Bạch Bào Tổng Quản

Chương 228: Khắc phục hậu quả




Phủ Hoài Quốc Công
Tống Giới Trí ngồi ở trên ghế Thái sư, đang thưởng thức một khối ngọc bội màu trắng, có chút hững hờ ngẩng đầu nhìn lão giả đang đứng ở trước mặt một chút.
Lão giả này gầy gò, không biết võ công, lẳng lặng đứng ở nơi đó, thế nhưng lại có một luồng khí chất nho nhã.
Hắn bình tĩnh nhìn Tống Giới Trí:
- Tiểu công gia, lão phu xưa nay không biết có môn phái nào tên là Kim Đỉnh cung cả.
Tống Giới Trí lạnh nhạt nói:
- Môn phái võ lâm trong thiên hạ nhiều vô số kể, không hẳn đã không có.
Lão giả lắc đầu:
- Có thể lặng lẽ không một tiếng động mang tiểu thư và nha hoàn đi ở dưới mí mắt của sáu cao thủ Thiên Ngoại thiên, đây tuyệt đối không phải là cao thủ bình thường. Nếu đã có cao thủ như thế, như vậy Kim Đỉnh cung này cũng không phải là môn phái bình thường.
- Có khả năng là một ít môn phái lánh đời, không phải là thứ mà người thường có thể biết được.
Tống Giới Trí nói.
Lão giả kia vẫn lắc đầu:
- Môn phái có lánh đời tới mấy thì tên gọi cũng sẽ lưu truyền ra, chỉ là không phái đệ tử vào đời, hoặc là đệ tử vào đời che dấu thân phận mà thôi.
- Lão Phan!
Tống Giới Trí thu hồi ngọc bội màu trắng, hừ lạnh nói:
- Vậy ý của ngươi là gì?
- Sợ rằng là giả dối không có thật!
Lão Phan từ tốn nói.
Tống Giới Trí trừng mắt lên nói:
- Đừng có nói hươu nói vượn!
- Tiểu công gia, lẽ nào người không cảm thấy kỳ lạ hay sao?
Lão Phan mỉm cười.
- Ta không cảm thấy!
Tống Giới Trí hừ lạnh nói.
Lão Phan nói:
- Chỉ sợ không phải là Kim Đỉnh cung, là có một người khác!
- Ai?
Tống Giới Trí tức giận:
- Không phải ngươi muốn nói tới họ Sở đó chứ?
- Người có khinh công trác tuyệt trong thiên hạ khá ít, hắn lại đứng đầu, thân phận lại còn ở đó...
Lão Phan lắc đầu nói:
- Y theo lão phu thấy, chuyện không thoát khỏi quan hệ với người này!
- Được rồi, ta không muốn nghe ngươi dông dài nữa!
Tống Giới Trí vung vung tay.
Lão Phan cười nói:
- Tiểu công gia, nếu thật sự là hắn thì sao?
Sắc mặt của Tống Giới Trí trở nên âm trầm:
- Nếu thực sự là hắn, ta sẽ tuyệt đối không tha cho hắn!
- Tiểu thư đang ở trên tay bọn họ, bắt được mệnh môn, có khóc cũng không làm được gì!
Lão Phan than thở.
Tống Giới Trí nghiến răng nghiến lợi. Oán hận vỗ tay vịn ghế một cái.
- Chiêu này vừa ổn chuẩn lại vừa tàn nhẫn, theo lão phu nghiên cứu xưa nay, rất phù hợp với lối làm việc của Sở Ly.
Lão Phan thở dài nói:
- Lần này lại ám hại Đại tiểu thư Lục phủ một cái. Cũng chỉ có hắn mới có lá gan và năng lực này!
- Được rồi được rồi, ngươi có vẻ rất kính phục đối với họ Sở kia nhỉ!
Tống Giới Trí tức giận nói:
- Chi bằng, ngươi đi hỗ trợ cho hắn, làm thủ hạ hắn đi?
Lão Phan cười ha hả hai tiếng, ôm quyền một cái:
- Vậy lão phu xin cáo lui.
- Xin cáo lui cái rắm, nói đi, nếu thực sự là hắn thì ta phải làm sao bây giờ?
Tống Giới Trí trừng mắt lên:
- Cũng không thể giết tới cửa a? Vậy mặt mũi của chúng ta, mặt mũi của phủ Nhân Quốc Công đều mất hết!
Việc này nháo càng lớn thì thiên hạ đều biết, phủ Nhân Quốc Công không đánh cũng không được.
Lão giả kia lặng lẽ vuốt râu, không nói gì.
- Mau mau nói!
Tống Giới Trí thúc giục:
- Đừng thừa nước đục thả câu nữa!
- Tiểu công gia không nghĩ tới, nếu như chúng ta thông gia với phủ Dật Quốc Công thì sẽ ra sao sao?
- Nhất định Lục Ngọc Dung sẽ giết ta!
- Ha ha...
Lão Phan thản nhiên mỉm cười:
- Chuyện này cũng không tùy thuộc vào nàng nữa... Phủ Dật Quốc Công thông gia cùng chúng ta, lại thông gia cùng An vương, phủ Nhân Quốc Công còn dám xằng bậy nữa hay sao?
Tống Giới Trí ngẩn ra, vuốt vuốt cằm.
- Chúng ta thông gia với phủ Nhân Quốc Công, phủ Dật Quốc Công thông gia cùng An vương, như vậy sẽ duy trì tình thế giằng co.
Lão Phan nói:
- Nhưng nếu chúng ta thông gia cùng phủ Dật Quốc Công, ha ha...
- Lục Ngọc Dung không dễ trêu đâu!
Tống Giới Trí lắc đầu nói:
- Như vậy sẽ trở thành kẻ thù thực sự!
Lão Phan nói:
- Vậy thì đừng công khai thừa nhận.
- Ngươi thật là càng già càng giảo hoạt!
Tống Giới Trí chỉ chỉ vào hắn rồi nói:
- Một chút đạo nghĩa cũng không có, trở mặt không quen biết!
Lão Phan cười híp mắt nói:
- Quốc công gia và Tiêu quốc công gia là bằng hữu tốt. Nhi nữ thông gia cũng là một chuyện tốt đẹp. Huống hồ Tiêu Tiểu công gia là một vị quân tử trong lòng bằng phẳng, cảm tình rất sâu đối với tiểu thư. Nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.
- Nói rất hay!
Sở Ly bỗng nhiên xuất hiện ở đại sảnh, ôm quyền một cái rồi nói:
- Phan lão nói rất hay!
- Sở… Ly!
Tống Giới Trí nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi thật can đảm, lại còn dám tới đây sao?
Sở Ly cười nói:
- Tiểu công gia có khoẻ không!
- Là ngươi làm ra chuyện này đúng không?
Tống Giới Trí hừ lạnh nói.
Sở Ly gật gù:
- Ta phụng lệnh của công tử, tiếp phu nhân đi mà thôi!
- Phu nhân!
Tống Giới Trí tức giận hừ lạnh nói:
- Không có lệnh của phụ mẫu, bọn họ còn chưa được tính là phu thê!
- Ta tới đây là để bẩm báo, phu nhân đã bình yên đến phủ Quốc Công. Kính xin Quốc Công gia và Tiểu công gia không cần lo lắng.
Sở Ly mỉm cười nói:
- Có lẽ Lục Ngọc Dung đã biết là ta làm, ả ta sẽ không nói. Bởi vì ả ta phải bận tâm tới mặt mũi của phủ Nhân Quốc Công.
- Tiêu Thiết Ưng thật sự điên rồi, chuyện như vậy mà hắn cũng làm ra được?
Tống Giới Trí cười lạnh nói:
- Hắn dám khai chiến cùng phủ Nhân Quốc Công hay sao?
Sở Ly nói:
- Phu nhân đã là người của phủ Quốc Công. Ta đây sẽ khắc phục hậu quả.
- Khắc phục hậu quả ra sao?
Tống Giới Trí lạnh lùng nói.
- Tiểu công gia, nếu như các ngươi đoạt phu nhân lại. Gả nàng vào phủ Nhân Quốc Công, sau này gặp lại phu nhân các ngươi sẽ phải làm sao đây?
Sở Ly cười nhạt:
- Lại nói, nàng có tình cảm với Đại công tử, lẽ nào Lục Tiểu công gia không cảm thấy khúc mắc hay sao?
Tống Giới Trí làm mặt lạnh không nói một lời.
Sở Ly nói:
- Đoạt phu nhân lại, lại tái giá đến phủ Nhân Quốc Công, đương nhiên sẽ bảo vệ của quan hệ của hai nhà, nhưng lại hi sinh phu nhân.
- Nói vậy, chúng ta chỉ có thể đâm lao phải theo lao hay sao?
Tống Giới Trí cười lạnh nói.
Sở Ly cười nói:
- Thân là huynh trưởng, có thể làm cho muội muội mình gả một nam tử hán tốt, cuộc sống mỹ mãn, chẳng lẽ đây không phải là một thành tựu hay sao?... Huống hồ thông gia cùng phủ Nhân Quốc Công so với việc thông gia cùng phủ Dật Quốc Công thì có khác biệt gì cơ chứ?
Sở Ly không chờ hắn nói chuyện mà lại nói:
- Đúng vậy, hiện tại chúng ta đang ở thế yếu, nhưng tương lai sẽ không hẳn, nói vậy có lẽ Tiểu công gia cũng hiểu rõ.
- Các ngươi làm việc quá không chân chính!
Tống Giới Trí hừ lạnh.
Sở Ly gật gù:
- Không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể không ra hạ sách này. Rất mong Tiểu công gia thứ lỗi... Tiểu công gia có lời gì muốn ta chuyển lời cho phu nhân hay không?
Lão Phan nói:
- Tiểu công gia, gạo đã nấu thành cơm, hà tất phải làm tăng biến số cơ chứ? Tạm thời cứ như thế đi!
Tống Giới Trí trừng mắt nhìn lão Phan một chút, lại trừng mắt nhìn về phía Sở Ly:
- Hừ, ngươi trở lại nói với Tiêu Thiết Ưng, nếu như hắn dám bắt nạt muội muội ta, ta sẽ tính toán một lượt với hắn!
- Vâng, ta sẽ mang lời này truyền về cho đại công tử.
Sở Ly ôm quyền:
- Vậy phu nhân thì sao?
- Hừ, bảo nó nên ở trong phủ, tránh né rất khó khăn, đừng để cho người của phủ Nhân Quốc Công phát hiện ra.
Tống Giới Trí thở dài:
- Đừng tùy hứng quá, dù sao cũng không giống như ở trong nhà!
Sở Ly cười nói:
- Tiểu công gia yên tâm, chắc chắn Đại công tử sẽ không để cho phu nhân phải chịu oan ức, mấy ngày nữa ta sẽ lại mang phu nhân hồi phủ thăm nhà!
- Chỉ mong là vậy!
Tống Giới Trí vung vung tay, than thở:
- Ngươi cút nhanh lên... Yên tâm, chúng ta sẽ không đi cướp người, bảo nó cũng không cần phải về gấp quá!
Hắn hiểu rõ dụng ý của Sở Ly khi đối phương tới đây nói những lời này, không có ý gì khác ngoài việc bảo phủ Hoài Quốc Công dừng tay. Đừng tiếp tục dấy lên phong ba, tránh cho xảy ra việc khó xử. Làm cho phủ Nhân Quốc Công mất mặt, buộc bọn họ trở mặt khai chiến.
Sở Ly thầm than.
Vị Tiểu công gia này nhìn như hào phóng, thế nhưng cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh, thế sự rõ ràng.
Hắn ôm quyền một cái rồi cười nói:
- Vậy tại hạ cáo từ! Sau đó sẽ tới thỉnh tội!
Hắn người nhẹ nhàng rời đi.
Nhìn theo Sở Ly biến mất, lão Phan xoay người giơ ngón tay cái lên rồi nói:
- Tiểu công gia rộng rãi, độ lượng hơn người, lão phu khâm phục!
- Ngươi mau cút đi!
Tống Giới Trí xua tay:
- Nhanh lên, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!
Lão Phan cười ha hả hai tiếng, ôm quyền một cái rồi đi ra ngoài.
Tống Giới Trí giơ một cái bàn lên, mạnh mẽ ném xuống đất, lại giơ tất cả những bàn ghế trong phòng khách lên một lượt rồi ném xuống. Nhìn một đám mảnh vỡ dưới chân, lúc này hắn mới cảm thấy hơi hả giận.
Nếu như mình có phần khinh công kia thì nhất định phải bắt lấy họ Sở kia, đánh cho đối phương kêu cha gọi mẹ học chó sủa, như vậy mới giải được mối hận trong lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.