất Mộng.
Sở Ly tra đao trở vào bao, trở về tại chỗ.
Hàn Nhất Mộng không nhúc nhích, giống như đã bị đóng băng lại.
Hắn chậm rãi sờ sờ cổ mình, lúc hít thở cảm thấy lạnh lẽo. Thế nhưng cái cổ bóng loáng bằng phẳng, cũng không bị thương gì cả. Thế nhưng vừa nãy rõ ràng đao của đối phương đã cắt qua cổ của hắn rồi mà!
Sở Ly bình tĩnh nói:
- Sống đao!
Hàn Nhất Mộng có chút kinh dị nhìn Sở Ly.
Sắc mặt của Lục Ngọc Thụ cũng hơi thay đổi.
Hắn không thể nhìn thấy rõ động tác, ánh đao lóe lên rồi biến mất. Thân thể chỉ nhoáng một cái mà thôi, chỉ là đối phương ra đao thế nào hắn lại không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.