Bạch Bào Tổng Quản

Chương 184: Địa vị




Sở Ly bước lên thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng đi trên nước, từ từ lướt nhẹ qua mặt nước, y phục màu xanh lam của hắn tung bay phần phật có chút đăm chiêu.
Chỉ Xích Thiên Nhai có thể qua lại hư không, hắn có thể trực tiếp xuất hiện ở trong Ngọc Thi đảo nhưng ở phủ Quốc Công hầu như không thể làm như thế mà không muốn để cho người ta biết được.
Giữa đảo và đảo của phủ Dật Quốc Công cách xa nhau, giữa có nước, như vậy càng thêm an toàn nếu như mọi người biết Chỉ Xích Thiên Nhai bỏ qua khoảng cách giữa các đảo, như vậy chắc chắn sẽ có người lo lắng tới mức ăn không ngon ngủ cũng không yên.
Sở Ly suy đoán, lần này nhị tiểu thư mời hắn qua đó có lẽ là muốn nói chuyện đi tới An vương phủ.
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng như một chiếc lá nhưng tốc độ lại cực nhanh, mất một lúc đã đến Ngọc Thi đảo.
Một vị nha hoàn thanh tú đang chờ ở bên bờ, nhìn thấy hắn đến, nàng lập tức hành lễ:
- Sở tổng quản, xin mời tổng quản đi theo ta!
Sở Ly gật gù.
Vị nha hoàn thanh tú này đi trước dẫn đường, Sở Ly lên tiếng nói:
- Tâm tình hiện giờ của nhị tiểu thư ra sao?
- Tiểu thư vẫn rầu rĩ không vui.
Nha hoàn thanh tú kia hạ thấp giọng nói:
- Dường như là bởi vì chuyện Tổng quản.
Sở Ly gật gù không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh hai người đã tiến vào vườn hoa, đi tới tiểu đình ở giữa.
Bốn phía tiểu đình được lụa trắng bao bọc.
Lụa trắng theo gió nhẹ nhàng bồng bềnh như sương như khói.
Ở trong đó, Tiêu Thi mặc một bộ áo bào trắng, khoanh tay ngồi ở trước bàn trà, hai mắt ngơ ngác, đờ người ra, chiếc đàn ngọc lóe lên ánh sáng nhu hòa lộng lẫy không phải là phàm vật.
- Tiểu thư, Sở tổng quản đã đến.
Nha hoàn thanh tú kia nhẹ giọng bẩm báo.
Tiêu Thi quay đầu lại, ngoắc ngoắc tay.
Sở Ly tiến vào tiểu đình, bốn phía bị lụa trắng che khuất lại có vẻ yên tĩnh.
- Ngồi đi.
Tiêu Thi chỉ về phía ghế thêu đối diện.
Sở Ly ôm quyền một cái rồi ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Tiêu Thi.
Ngũ quan của Tiêu Thi rất đẹp, như trong mơ, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi than thở tạo hóa thiên vị tạo ra mỹ nhân như vậy.
Tiêu Thi than thở:
- Sở Ly, ngươi muốn theo ta cùng đi tới An vương phủ hay sao?
Sở Ly gật đầu.
- Ngươi thực sự muốn theo ta đi sao?
Tiêu Thi nói.
Sở Ly nói:
- Đúng vậy.
Tiêu Thi khẽ vuốt tay trên đàn:
- Ta không muốn ngươi đi theo ta.
Đôi mắt của nàng như nước, lẳng lặng rơi vào trên mặt của Sở Ly, quan sát vẻ mặt của hắn:
- Ngươi đã cứu ta hai lần, ta không muốn nói lời cảm tạ với ngươi.
Hắn chân thành với nàng, hai lần liều mình cứu nàng là vì tình nếu như nàng nói lời cảm ơn, trái lại còn có vẻ khách khí xa lánh sẽ làm tổn thương tới trái tim của hắn.
Nàng đã phụ lòng một khối tình si của hắn.
Trải qua quá nhiều thống khổ, vô số lần bồi hồi ở ngưỡng cửa sinh tử, trái tim của nàng đã trở nên lạnh lẽo mất đi cảm giác. Tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng lòng đã già nua sẽ không nhất kiến chung tình, sẽ không yêu người khác, cho dù Sở Ly liều mình cứu nàng thế nhưng trong lòng nàng cũng chỉ có chút rung rinh, không thể nói là chân chính động tâm được.
Cho dù nam nhân anh tuấn hơn so với Sở Ly gấp mười lần, tài hoa trí tuệ hơn hắn gấp mười lần thì nàng cũng sẽ không động tâm.
Chỉ có thể trách vận mệnh trêu ngươi, Sở Ly gặp phải người tim đã chết như nàng.
Chuyện này đối với Sở Ly quá không công bằng.
Nàng cũng muốn có hắn bầu bạn ở bên người, nàng sẽ yên tâm không cô đơn khổ cực như vậy nữa nhưng nàng cắn chặt răng mặc cho đại ca và tiểu muội khuyên như thế nào thì nàng cũng không mở miệng đồng ý. Đó là không muốn để cho Sở Ly đi theo nàng, chuyện này quá tàn nhẫn với hắn.
Sở Ly nói:
- Nhị tiểu thư, ta nghĩ có khả năng ngươi đã hiểu lầm rồi.
Đôi mắt giống như nước của Tiêu Thi nhìn về phía hắn.
Sở Ly thầm than.
Đây là đôi mắt có thể làm cho tất cả nam nhân lạc lối không có mấy nam nhân có thể cự tuyệt được nó.
Sở Ly lấy lại bình tĩnh, cười nói:
- Việc ta cứu tiểu thư chỉ nằm trong chức trách, toàn lực ứng phó mà thôi cũng không phải là tình cảm riêng tư.
- Ồ!
Đôi mắt sáng của Tiêu Thi lẳng lặng nhìn hắn.
Sở Ly biết nàng chưa từ bỏ ý định vẫn còn bán tín bán nghi, hắn tiếp tục nói:
- Kỳ thực, người ta yêu thích cũng không phải là tiểu thư.
Đôi mắt sáng của Tiêu Thi không chớp lấy một cái, nàng muốn nhìn ra thật giả trong chuyện này.
Có lẽ hắn sợ mình áy náy vì lẽ đó cho nên mới cố ý nói như vậy à!
Cho dù thống khổ cũng phải đi bầu bạn với nàng, đi cùng với nàng, hắn yêu quá sâu, vì thuyết phục nàng cho nên chuyện gì cũng làm được, cái gì cũng có thể nói ra được.
Ánh mắt của Sở Ly rất yên tĩnh.
Ánh mắt của hai người giao hòa dây dưa ở trên không trung.
- Vậy người ngươi yêu thích là ai?
Tiêu Thi lạnh nhạt nói.
Sở Ly chần chờ, không nói lời nào.
Tiêu Thi nói:
- Không phải ngươi đang lừa gạt ta đó chứ?
Sở Ly lắc đầu một cái.
Tiêu Thi nở một nụ cười, nói:
- Vậy thì nói đi rốt cuộc là ai?
Sở Ly nói:
- Nhị tiểu thư có thể giữ kín không được nhắc chuyện này với người thứ hai được không?
- Xem ra không phải là người bình thường.
Tiêu Thi mở miệng khẽ cười một tiếng:
- Được rồi, ta sẽ giữ kín cho ngươi tuyệt đối không nói ra với người khác.
Nàng tự biết mình tính cách quái gở không thích người ta, thích một mình ở một chỗ, không thích đi lại ở trước mắt người khác. Sở Ly là một ngoại lệ thế nhưng không có khả năng không cảnh giác với hắn.
Ở trước mặt Sở Ly, nàng cảm thấy rất ung dung.
Sở Ly chậm rãi nói:
- Là Tam tiểu thư.
- Sao?
Đôi mắt sáng của Tiêu Thi trừng lớn.
Sở Ly nói:
- Người ta yêu thích chính là Tam tiểu thư.
Tiêu Thi nhíu mày nhìn về phía hắn:
- Tiểu muội ta sao?
Nàng khó có thể tin được.
Tiểu muội xinh đẹp không kém gì nàng, khí chất bớt đi mấy phần mỹ lệ, lãnh đạm, không dính khói bụi trần gian.
Nam nhân luôn yêu thích nữ nhân ôn nhu như nước, khí chất như chính nàng vậy mà tiểu muội lạnh lùng như vậy, không có tư vị của nữ nhân, nam nhân chỉ có thể nhìn thấy rồi lùi bước mà thôi.
Sở Ly chậm rãi gật đầu:
- Đúng vậy.
- Ngươi thật sự yêu thích tiểu muội ta sao?
Đôi mắt sáng của Tiêu Thi không chớp lấy một cái.
Sở Ly nói:
- Ta yêu thích Tam tiểu thư.
- Không phải ngươi đang nói đùa đó chứ?
Tiêu Thi nói.
Tiểu muội tu luyện tâm pháp Thái thượng vong tình, chặt đứt tơ tình, lúc trước tiểu muội lựa chọn tu luyện nó thì đã quyết định cả đời sẽ cô độc không bị thế tục cuốn lấy, theo đuổi cực cảnh võ công trở thành cao thủ Thiên thần cảnh.
Nếu Sở Ly thật sự yêu thích tiểu muội như vậy nhất định sẽ là công dã tràng.
Sở Ly trịnh trọng nói:
- Chuyện như vậy ta sao có thể nói bậy chứ?
Tiêu Thi vẫn bán tín bán nghi.
Dựa vào nét mặt của hắn nàng không nhìn ra được rốt cuộc là hắn thật sự yêu thích tiểu muội hay là muốn để cho mình hết hy vọng, không áy náy nữa vì thế mới cố ý nói như vậy.
Tâm tình nàng có chút phức tạp không tên, có chút buồn bực, lạnh nhạt nói:
- Tiểu muội băng thanh ngọc khiết quả thực làm cho người ta yêu thích, chỉ có điều giữa hai người các ngươi sẽ không thể làm nên chuyện gì.
Sở Ly gật gù:
- Đúng vậy, thân phận có khác biệt.
Tiêu Thi vung tay ngắt lời hắn:
- Không phải là vấn đề thân phận.
Sở Ly cười nói:
- Ta cảm thấy vẫn là vấn đề thân phận nếu như ta có thể kiến công lập nghiệp như vậy tương lai cũng có thể xứng với Tam tiểu thư.
- Ngươi đã có được một hòn đảo của riêng mình đúng không?
Tiêu Thi nói.
Sở Ly khẽ gật đầu.
- Ngươi biết chuyện này có ý nghĩa gì không?
Tiêu Thi nói.
Sở Ly lắc đầu.
Tiêu Thi như cười mà không phải cười nói:
- Có ý nghĩa là địa vị của ngươi bây giờ không kém gì chúng ta, ngoại trừ đại ca tương lai là Quốc Công ra, ba tỷ đệ chúng ta đều là đảo chủ, ngươi cũng là đảo chủ có thể ngồi ngang hàng với chúng ta, vì lẽ đó hiện tại ngươi đã xứng với tiểu muội không cần kiến công lập nghiệp làm gì nữa.
Hắn vẫn lộ ra sơ sót của mình, nói đi nói lại, rốt cuộc vẫn là vì muốn thuyết phục mình, khiến cho mình đồng ý để hắn cùng đi tới An vương phủ.
Hắn nói yêu thích tiểu muội có khả năng có một nửa là sự thật, một nửa là vì muốn đi cùng với nàng.
Sở Ly thở dài:
- Nhị tiểu thư, ta muốn đi tới An vương phủ mở mang kiến thức một phen.
- Câu này còn coi như có chút đúng đắn.
Tiêu Thi hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- An vương phủ không phải như phủ chúng ta, đấu đá là chuyện khó tránh khỏi, ta đi tới đó có thể giúp đỡ cho tiểu thư một chút... Ta và nhị tiểu thư cũng không phải giống như người nghĩ, tiểu thư cứ việc yên tâm, đừng suy nghĩ quá nhiều!
Tiêu Thi lườm hắn một cái, hừ lạnh nói:
- Xem ra ta không bằng tiểu muội ta!
Sở Ly lúng túng cười cười, không mở miệng phủ nhận.
- Coi như ta tưởng bở vậy.
Tiêu Thi vung tay hừ lạnh nói:
- Được rồi, ngươi đi đi!
Sở Ly ôm quyền thi lễ, nhẹ nhàng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.