Bạch Bào Tổng Quản

Chương 18: Uy phong




Triệu Dĩnh nghiến răng cố gắng chống chọi nhưng càng lúc càng tuyệt vọng, đao từ bốn phương tám hướng chém tới, có thể chém chết nàng bất cứ lúc nào, còn cả Sở sư huynh nữa, lẽ nào hai người bọn họ sẽ phải chết ở đây sao?
Nàng cố gắng không phân tán tư tưởng, toàn tâm toàn trí chú ý tới kiếm pháp, tìm sơ hở tấn công, cố gắng cầm cự được lúc nào hay lúc đấy.
- Sư huynh, huynh đi trước đi.
Nàng hét lớn.
Sở Ly thở dài, rút kiếm khỏi bao, đạp yên ngựa nhảy lên không, giống như chim ưng sải cánh lao xuống, nhanh như cắt.
- A... a... a...!
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, Triệu Dĩnh chỉ cảm thấy áp lực đột ngột giảm đi hơn nửa, nàng vội vàng quay lại nhìn thì thấy Sở Ly thân pháp như quỷ mị, lưỡi kiếm nhanh như chớp, vung lên hạ xuống là sẽ có một kẻ gục ngã.
Chỉ trong chớp mắt, nàng còn chưa kịp dùng tới chiêu thứ ba, tất cả đã ngã xuống, ngoại trừ hai người bọn họ.
- Sư huynh…
Triệu Dĩnh kinh ngạc.
Sở Ly nắm chặt kiếm, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, gượng cười, nói:
- Đi thôi, nơi này không thể ở lâu!
- Được!
Triệu Dĩnh gật đầu.
Lần này nàng không cần đợi Sở Ly nhắc nhở, vội vàng xách kiếm đâm một lượt đám người nằm trên mặt đất, sau đó đỡ Sở Ly lên ngựa, hai người phi ngựa rời đi, cuối cùng cũng đã ra khỏi địa phận Mãnh Hổ sơn.
Vừa rời khỏi Mãnh Hổ sơn, Triệu Dĩnh liền thở phào nhẹ nhõm, nàng quay đầu nhìn Sở Ly, sắc mặt Sở Ly vẫn chưa hề khá hơn chút nào, vẫn trắng bệch như tờ giấy.
- Sở sư huynh, chúng ta tìm một nơi nghỉ chân đi, lúc này đã rời khỏi Mãnh Hổ sơn rồi, không sợ bị cướp nữa.
- Đi xa hơn một chút đi, cẩn thận bọn chúng đuổi theo!
- Huynh vẫn có thể cầm cự chứ?
- Không vấn đề gì.
Sở Ly cười nói:
- Ta không sao, chỉ là vận công quá sức, hơi mệt mà thôi.
Triệu Dĩnh lắc đầu, mệt cũng không thế này, huynh ấy nhất định bị thương rồi, chắc là dùng bí pháp kích phát tiềm lực để lại di chứng, đặc biệt là ban nãy, chắc chắn là do hai lần dùng bí pháp nên càng bị thương nặng hơn.
Nghĩ tới đây nàng lại tự trách mình, mình thật vô dụng, võ công thấp kém, không những không thể đảm nhận chức trách của hộ vệ, ngược lại còn là gánh nặng, thật nhục nhã.
Sở Ly cười nói:
- Triệu sư muội, muội cũng đừng tự trách mình, võ công mạnh yếu không phải do ai, cố gắng luyện công là được.
- Ừm.
Triệu Dĩnh cúi đầu.
Sở Ly nói:
- Sự kì diệu của Phi Yến kiếm pháp muội vẫn chưa lĩnh ngộ hoàn toàn, cách tốt nhất là hãy quan sát yến bay, hoặc xem các loài chim khác bay thế nào, chắc sẽ có được đột phá.
- Đúng vậy!
Triệu Dĩnh ngẩng đầu, vẻ mặt hào hứng:
- Muội nên quan sát chim yến bay!
Sở Ly cười nói:
- Sẽ có cơ hội thôi!
Hai người vừa nói chuyện vừa đi thêm mười mấy dặm, cuối cùng cũng tới một khu rừng để dừng chân.
Đã tới chập tối, Triệu Dĩnh nhảy lên trên cây quan sát, lắc đầu:
- Sở sư huynh, hôm nay có lẽ chúng ta phải ngủ ngoài trời rồi.
- Ta không kén chọn.
Sở Ly cười nói.
Hắn khoanh chân ngồi trên lớp lá dày, nội lực cuồn cuộn không ngớt truyền vào người từ lòng đất, bồi dưỡng cho cơ thể, kinh mạch giống như đất đai khô hạn gặp cam lộ, nhanh chóng hồi phục.
Sau khi kinh mạch hồi phục được đôi chút, hắn vận Tẩy Mạch quyết, tăng tốc độ hồi phục.
Triệu Dĩnh quan sát sắc mặt Sở Ly.
Sở Ly cười nói:
- Ta không có gì đáng ngại cả, nghỉ một lát là được.
- Đều trách muội…
Triệu Dĩnh nói nhỏ.
Sở Ly nói:
- Triệu sư muội, muội nghĩ vậy là tự chuốc khổ vào người, có trách cũng chỉ trách ta tài nghệ không ra gì.
Sở Dĩnh lắc đầu:
Sở Ly cười nói:
- Triệu sư muội biết nấu cơm không?
- Đương nhiên!
- Vậy hãy nấu một bữa cơm thật ngon đi!
- Được!
Triệu Dĩnh gật mạnh đầu:
- Ăn no mới có sức trị thương!
Nàng quay người đi hái một ít rau dại, nấm, nàng rất am hiểu về nấm, nấm phần lớn đều không thể ăn, nếu không cẩn thận sẽ bị trúng độc nhưng nấm dại cũng rất tươi ngon.
Cuối cùng nàng dùng thịt khô và gạo, kèm theo một chút rau, nấm dại hái được để nấu thành một nồi cháo, nấu suốt hai canh giờ, hương thơm ngào ngạt.
Sở Ly ăn xong, toàn thân nóng bừng, vô cùng dễ chịu, cháo nàng nấu vừa chín tới, ăn khi đang mệt thật sự rất ngon.
Dưới ánh trăng sáng, Sở Ly ngồi lặng lẽ luyện công, Triệu Dĩnh ngồi cách hắn ba bước, nghe hơi thở trầm ổn của hắn đột nhiên cảm thấy an lòng. Nàng lén đưa mắt nhìn Sở Ly, gương mặt hắn có phần nghiêm nghị, toát lên khí thái và uy nghiêm vô hình.
Nàng vội vàng nhắm mắt lại, sợ Sở Ly phát hiện ra, nhớ tới nỗi sỉ nhục ban ngày, tinh thần nàng lập tức chấn động, phải liều mạng luyện công mới được, khi vận nội công, kinh mạch được củng cố, ổn định, tốc độ tu luyện của bản thân tăng lên gấp đôi, thật đáng kinh ngạc.
Khi ban ngày nàng cũng thấy kinh mạch đã được củng cố, nhưng không ngờ lại khủng khiếp tới vậy, hiệu lực của thuốc lúc này mới hoàn toàn tiêu hao hết, lợi ích mới thể hiện rõ ràng. Nàng lại đưa mắt nhìn Sở Ly, sau đó nằm xuống ngủ.
Đến sáng sớm tỉnh dậy, nàng ngoái đầu lại nhìn không thấy Sở Ly đâu, nàng vội vàng nhảy lên cây quan sát, hai con ngựa vẫn còn, nhưng không thấy bóng dáng Sở ly, nàng đang định gọi thì nghe tiếng bước chân vọng tới, Sở Ly xách hai con hoẵng từ trong rừng bước ra.
- Sở sư huynh!
Nàng vội gọi.
Sở Ly nhấc hai con hoẵng tới, cười nói:
- Được ăn ngon rồi!
- Huynh phải nói với muội một tiếng chứ!
Triệu Dĩnh nhảy xuống trước mặt hắn, liếc nhìn hắn, cầm lấy con hoẵng:
- Vết thương của huynh sao rồi?
Sở Ly cười nói:
- Không vấn đề gì nữa rồi!
Triệu Dĩnh mỉm cười:
- Vậy thì tốt, sư huynh muốn ăn gì?
- Món muội nấu ngon nhất.
Sở Ly cười nói.
Triệu Dĩnh có mang theo nồi bát trên lưng ngựa, rất nhỏ nhắn gọn gàng, là hành trang cần có của hộ vệ, hộ vệ khi đi ra ngoài, ăn đồ ăn của người khác sẽ rất nguy hiểm, cho dù có đồ bạc thử độc nhưng cũng không an toàn, tốt nhất là ăn đồ của mình.
- Xem muội trổ tài đây!
Triệu Dĩnh cười nói.
Hai người ăn một bữa thịt hoẵng, nấm dại kèm thêm thịt hoẵng, mùi vị thịt và nấm hòa quyện với nhau, tạo nên hương vị độc đáo, đậm đà, chỉ ngửi thôi cũng chảy nước miếng, hai người ăn no xong liền tiếp tục lên đường.
Chặng đường tiếp theo rất thuận lợi, không gặp phải cướp nữa, tới gần tối họ đã tới trước một sơn cốc.
Sơn cốc này rất kín đáo, nhìn giống như một vùng đất trũng nằm gần núi, sau khi đi vào mới phát hiện ra phong cảnh hoàn toàn khác, trong cốc cây cối xum xuê, cỏ cây rậm rạp, đất đai màu mỡ.
Sở Ly cảm thán, quả nhiên không hổ là phủ Quốc Công, thế lực lớn mạnh, có thể tìm được một nơi vừa tuyệt vời lại vừa kín đáo thế này.
- Chính là đây sao?
Sở Dĩnh đi theo vào trong sơn cốc, nhìn thấy cây cối rậm rạp, um tùm, nhăn nhó nói:
- Nơi này không có ai đặt chân tới đâu nhỉ?
Sở Ly gật đầu:
- Vì thế mới bí mật, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ không rời khỏi cốc!
- Phải ở đây bao lâu?
- Một tháng!
- Một tháng có thể làm gì chứ?
- Trồng Thần Tiên Tu, không biết thứ này sao?
Triệu Dĩnh lắc đầu, nàng chưa từng nghe tới cái này bao giờ.
Sở Ly mỉm cười giải thích cho nàng nghe về Thần Tiên Tu, sau đó bắt đầu làm việc, ba thanh đao kia được dịp dùng tới, chặt cây như chặt đậu phụ, Sở Ly chặt liền mấy gốc cây, cùng Triệu Dĩnh dựng hai gian nhà gỗ, đơn giản mà chắc chắn.
Ở vách đá sâu trong sơn cốc có hồ nước, mặt nước trong như gương, họ tới đây để lấy nước.
Triệu Dĩnh hàng ngày phụ trách nấu cơm, sau đó luyện công, Sở Ly thì khai khẩn năm mẫu đất trồng Thần Tiên Tu, nhân tiện trồng Đàm Mộng hoa.
Trong sơn cốc hắn tìm được bốn nhánh Thông Cân thảo, kết hợp với Địa Long thảo, lại luyện thêm được mười sáu viên Thông Cân đan, sau đó hai người chia đôi, Thông Cân đan quý giá đối với người khác, chỉ có thể gặp được chứ không thể cầu được, nhưng đối với hắn mà nói thì dễ dàng có được.
Triệu Dĩnh cũng không làm bộ làm tịch, thẳng thắn nhận lấy, sau khi uống phát hiện ra kinh mạch của mình lại mạnh thêm gấp đôi, có thể luyện công từ tối tới sáng, nội công luyện một buổi tối tăng lên rõ rệt, tốc độ của Sở Ly còn nhanh hơn.
Trong vòng mười ngày hắn đã phá được ba mươi huyệt đạo, phá tiếp sáu huyệt đạo sẽ có thể hậu thiên viên mãn, đối với hộ vệ, nếu như võ công không quá trì trệ thì có thể vượt qua thất phẩm, trở thành hộ vệ thất phẩm.
Đáng tiếc hậu thiên viên mãn tới tiên thiên là một cột mốc lớn, tiên thiên rất khó đạt tới, vô số người dừng lại ở đây không thể nào đột phá được, mười người luyện võ có tới chín người bị chặn lại, giống như cú nhảy quan trọng nhất của cá chép vượt long môn.
Mấu chốt của việc đột phá tiên thiên vẫn là tu vi, nền móng chắc chắn, thiên phú tốt sẽ rất dễ dàng đột phá, nền móng không chắc, thiên phú tồi thì cả đời cũng phải dừng bước lại.
Sáng sớm ngày hôm nay, Triệu Dĩnh thức dậy bước ra khỏi phòng đánh răng rửa mặt trước, sau đó mới bắt đầu luyện Phi Yến kiếm pháp, nhớ lại những chỉ điểm của Sở Ly ngày hôm qua, nàng luyện đi luyện lại, sửa chữa từng chút một, chỉ sửa một chút hai chỗ, uy lực của Phi Yến kiếm pháp đã tăng lên rất nhiều.
Đôi mắt Sở Ly nhanh như chớp, có thể tìm được nhược điểm của kiếm pháp, chỉ trong vòng mười ngày, Triệu Dĩnh đã cảm thấy kiếm pháp của mình có sự thay đổi một trời một vực, uy lực vượt xa trước đây.
Nàng luyện xong kiếm liền tới trước gian nhà của Sở Ly, Sở Ly đang luyện Phá Vọng kiếm pháp, động tác chậm rãi, thong thả, giống như đang múa may bừa bãi, không thấy lợi hại chỗ nào cả.
Nàng lắc đầu, Trác Phi Dương không luyện bộ kiếm pháp này như vậy, là phải thật nhanh, hắn ta nói Phá Vọng kiếm pháp muốn phá giải kiếm của đối phương, kiếm nhất định phải nhanh, nếu nhìn nhược điểm, kiếm không đủ nhanh, cơ hội sẽ vụt mất, không có tác dụng gì.
Hiện giờ nàng tin tưởng Sở Ly hơn, Trác Phi Dương hành động ấu trĩ như trẻ con, kiến thức võ học cũng kém xa, Sở Ly luyện chậm như vậy chắc chắn có nguyên do, tuyệt đối không phải lãng phí thời gian.
- Sư huynh!
- Ờ, muội lấy bông hoa trên bàn ăn đi.
- Hoa gì đấy?
- Trồng đại vậy thôi, mùi vị không tệ.
- Không đùa muội đấy chứ?
Triệu Dĩnh nhìn hắn.
Nàng phát hiện ra Sơ Ly rất thích chọc ghẹo người khác, đùa giỡn mình khiến nhiều lúc dở khóc dở cười, muốn nổi cáu cũng không được.
Sở Ly vừa luyện kiếm vừa cười nói:
- Là một thứ đồ tốt, không ăn đừng hối hận!
- Nếu như ăn bị làm sao, muội nhất định tìm huynh tính sổ!
Triệu Dĩnh nói.
Cô bước tới bên bàn gỗ, mở hộp gỗ trên bàn ra, bên trong là một bông hoa lóng lánh, trong suốt, giống như hoa băng, vô cùng đẹp đẽ, thật sự không nỡ ăn.
- Ăn thế nào?
- Hái cánh hoa ăn liền là được, mùi vị rất ngon!
Triệu Dĩnh nhìn hắn không yên tâm, sau đó hạ quyết tâm, hái một cánh hoa xuống cho vào miệng, mùi vị mát ngọt trôi thẳng xuống cổ họng, chạy vào tận tim, cảm giác vô cùng dễ chịu, thế là nàng lại hái thêm một cánh nữa. Đợi nàng kịp phản ứng lại thì đã ăn hết một bông hoa, nàng ngượng ngùng liếc nhìn Sở Ly.
Sở Ly cười nói:
- Đây là Đàm Mộng hoa, là thứ rất tốt đối với nữ giới.
- Có tác dụng gì?
Triệu Dĩnh hiếu kỳ hỏi.
Nàng không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại thấy rất ấm áp, vô cùng dễ chịu.
Sở Ly cười híp mắt nói:
- Có thể trẻ mãi không già

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.