Bạch Bào Tổng Quản

Chương 243: Thái thượng




Tô Như mở miệng cười, liếc mắt nhìn Sở Ly, không biết tiểu thư sẽ có phản ứng như thế nào.
Ba người đi lên con đường trên hồ, đi tới một toà nhà thuỷ tạ, vừa vặn ở gần nhà thuỷ tạ của Tô Như.
Tô Như đứng ở cửa nói:
- Ta đi xem cơm nước trước!
Nàng dứt lời lập tức chạy ra ngoài, bên trong nhà thuỷ tạ chỉ còn lại có hai người.
Trong sơn cốc xa xa truyền đến tiếng cười đùa mơ hồ, các đệ tử Tuyết Nguyệt hiên đang luyện công, rất là hứng thú.
Kiếm pháp mà Sở Ly biểu hiện đã khiến cho bọn họ phát hiện ra một khoảng trời mới. Bọn họ luôn cảm thấy kiếm pháp phái khác tinh diệu, thứ mà mình luyện tập rất bình thường. Thế nhưng bây giờ xem ra, không phải kiếm pháp không ổn, mà là mình học nghệ không tinh.
Sở Ly đẩy cửa sổ ra, tìm một cái ghế thêu rồi tự mình ngồi xuống.
Tiêu Kỳ thì lại ngồi vào trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên trên khuôn mặt giống như bạch ngọc của nàng, chẳng khác nào một vị mỹ nhân được điêu khắc từ ngọc, không dính khói lửa nhân gian.
Sở Ly cau mày:
- Bị thương sao?
- Trong lòng có chút gấp gáp.
Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Nghe tiểu Như nói, đại ca...
Sở Ly gật gù, đánh giá sắc mặt của nàng, càng phát giác ra chuyện có chỗ không ổn, thương thế của nàng không nhẹ:
- Không phải động thủ với người ta bị thương đó chứ?
- Ta bảo vệ sư phụ bế quan, nào có cơ hội động thủ với người khác chứ?
- Thương thế của lệnh sư ra sao?
- Có Thanh Không đan, rất nhanh sẽ khỏi hẳn.
- Ngươi phải tiếp tục bế quan à.
- Đúng vậy.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Tống Ngọc Ninh ta cũng biết, tính cách hào phóng sảng khoái. Lòng dạ rộng rãi, quan trọng nhất chính là tâm địa thiện lương. Sẽ là hiền thê của đại ca.
- Đáng tiếc tính khí không tốt.
- Đây cũng không phải là khuyết điểm quá lớn.
Tiêu Kỳ nói:
- Đại ca có thể khoan nhượng được.
Sở Ly khẽ gật đầu.
Khuyết điểm của Đại công tử cũng không ít, ưu điểm cũng nhiều, giỏi nhất là bao dung người, quang minh chính đại. Có thể bao dung được Tống Ngọc Ninh.
Càng quan trọng hơn chính là, Tống Ngọc Ninh cũng là một nữ nhân rất thông minh. Biết đúng mực và nặng nhẹ, đây không phải là trí tuệ của một người bình thường nên có. Cũng không phải là mỗi một tiểu thư khuê các đều có trí thông minh như vậy.
Tiêu Kỳ khẽ thở dài một cái:
- Sở Ly, sợ rằng ta phải ngây ngốc ở đây chí ít mười năm, trong phủ đành phải nhờ vào ngươi.
- Lâu như vậy sao?
Sở Ly cau mày.
Tiêu Kỳ thông minh hơn người, tâm tính lạnh lùng đạm bạc, không bị thế tục lây nhiễm. Theo lý thuyết mà nói, muốn lĩnh ngộ thiên nhân hợp nhất chi đạo là chuyện rất dễ dàng. Cho dù có chậm cũng không đến nỗi phải mất mười năm.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Là vấn đề về tâm pháp. Ta quá nóng ruột, hoàn toàn ngược lại... Bên Nhị tỷ, còn có đại ca, cần ngươi chăm sóc nhiều hơn.
- Đây là chuyện đương nhiên.
Sở Ly nói:
- Trong phủ là nhà của ta.
Tiêu Kỳ nở nụ cười.
Sở Ly lẳng lặng nhìn nàng.
Đôi mắt sáng của Tiêu Kỳ nhìn về nơi khác, nhìn về phía mặt hồ, ánh mắt dịu dàng trong trẻo như mặt hồ.
- Có chuyện gì gạt ta đúng không?
Sở Ly nói, hắn muốn dùng Đại Viên Kính Trí.
Cho dù Tiêu Kỳ có thể phát hiện ra, sẽ tức giận, thế nhưng còn mạnh hơn so với việc không biết gì.
Tiêu Kỳ giơ tay lên đặt ở trước mắt:
- Không cho phép làm bừa!
Sở Ly bất đắc dĩ từ bỏ ý định này:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Kỳ thực cũng không có gì.
Tiêu Kỳ thả bàn tay ngọc xuống:
- Lần này ta cần bế quan mười năm.
- Trực tiếp bế quan mười năm?
Sở Ly kinh ngạc.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Sở Ly nói:
- Chẳng lẽ là do không muốn để ta tới đây?
Tiêu Kỳ lườm hắn một cái rồi nói:
- Ma luyện tâm tính, không bị ngoại vật quấy nhiễu. Như vậy mới có hi vọng đạt đến Thiên Ngoại thiên.
- Như vậy cũng đúng.
Sở Ly gật gù:
- Chỉ có điều mười năm cũng quá...
Hắn lại lắc đầu, mười năm quá lâu, hắn có cảm giác mình không chịu nổi.
Nỗi khổ tương tư quá dọa người, đứng ngồi không yên, tinh thần không thuộc về mình. Tinh thần hoảng hốt, giờ nào khắc nào cũng phải chịu đựng cảm giác dày vò, vì lẽ đó hắn mới không thể chờ đợi được nữa mà chạy tới đây.
- Nếu như thuận lợi, cũng có thể xuất quan sớm.
Tiêu Kỳ nói:
- Đến lúc đó, không biết phủ Quốc Công ra sao, đại ca có thể chịu đựng được hay không, Nhị tỷ có cuộc sống thế nào, ngươi...
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Chỉ có điều mười năm cũng rất nhanh.
- Nhanh...
Sở Ly lắc đầu cười khổ.
- Không nên nghĩ tới những chuyện này nữa. Nói cho ta một chút chuyện ở trong phủ đi.
Tiêu Kỳ nói:
- Ngươi lại tính toán Lục Ngọc Dung một lần. Dựa vào tính cách của ả, nhất định sẽ liều mạng đòi lại, ngươi phải cẩn thận đề phòng ả ta đó!
Sở Ly nói:
- Ta vẫn đang đề phòng ả, lần này chuẩn bị đi tới phủ Nhân Quốc Công nhìn một chút, bồi dưỡng thêm mấy nội ứng.
- Cũng nên bố trí cho tốt.
Tiêu Kỳ nói:
- Thủ đoạn của ả ta khó lòng đề phòng, đi sớm một bước là tốt nhất.
Trong lúc hai người nói chuyện, Tô Như đã bưng món ăn đi vào.

Sở Ly hận không thể ở lại bên trong nhà thuỷ tạ của Tiêu Kỳ.
Tán gẫu chuyện trong phủ xong, lại tán gẫu một ít tin tức trong võ lâm, nói mãi không hết. Sau đó nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Tiêu Kỳ, lúc này hắn mới lưu luyến không nỡ rời đi.
Tiêu Kỳ bị thương không nhẹ cho nên mới trở nên suy yếu như vậy. Ngay mai hắn muốn hỏi rõ hơn một chút. Chỉ có điều có Thanh Không đan, nàng bị thương cũng không sao, rất nhanh đã có thể khỏi hẳn rồi.
Hắn khoác ánh nắng chiều rời khỏi tuyết hồ, đi tới lầu các của chính mình.
Đang muốn đọc sách thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, một thiếu nữ mặc áo xanh yểu điệu đi vào:
- Đỗ công tử, Thẩm sư bá cho mời!
Sở Ly đi theo thiếu nữ mặc áo xanh trở lại trên hồ, đi tới một toà nhà thuỷ tạ ở giữa tuyết hồ.
Toà nhà thuỷ tạ này có hai tầng, năm toà nhà thuỷ tạ chung quanh đều như vậy, đứng ở phía trước cửa sổ của nhà thuỷ tạ hai tầng là có thể nhìn khắp bốn phía, thu hết tất cả vào trong đáy mắt.
Thiếu nữ mặc áo xanh nhẹ nhàng đi vào, Sở Ly theo nàng tiến vào trong đại sảnh.
Bên trong đại sảnh có một cái thảm màu xanh nhạt, sáng sủa nhu hòa, ở giữa là màu tím, khiến cho người ta không dám đặt chân giẫm lên.
Trên ghế thái sư ở giữa có một vị mỹ nhân tuyệt sắc đang ngồi, mặt như phù dung, quyến rũ và thanh thuần hòa quyện vào nhau, đủ khiến cho vô số nam nhân điên cuồng.
Nàng chống cằm, lẳng lặng ngồi ở trên ghế thái sư. Khi nhìn thấy Sở Ly đi vào, nàng rời khỏi ghế Thái sư, đứng dậy đi ra ngoài, lại vung tay lên:
- Các ngươi lui ra đi.
Hai thiếu nữ mặc áo xanh nhẹ nhàng lui về phía sau.
- Ngươi tới đây.
Nàng gõ ngón tay ngọc, nhẹ nhàng nói một câu.
Sở Ly theo nàng đi ra khỏi nhà thuỷ tạ, trên chóp mũi có mùi thơm ngát trên người nàng lượn lờ.
Nàng nhẹ nhàng đi tới một toà tiểu đình trên hồ, ngồi vào cái bàn đá bên cạnh rồi ra hiệu cho Sở Ly ngồi xuống.
Sở Ly ngồi vào phía đối diện nàng. Từ khoảng cách gần nhìn vào lại càng có thể cảm nhận được vẻ xinh đẹp kinh người của nàng. Da thịt như ngọc, tròng mắt trắng đen trong suốt mà rõ ràng, như có thể hút tinh khí thần của người ta vào vậy.
Gió nhè nhẹ thổi trên hổ, phất vào mặt rất là thoải mái.
Nàng chống cằm, đôi mắt sáng như nước, lẳng lặng đánh giá Sở Ly.
Một hồi lâu sau, nàng khẽ gật đầu hỏi:
- Sở Ly đúng không?
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Nàng thân là sư phụ của Tiêu Kỳ, không thể không biết thân phận thực sự của nàng được.
- Mẫu thân của tiểu Kỳ là tỷ tỷ ruột của ta.
Thẩm Ánh Hồ lạnh nhạt nói.
Sở Ly bừng tỉnh.
Nàng là a di của Tiêu Kỳ, khó trách!
Thẩm Ánh Hồ than thở:
- Hiện tại Tiểu Kỳ rất phiền phức.
Sở Ly vểnh tai lên, rửa tai lắng nghe.
- Thứ nó tu luyện chính là Thái thượng kiếm kinh.
Thẩm Ánh Hồ lạnh nhạt nói:
- Ngươi có biết không?
Sở Ly gật gù:
- Là mẫu thân nàng truyền thụ.
- Đây là thứ tỷ ấy đoạt được từ một toà di tích thời thượng cổ, chính là kỳ học thượng cổ chân chính, có thể đạt tới Thiên thần cảnh.
Thẩm Ánh Hồ nói:
- Nhưng muốn nhập môn Thái thượng kiếm kinh rất khó, đối với tư chất có yêu cầu cực kỳ hà khắc. Ta cũng đã từng thử tu luyện qua, không tìm thấy cửa mà vào. Tư chất của tiểu Kỳ rất thích hợp với kiếm kinh. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, trước ba mươi tuổi sẽ có sáu, bảy phần hi vọng bước vào Thiên thần cảnh!
Sở Ly kinh ngạc, không nghĩ tới Thái thượng kiếm kinh lại lợi hại như vậy.
Thẩm Ánh Hồ nói:
- Đáng tiếc hiện tại nó đang bị nhốt ở trong Tiên thiên, không có cách nào tiến thêm được một bước.
Sở Ly nhíu mày.
Thẩm Ánh Hồ liếc nhìn hắn một cái:
- Thứ Thái thượng kiếm kinh coi trọng nhất là tâm cảnh, thái thượng vong tình, không làm được vô tình thì sẽ không thích hợp để tu luyện kiếm kinh này. Nếu như có tình, sẽ đối nghịch với Thái thượng kiếm kinh, như nước với lửa không thể cùng tồn tại vậy.
- Là bởi vì ta sao?
Sở Ly nói.
Thẩm Ánh Hồ chậm rãi gật đầu.
Một cảm giác phức tạp không tên dâng lên trong lòng của Sở Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.