Bạch Bào Tổng Quản

Chương 219: Thiên Ngoại




Sở Ly đối diện với ánh mắt của hắn, tâm thần dần dần trở nên hoảng hốt.
Hắn đưa thân vào Ngọc Kỳ đảo, gió thổi qua mặt nước, mùi hoa thăm thẳm, hắn và Tiêu Kỳ ngồi ở bên trong tiểu đình.
Tiêu Kỳ mặc một bộ y phục trắng như tuyết, đôi mắt sáng như nước, nhu hòa, chiếu lên thân thể của hắn. Giờ phút này khiến cho hắn quên hết tất cả mọi thứ.
Sở Ly ngơ ngác nhìn nàng, có một cảm giác kích động mãnh liệt, muốn ôm nàng vào trong ngực.
Cảm giác kích động này vừa xuất hiện, hắn không còn khắc chế được như bình thường nữa mà trực tiếp đưa tay ôm lấy nàng. Lập tức, mùi thơm ngát truyền vào mũi, thân thể thơm tho mà mềm mại dính sát vào người hắn, khuôn mặt hoàn mỹ giống như ngọc trắng gần trong gang tấc, nàng nhẹ nhàng phun ra hơn thở giống như hoa lan.
Sở Ly ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, lại giống như đã nắm giữ thế giới vậy. Cảm giác mừng như điên như thủy triều mãnh liệt, giống như sóng lớn muốn nuốt chửng lấy hắn.
Hắn hận không thể ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, hát vang một khúc.
Cảm giác kích động mãnh liệt cũng không thể khắc chế được nữa, hắn cúi đầu xuống hôn đôi môi màu hồng nhạt mềm mại của nàng.
Đôi môi lạnh lẽo, lạnh như băng vậy.
Thân thể vốn mềm mại lập tức trở nên cứng ngắc như đá.
Hắn cúi đầu nhìn kỹ, đôi mắt sáng giống như nước của Tiêu Kỳ đã nhắm lại, sắc mặt xanh tím, đã không còn khí tức nữa. Trong ngực của hắn ôm chỉ là thi thể cứng ngắc mà lạnh lẽo của nàng mà thôi.
Cảm giác mừng như điên biến mất, hắn bi ai tới gần chết, thi triển ra Thâu Thiên Hoán Nhật thuật.
Thiên lôi cuồn cuộn đánh xuống, dường như muốn hủy diệt tất cả.
Hắn ôm Tiêu Kỳ trốn vào Diễn Võ điện, lâu bằng đồng chặn sấm sét lại. Thế nhưng hắn lại biết, chung quy mình cũng không tránh khỏi sấm sét được. Lần trước là Khô Vinh kinh cứu mình, nhưng lần này không chắc đã may mắn như vậy.
Nhưng dưới Thâu Thiên Hoán Nhật thuật, Tiêu Kỳ trong lồng ngực của hắn vẫn không tỉnh lại. Thân thể mềm mại vẫn lạnh lẽo đông cứng, hoàn toàn không có khí tức.
Hắn đã biết. Tiêu Kỳ đã không tỉnh lại được nữa, mình đã triệt để mất đi nàng.
- A...
Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, ôm Tiêu Kỳ bay ra khỏi Diễn Võ điện, nghênh đón sấm sét ở giữa bầu trời.
Một đạo sấm sét rất to đánh xuống, giữa bầu trời có chữ Chi to lớn chiếu vào người hắn. Cảnh tượng trong đầu hắn biến mất, mà thân thể trong nháy mắt cũng biến thành tro bụi.
Cuối cùng hắn mất mạng, không kịp suy nghĩ gì, hóa thành vĩnh hằng.
Dường như đã trải qua rất lâu, lại như trong giây lát, Sở Ly mơ màng tỉnh lại.
Hắn vẫn đứng ở trong hư không, trước mắt không có Tiêu Kỳ, không có sấm sét, mình cũng không ở trên Ngọc Kỳ đảo, giống như một giấc chiêm bao vậy.
Lúc này hắn bỗng nhiên bình tĩnh một cách dị thường, không đau khổ không vui, không bị ràng buộc, trái tim vẫn hoạt bát như thường, tiêu dao tự tại, không bị ràng buộc.
Người khổng lồ ngồi xếp bằng ở trong hư không đã nhắm mắt lại, giống như nhập định, không nhúc nhích.
Sở Ly bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười phá vỡ hư không trước mắt.
Người khổng lồ chậm rãi sụp đổ, hóa thành từng chữ, những chữ này tổ hợp thành một đạo sấm chớp hình chữ Chi, trong nháy mắt đã bắn trúng trán của hắn.
- Oanh...
Trước mắt hắn xuất hiện từng đạo từng đạo kim quang, đồng thời bản thân hắn cũng lập tức hôn mê.
Chờ tới khi hắn mơ màng tỉnh lại thì đã phát hiện ra mình đang khoanh chân ngồi ở trên giường băng nhỏ, tạo thành tư thế giống như nam tử trung niên kia.
Hắn tỉnh ngủ, trạng thái mơ hồ kia chấm dứt.
Dường như thế giới trước mắt hắn bỗng nhiên trở nên không giống trước nữa. Loại cảm giác bước vào Tiên Thiên lại tái hiện, giống như cái xác trong thiên địa của hắn đã bị đánh vỡ. Thế giới trong cơ thể và bên ngoài cơ thể hòa vào làm một thể, triệt để thiên nhân hợp nhất.
Hắn như có điều ngộ ra, nhẹ nhàng đánh ra một quyền.
- Xì!
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, quyền kình phá thể mà ra, bắn trúng bức tường băng ở bên cạnh, phát ra một tiếng vang giòn. Trên vách tường bằng băng xuất hiện một vệt trắng.
Không nói tới uy lực của một quyền này, quan trọng là nội lực ly thể, cảnh giới Thiên Ngoại thiên!
Hắn cúi đầu nhìn khối yêu bài lóng lánh này, lại sờ lên nó. Không còn cảm giác gì nữa, chỉ là một khối yêu bài được làm từ tài liệu kỳ dị, cảm giác vô cùng lạnh lẽo, dường như so với băng còn lạnh hơn mấy phần.
Không ngờ bản thân hắn lại dựa vào một khối yêu bài để bước lên cảnh giới Thiên Ngoại thiên!
Kỳ ngộ từ trên trời rơi xuống cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!
Hắn thử nội thị, trong hư không trong đầu lại lần nữa xuất hiện người khổng lồ đang ngồi khoanh chân kia, không nhúc nhích, giống như vĩnh viễn ngồi ở chỗ đó.
Trong lòng của Sở Ly cũng có thêm mấy thiên tâm quyết.
Chọn một phần tâm quyết để đọc, người khổng lồ chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh không lay động, không đau khổ không vui. Hắn đứng lên, chậm rãi diễn luyện từng động tác một, tổng cộng có tám mươi mốt động tác, mỗi bức khẩu quyết tương ứng với chín động tác.
Thiên Ma công.
Không giống như tâm pháp nội lực chính thống, động trong lúc luyện công, thân động mà lòng yên tĩnh, thân thể động, tâm yên tĩnh.
Hắn mở mắt ra, theo động tác của người khổng lồ trong đầu mà động. Trong đầu đồng thời vận chuyển khẩu quyết, một tia khí tức kỳ dị từ trong hư không truyền vào trong thân thể hắn, nóng rực không chịu nổi. Chẳng khác nào đặt mình vào bên trong lò lửa.
Theo động tác liên tục của hắn, từng đạo từng đạo khí tức không ngừng được rót vào trong thân thể, càng ngày càng nóng rực, hắn cố nén sự thống khổ khi bị thiêu đốt, động tác không dừng lại một chút nào.
Chờ tới khi làm đủ ba mươi sáu động tác, cho dù hắn có Đại Viên Kính Trí để trấn áp cảm giác. Thế nhưng thân thể của hắn đã dừng lại, cả người mồ hôi đầm đìa, xuất ra mồ hôi, lập tức hóa thành băng. Cùng với đó còn có mỡ và cặn bã màu đen. Trong giây lát ngắn ngủi, những cặn bã màu đen quanh người hắn đã bị đóng băng.
Hắn nhẹ nhàng run lên, tầng băng đen bên ngoài bị đánh nát.
Quanh thân trở nên mềm mại như muốn bay, dường như đã nhẹ đi mấy phần, lại trải qua một lần phạt mao tẩy tủy, thể chất có cường hóa cực lớn.
Thân thể dường như càng phù hợp với tinh thần, động tác như ý, cảm giác thao túng đối với thân thể giống như thường nổi lên ở trong lòng. Thậm chí hắn còn có thể khống chế tóc mình nhúc nhích, lỗ chân lông đóng mở.
Hắn đột nhiên có chút suy nghĩ, người khổng lồ trong đầu vươn tay trái ra, bàn tay chậm rãi lớn hơn một vòng.
Hắn lại diễn luyện Thiên Ma công thêm một lần nữa, giống như làm ra ba mươi sáu động tác ở bên trong lò lửa, cảm giác thống khổ không chịu nổi.
Khi hắn dừng lại, cúi đầu nhìn lên thì tay trái so với bình thường còn lớn hơn một vòng, quả nhiên biến hóa được như ý.
Hắn lần nữa thử bên tay phải một chút, nó lại thu nhỏ lại một vòng.
Thân thể trở nên co duỗi như thường, hắn bắt đầu thử nghiệm không biết mệt, chiều cao có thể biến hóa, mập gầy cũng có thể biến hóa. Thậm chí khuôn mặt cũng có thể biến hóa, tuy rằng vẫn chưa thể trở nên quá tinh vi mà chỉ có thể kéo dài hoặc là rút ngắn, biến gầy hoặc là béo đi mà thôi.
Mặt thoáng biến đổi một cái, vị trí ngũ quan xảy ra biến hóa, tựa như đổi thành một người khác vậy, cho dù đứng ở trước mặt cũng không nhận ra được.
Sau khi diễn luyện Thiên Ma công mấy lần, trong cơ thể sinh ra một tia khí tức như có như không, như nội lực, rồi lại không giống như nội lực, lơ lửng không cố định, như ẩn như hiện.
Điểm kỳ dị chính là, luồng khí tức này cũng không phải được tích trữ ở trong đan điền, mà là chiếm giữ ở vị trí trái tim.
Hắn nhẹ nhàng nhấn vào cái bàn băng một cái, mặt bàn không có việc gì, nhưng mặt đất lại ầm vang một tiếng trầm thấp làm lộ ra một vệt trắng.
Thiên Ma nội lực, vô hình vô tướng, biến hóa như ý.
Vô hình vô tướng, biến hóa như ý, đây chính là Vô Thượng thiên ma chân chính.
Ánh mắt của hắn quét qua hang băng, tay áo vung lên, tất cả những lớp băng đen trên đất hóa thành bột phấn, tiêu tán thành vô hình.
Lại có một phần tâm quyết lưu chuyển ở trong đầu, khinh công Thiên Ma Độ Hư.
Khí tức trong người vận chuyển khinh công Thiên Ma Độ Hư, thân thể dần dần trở nên nhạt đi, giống như hòa vào không khí vậy, hóa thành một mảnh sương mù phập phồng rời đi.

Triều Dương tông lúc này bị bao phủ ở trong cảm giác ngột ngạt.
Các đệ tử đều nhỏ giọng nói chuyện, mỗi một hành động đều cẩn thận từng li từng tí một, sợ tạo ra động tĩnh quá lớn.
Lúc chạng vạng, Tôn Hiểu Dương từ trong đại điện đi ra, trở lại phòng của mình, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Ném thân thể mình lên trên giường nhỏ, cả người cảm thấy mất hết sức lực.
Dường như sư phụ đã đổi thành một người khác vậy, vẻ cười ha hả từ trước đến giờ lại trở nên âm trầm đến nức như có tuyết rơi, ánh mắt cũng đáng sợ, lạnh như băng.
Đứng ở bên cạnh sư phụ, hắn không dám thở mạnh, tim thì treo lên trên cao, rất sợ chọc giận sư phụ.
Sư bá đi vào vẫn còn chưa có tin tức, cho nên tâm tình của sư phụ cực xấu.
Hắn cũng lo lắng cho các sư bá và các sư đệ, gần một năm không có tin tức, cũng không biết bọn họ ở bên trong như thế nào, có còn sống sót hay không.
Đáng tiếc mình vô năng, luyện võ mười mấy năm mà còn bồi hồi ở cảnh giới Hậu thiên. Mình là Đại sư huynh của Triều Dương tông, tư chất tốt nhất, là người có hi vọng bước vào Tiên Thiên nhất. Thế nhưng kết quả lại làm cho sư phụ và sư bá thất vọng, luyện thế nào cũng không tiến vào Tiên Thiên được.
Càng lo lắng, càng khổ luyện thì hắn lại càng cảm thấy vô duyên với cảnh giới Tiên Thiên.
Mỗi lần hắn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của sư phụ, tim cũng như bị kim đâm vậy. Nếu như có thể dùng năm mươi năm tuổi thọ để bước vào Tiên Thiên, hắn sẽ không chút do dự. Chỉ cần có thể bước vào Tiên Thiên, bảo hắn làm cái gì cũng được!
- Tôn Hiểu Dương?
Bỗng nhiên có một đạo thanh âm vang lên.
Tôn Hiểu Dương đột nhiên ngồi dậy, đưa tay ra rút kiếm:
- Ai?
Hắn nhìn thấy một thanh niên áo lam ngồi ở bên cạnh bàn, khí khái anh hùng, đang như cười mà không phải cười nhìn về phía hắn.
- Ngươi là người phương nào?
Tôn Hiểu Dương dùng trường kiếm chỉ vào hắn.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Có muốn bước vào Tiên Thiên hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.