Bạch Bào Tổng Quản

Chương 190: Ảo diệu




Sở Ly kinh ngạc, nhìn An vương đang khoanh chân ngồi vào trong cổ đỉnh, hai mắt nhắm lại rồi vận công.
Cổ đỉnh không quá lớn, giống như đặt mình ở trong giếng vậy.
Nội lực của An vương cuồn cuộn, chẳng khác nào nước lũ cuồn cuộn, tốc độ nhanh gấp mười lần bình thường, đảo mắt đã áp chế lại nội lực dị chủng, khiến cho chúng co lại thành một đoàn.
Nội lực mạnh mẽ của hắn lưu chuyển ở trong kinh mạch, càng vận chuyển càng nhanh.
Lông mày của Sở Ly nhíu lại, Đại Viên Kính Trí được thúc đẩy lên thêm một tầng.
Trong cổ đỉnh như có từng sợi từng sợi tóc màu vàng óng bay ra, như sương mù lượn lờ, từng tia từng tia bay vào mi tâm của An vương, làm cho nội lực lưu chuyển liên tục tăng tốc.
Sở Ly lại thúc đẩy Đại Viên Kính Trí lên thêm một tầng, mơ hồ nhìn thấy trong hư không truyền đến một cỗ lực lượng vô hình, như sương như khói, cổ đỉnh giống như dòng xoáy thôn phệ, chuyển hóa thành những sợi tóc màu vàng óng, tụ vào trong cổ đỉnh.
Sở Ly biết, những sợi tóc màu vàng óng này chính là lực lượng tinh thần, tiến vào mi tâm của An vương, khiến cho lực lượng tinh thần của hắn tăng lên nhiều, do đó làm tăng nhanh nội lực lên.
Sở Ly lấy làm kinh hãi.
Xưa nay hắn luôn tự kiêu về lực lượng tinh thần, hồn phách hai đời trọng điệp, khiến cho tinh thần của hắn hơn xa người thường, do đó có thể luyện thành trí tuệ độ bản nguyên kinh, tu thành Đại Viên Kính Trí, có thể luyện thành Khô Vinh kinh, Bạch Hổ Luyện Dương đồ.
Nếu như không có tinh thần mạnh mẽ, tư chất của hắn thậm chí còn không bằng người thường, không thể có được thành tựu như bây giờ.
Hắn chợt phát hiện ra, ưu thế mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, vốn cho là độc nhất vô nhị thì An vương cũng có, cho nên tự nhiên trong lòng hắn sẽ không thoải mái.
Rất nhanh hắn đã bình ổn gợn sóng trong lòng, cau mày trầm tư.
Có cổ đỉnh giúp đỡ, vì sao lực lượng tinh thần của An vương còn không bằng mình cơ chứ?
Hắn kiềm chế sự hiếu kỳ lại, lẳng lặng quan sát cổ đỉnh và An vương.
Ngồi ngay ngắn ở bên trong đỉnh, rất nhanh khuôn mặt của An vương đã đỏ như say rượu, vẻ mặt lộ vẻ thống khổ, sau khi kiên trì được một canh giờ cũng không chịu được nữa, nhẹ nhàng đi ra cổ đỉnh khỏi.
Đáp xuống bên cạnh cổ đỉnh, thương thế hắn đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ là Sở Ly lại phát hiện ra, nội lực dị chủng chưa bị tiêu diệt, lại có một đạo lưu lại, sau khi rời khỏi cổ đỉnh. Nó lại nhanh chóng lớn mạnh.
Thông qua một canh giờ quan sát này, Sở Ly phát hiện ra được vị trí ảo diệu của nó.
Mi tâm của An vương như bình, lực lượng tinh thần như từng sợi tơ màu vàng bồng bềnh, thưa thớt mà trống vắng. Sau khi tiến vào cổ đỉnh, sợi tơ màu vàng tiến vào bên trong, khiến cho mật độ của sợi tơ màu vàng bên trong đó tăng lên nhiều.
Mật độ của sợi tơ màu vàng rất lớn thì lại đau đầu tới mức sắp nứt, An vương chịu đựng được một canh giờ đã là hiếm thấy.
An vương vừa ra khỏi cổ đỉnh. Rất nhanh sợi tơ vàng bên trong mi tâm đã lan tràn, lại khôi phục lại mật độ như cũ, cũng không có thay đổi gì khác.
Tình hình này giống như lúc hắn trợ Tuyết Lăng luyện công vậy, có thể làm cho tốc độ nội lực tăng nhanh, tăng thêm tốc độ tu luyện, nhưng vẫn không thể tăng lực lượng tinh thần lên được.
Chỗ quái lạ nhất chính là chiếc đỉnh cổ này, có thể hóa lực lượng trong hư không trở thành lực lượng tinh thần, như vậy lực lượng trong hư không là cái gì chứ? Hắn có thể chuyển hóa nó hay không? Nguyên lý ở đây là gì chứ?
Hắn thúc dục Đại Viên Kính Trí, nhìn cổ đỉnh từ trong ra ngoài.
Cổ đỉnh là do đồng thau tạo nên, bên trong đồng thau lại có một loại khí tức kỳ dị đang lưu chuyển. Đạo khí tức này lưu chuyển ở bên trong đồng thau, phác họa một ký hiệu kỳ dị.
Điều này làm cho Sở Ly nghĩ đến thân thể của mình, nội lực lưu chuyển ở trong kinh mạch, ký hiệu kỳ dị này lại như kinh mạch của cổ đỉnh. Khí tức lưu chuyển dọc theo phù hiệu, thu nạp lực lượng trong hư không, chuyển hóa thành lực lượng tinh thần màu vàng, giống như nước tích trữ ở bên trong cổ đỉnh.
Cái ký hiệu kỳ dị này chính là vị trí huyền bí của cổ đỉnh.
Thứ này cực kỳ huyền diệu, nếu không phải hắn có Đại Viên Kính Trí, người bên ngoài muốn dòm ngó được thứ này cơ hồ là chuyện không thể. Đi ra khỏi cổ đỉnh, cái gì cũng không nhìn ra được, bởi vì khí tức tiêu tán, ký hiệu cũng không phải là hữu hình, chỉ là do khí tức tạo ra mà thôi.
Sở Ly đột nhiên biến mất ở tại chỗ, xuất hiện ở bên trong phòng luyện công, tiến vào cổ đỉnh.
Tức thì từng tia từng tia lực lượng tinh thần xuyên qua thân thể, tiến vào đầu óc của hắn, ở trong đầu của hắn quán tưởng Bạch Hổ Luyện Dương đồ, linh hổ đột nhiên nhảy vào trong đầu, lực lượng hư không mạnh mẽ kéo tới. Trong nháy mắt đã nuốt chửng thân thể hắn.
Hắn có thể cảm giác được thân thể mình bị đè ép đến mức chật chội, sau một lúc đã bị ép lại, khiến hắn phải chống đỡ đến mức cơ hồ muốn nổ tung. Cứ liên tục chống đỡ và hấp thu lực lượng như vậy đã rèn luyện thân thể của hắn, máu thịt càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Qua hai canh giờ, Sở Ly phát hiện ra trời sắp sáng, hắn có chút không nỡ biến mất ở bên trong chiếc cổ đỉnh, xuất hiện ở bên trong phòng ngủ của mình. Lại cởi y sam ra, mặc y phục bên trong rồi ngồi lên trên cái giường nhỏ của mình, cảm nhận biến hóa của thân thể.
Trải qua hai canh giờ tu luyện này, hắn không thấy buồn ngủ chút nào cả, giống như lực lượng tinh thần không hề bị tiêu hao, chiếc đỉnh này thật sự là thần kỳ.
Không trách An vương hơn bốn mươi tuổi đã có thể đạt tới Thiên Ngoại Thiên, có cổ đỉnh này giúp đỡ, đây là chuyện đương nhiên.
Ngày hôm sau, buổi tối thừa dịp An vương rời đi, hắn lại dùng cổ đỉnh để tu luyện một lần, hiệu quả của Bạch Hổ Luyện Dương đồ càng mạnh hơn, thân thể hắn càng ngày càng cường tráng.
Thân thể càng mạnh, căn cơ càng dày, cùng là cảnh giới Tiên Thiên, thế nhưng người bên ngoài sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Sáng sớm ngày thứ ba, hắn rời khỏi An vương phủ.
Hai ngày nay hắn đã thăm dò được hư thực của An vương, nhưng không tìm được phương pháp để giết An vương.
Chọc vào An vương sẽ là phiền toái rát lớn, thân thể hắn ta nội lực dị chủng vô cùng kỳ dị quấy phá. Cho dù hắn ta có loại bỏ ra sao thì vẫn bó tay hết cách, hắn là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, nội lực lại vô cùng tinh khiết, lại còn hơn cao thủ Thiên Ngoại Thiên bình thường, vì lẽ đó không ai có thể giúp đỡ được hắn một chút nào.
Sở Ly để tuấn mã tự chạy, mình thì ngồi ở trên nghiên cứu những ký hiệu trên cổ đỉnh kia.
Hắn thử quán tưởng thứ này ở trong đầu, thế nhưng lại không dị thường gì cả.
Vốn hắn nghĩ, nếu như quán tưởng thành công ở trong đầu, như vậy lực lượng tinh thần sẽ giống như nội lực, cuồn cuộn không dứt, vô cùng vô tận.
Đáng tiếc quán tưởng thế nào cũng là thất vọng, cũng không cảnh tượng kì dị nào xuất hiện.
Hắn vẫn cảm thấy, đây rất có khả năng là phù lục chi thuật của Đạo gia.
Lúc chạng vạng tối, hắn đi tới một tòa thành nhỏ tên là Kim Ô thành.
Trong lòng không có tâm sự cho nên hắn cũng không vội vã trở lại, hắn chậm rãi tiến vào thành ở dưới ánh chiều tà, tìm tới khách sạn tốt nhất trong thành, lại thuê một căn phòng.
Khi ánh đèn rực rỡ mới lên, hắn đi dạo trong thành mua một chút chu sa, lại đi tới tửu lâu được xưng là bán rượu ngon nhất - Gia Phong lâu.
Hắn ngồi ở bên cửa sổ lầu ba, cúi đầu nhìn người đi đường lui tới ở phía dưới, thỉnh thoảng khẽ nhấp một ngụm rượu, ăn một miếng thức ăn dùng để nhắm rượu.
Người đi đường có người vội vội vàng vàng, có người nhàn nhã đi dạo, có người không có việc gì, có người rất vui mừng, đủ loại biểu hiện, tâm cảnh đều có ở trong đó. Khiến cho Sở Ly say mê trông ngóng.
Tuy rằng kỳ thực hắn bước vào nhân gian, thế nhưng còn không phải là cuộc sống như của người bình thường.
Hắn ở trong Vương phủ, bình thường sẽ luyện công trong Thiên Linh viện, đọc sách, rất ít đi Bạch vân lâu, cũng không đi Yêu Nguyệt lâu. Cho nên dường như Sùng Minh thành cực kỳ phồn hoa không có quan hệ gì với hắn vậy.
Tâm tư của hắn đều đặt lên việc truy đuổi, muốn võ công càng mạnh mẽ hơn nữa, muốn quyền thế càng to lớn hơn nữa. Tuy rằng bây giờ đã đạt đến nhị phẩm, thế nhưng hắn cảm thấy còn không phải là thời điểm để hưởng thụ. Trên mặt có An vương đè lên, có hoàng thượng đè lên, không thể thích làm gì thì làm.
Hắn nhìn thấy nhiều người thân mang võ công, cho dù là người bày sạp bán đồ ăn vặt ở hai bên phố lớn phía dưới cũng có võ công trên người, bây giờ thế giới võ học hưng thịnh vô cùng, chuyện này không cần phải bàn cãi.
Ánh mắt của hắn nheo lại, ba nữ tử thướt tha uyển chuyển, người mặc y phục màu xanh nhạt đi tới. Đi đến trước tửu lâu, ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó tiến vào tửu lâu.
Ba nữ tử đều đeo khăn che mặt, bước chân mềm mại, nhẹ nhàng tiến tới, không nhìn thấy dung mạo, thế nhưng lại cảm thấy uyển chuyển vô cùng, khiến cho người ta mơ tưởng viển vông.
Các nàng leo lên lầu ba, ngồi vào một cái bàn cách Sở Ly không xa, tiểu nhị nhiệt tình tiến lên bắt chuyện, thanh âm của nữ tử gọi món ăn rất là nhu hòa, dễ nghe.
Đám người trên lầu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ba nữ nhân này một chút, các nàng đều mang khăn che mặt, chung quy khi dùng cơm cũng phải tháo xuống, mọi người đều muốn nhìn một chút xem hình dáng của các nàng ra sao, rốt cuộc có phải là mỹ nhân hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.