Bạch Bào Tổng Quản

Chương 161: Đối chất




- Hay, hay, các ngươi đang tiền trảm hậu tấu đó!
Tiêu Thiết Ưng tức điên cười lớn, lại lạnh lùng nói:
- Các ngươi sợ ta với hắn đối chất, có đúng không?
- Đại công tử, chuyện này liên quan rất lớn, chúng ta không làm chủ được.
Tống Tư Văn bình chân như vại lắc đầu một cái, nói:
- Cho nên việc đối chất, vẫn phải để cho Sở Ly tự mình đi tới trước mặt hoàng thượng đối chất đi, hoàng thượng không thể bôn ba ngàn dặm. Nếu như thực sự Sở Ly không làm, ta sẽ trả lại sự trong sạch cho hắn!
- Đi tới trước mặt hoàng thượng đối chất?
Tiêu Thiết Ưng cười lạnh nói:
- Không ngờ các ngươi cũng nghĩ ra được, hiện tại Sở Ly không chịu nổi một chút xóc nảy như vậy. Nếu đi tới Thần Đô nhất định sẽ chết ở trên đường, quả thực là rắp tâm hiểm ác!
- Đại công tử oan uổng chúng ta rồi.
Tống Tư Văn lắc đầu nói:
- Chúng ta tin tưởng Sở Ly oan uổng, nhưng xuất hiện nhân chứng này thì sự việc đã không giống trước đó nữa, chúng ta không dám giấu diếm!
- Không cần các ngươi giấu diếm, chỉ cần các ngươi trợn mắt lên, đầu óc tỉnh táo một chút là được lắm rồi!
Tiêu Thiết Ưng cười lạnh nói:
- Các ngươi không biết suy nghĩ một chút hay sao? Nào có chuyện trùng hợp như thế, hắn vừa vặn thấy chuyện đã xảy ra, lại còn vừa vặn gặp gỡ các ngươi, hắn có thân phận gì chứ?
-... Một tiều phu.
Tống Tư Văn trầm ngâm một hồi rồi chậm rãi nói.
- Tiều phu?
Tiêu Thiết Ưng cười hắc hắc nói:
- Tốc độ ra tay của cao thủ Thiên Ngoại Thiên, bọn họ có thể thấy rõ, biết là người nào giết ngươi nào sao? Hắn tận mắt nhìn thấy Sở Ly giết Triệu cung phụng sao?
- Đúng vậy.
Tống Tư Văn gật đầu.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Vậy hắn có nhìn thấy Sở Ly bị Đại Lôi Âm tự truy sát hay không?
- Nhìn thấy.
Tống Tư Văn nói:
- Hắn nói Đại Lôi Âm tự sau đó mới xuất hiện, cũng không phải đi cùng một đường với Triệu huynh.
Theo lý thuyết mà nói, những chuyện này không thể tiết lộ. Nhưng hắn cũng cảm giác được tên tiều phu này xuất hiện quá trùng hợp, có chút kỳ lạ. Cho nên sau khi đưa người rời đi, hắn có chút do dự, đã mơ hồ cảm giác được mình đã bị lừa.
Tiêu Thiết Ưng cười lạnh nói:
- Như vậy lại càng buồn cười, tại sao Đại Lôi Âm tự muốn cấu kết với Triệu cung phụng, bởi vì khinh công của Sở Ly quá lợi hại, bọn họ không đuổi kịp Sở Ly. Mà nếu như Sở Ly giết chết Triệu cung phụng trước, sau đó lại đối đầu với Đại Lôi Âm tự thì hắn đã sớm chạy mất dép, sẽ không bị thương như vậy!
- Đại công tử, khinh công của Sở Ly thực sự lợi hại như vậy sao?
Tống Tư Văn lắc đầu cười nói:
- Chẳng phải là vô địch thiên hạ hay sao?
- Nếu như hắn muốn chạy trốn, không ai có thể truy bắt được hắn!
Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:
- Hòa thượng Đại Lôi Âm tự lợi hại thế nào không phải các ngươi không biết, vì sao hết lần này tới lần khác lại không thể truy sát thành công cơ chứ?
Tống Tư Văn cau mày nói:
- Chẳng lẽ không thể để chúng ta mở mang kiến thức một chút hay sao?
- Bằng vào tình trạng hiện tại của hắn, ngươi cảm thấy thế nào?
Tiêu Thiết Ưng tức giận nói.
Tống Tư Văn buông tay, bất đắc dĩ nói:
- Vậy chúng ta cũng hết cách rồi, đành phải xem hoàng thượng có tin hay không.
- Các ngươi cũng thật là ngu ngốc!
Tiêu Thiết Ưng cười lạnh nói:
- Sợ ta giết tên kia diệt khẩu cho nên mới làm ra chuyện như vậy đúng không? Các ngươi đã quá coi thường phủ Quốc Công ta rồi, cho dù Sở Ly thật sự giết chết Triệu cung phụng. Vậy thì thế nào chứ?
Sắc mặt Tống Tư Văn âm trầm, nói:
- Đại công tử!
Tiêu Thiết Ưng cười lạnh nói:
- Nếu Sở Ly thực sự giết chết Triệu cung phụng, ta muốn bảo vệ hắn, hoàng thượng sẽ chọn thế nào? Tội gì ta phải phí lời với các ngươi, suy nghĩ cho kỹ đi. Thực sự là không có não!
Hắn dùng ánh mắt xem nhìn sáu người Tống Tư Văn một chút.
Sắc mặt sáu người Tống Tư Văn âm trầm, cực kỳ phẫn nộ.
Cho dù là vương phủ, nếu giết cung phụng cấm cung, cũng là một việc lớn, chắc chắn sẽ không không dễ tha thứ.
Thế nhưng phủ Quốc Công địa vị cao cả, quan hệ với hoàng thất lại vi diệu, cho dù thật sự giết cung phụng Cấm cung thì cũng chưa chắc Hoàng thất đã tỏ thái độ gì.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Không phải các ngươi muốn mở mang kiến thức một chút về khinh công của Sở Ly đúng không?... Hiện giờ Sở Ly bị thương nặng, vậy cứ để cho thủ hạ của hắn biểu diễn một lát đi. Lâm Toàn, đi dẫn Tưởng Hòe mang người kia về đây!
- Vâng.
Lâm Toàn đáp.
Vẻ mặt Tống Tư Văn âm trầm, hừ lạnh nói:
Tr.uyện được dịch trực tiếp tại.iREAD..
- Đại công tử thật biết nói đùa, đưa đi đã hơn nửa ngày rồi, không cần thiết phải làm uổng phí thời gian!
- Khinh công của các ngươi không tốt, thế nhưng chưa hẳn hộ vệ của phủ Quốc Công chúng ta cũng không tốt!
Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:
- Ta cũng muốn xem xem đây là người nào... Các ngươi không hỏi rõ ràng mà đã đưa tới trước mặt hoàng thượng, không sợ chịu đòn hay sao?
Tống Tư Văn cau mày không nói.
Hiện giờ hắn cũng thầm nói, ngộ nhỡ, nếu thực sự hắn tính sai, như vậy tội lỗi sẽ rất lớn.
Lúc trước bọn họ chỉ muốn không để cho người này rơi vào trong tay phủ Quốc Công, sợ bị giết người diệt khẩu, cho nên mới trực tiếp đưa hắn đi. Đi thông đạo riêng biệt của hộ vệ cấm cung bọn họ, vừa kín đáo lại vừa nhanh chóng.
Bây giờ suy nghĩ một chút, quả thật có chút kích động, không đủ lý trí.
Đặc biệt là sau khi bị Tiêu Thiết Ưng nói như vậy, quả thực là trăm ngàn chỗ hở.
Lúc sáng sớm, ánh sáng tỏa ra vạn trượng.
Đám người Tống Tư Văn vừa mới dậy, còn chưa kịp đi luyện công thì đã được mời đến Thiết Ưng đảo.
Khi bọn họ bước vào phòng khách, nhìn thấy hán tử trung niên mặc áo xám đang đứng trong sảnh, cả đám hơi thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Tiêu Thiết Ưng.
Tiêu Thiết Ưng ngồi ở bên trên ghế Thái sư, trên mặt mang theo một nụ cười lạnh lùng.
Lâm Toàn đứng phía sau hắn, đang mỉm cười gật đầu với bọn họ, vẻ mặt khiêm tốn.
- Đại công tử, không ngờ lại kịp đoạt người về nhanh như vậy.
Tống Tư Văn hừ lạnh nói.
Tâm tình của hắn rất phức tạp, vừa có chút vui mừng, lại có chút kiêng kỵ, ở trước mặt phủ Quốc Công, lối đi này cũng không tính là kín đáo gì cả.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Đừng quên, đây là Sùng Minh đường... Ta đã nói với Sở Ly, hắn nói chỉ muốn hỏi tên này một vấn đề.
- Vấn đề gì?
Tống Tư Văn hừ lạnh nói.
Tiêu Thiết Ưng lạnh lùng nói:
- Hắn đứng ở bao xa nhìn thấy Sở Ly động thủ với Triệu Tử Lai.
Hắn quay đầu trừng mắt, nhìn về phía hán tử trung niên mặc áo xám:
- Nói đi, ngươi ở cách bọn họ bao xa?
Tướng mạo của trung niên áo xám rất phổ thông, da dẻ bị mặt trời làm cho đen, ánh mắt trung thực. Thế nhưng lại bị khí thế của Tiêu Thiết Ưng làm cho sợ đến mức không dám nói lời nào mà chỉ chăm chú cúi đầu.
Tống Tư Văn nhẹ nhõm nói:
- Không sao, cứ nói thật là tốt rồi, ngươi nhìn thấy cảnh này ở nơi bao xa?
- Chuyện này... tiểu nhân cũng không biết là ở bao xa, có khả năng tầm khoảng mười trượng, tiểu nhân ở phía sau tảng đá nhìn thấy cảnh này.
Trung niên áo xám lắp bắp nói.
- Ha ha...
Tiêu Thiết Ưng nở nụ cười, nhìn về phía Tống Tư Văn.
Tống Tư Văn cau mày, hắn chỉ ra ngoài cửa:
- Như vậy đi, nhìn từ chỗ chúng ta hướng về phía ngoài cửa, ngươi xem chỗ nào có khoảng cách xa bằng khi ngươi nhìn thấy họ động thủ?
Trung niên tiều phu áo xám nhìn ra phía ngoài, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cùng cái kia giả sơn gần như.
Tiêu Thiết Ưng cười ha hả, nói:
- Tống hộ vệ, đây chính là nhân chứng mà ngươi tìm hay sao? Thực sự là buồn cười chết ta!
Sắc mặt của Tống Tư Văn cũng rất khó coi.
Chỉ xa có mười trượng, đối với cao thủ Thiên Ngoại Thiên và cao thủ Tiên Thiên mà nói, hầu như là ở ngay trước mặt, không thể không phát hiện ra được.
Có người nói phi đao của Sở Ly vô cùng lợi hại, nếu như thực sự là hắn giết Triệu Tử Lai, như vậy dùng một đao trực tiếp giải quyết tiều phu này, há có thể tha cho hắn còn sống để tới làm chứng cơ chứ?
Tiều phu trung niên thấy sắc mặt của Tống Tư Văn không đúng, vội nói:
- Cũng có khả năng xa hơn một chút, ta tính toán như thế.
Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:
- Nói đi, ai bảo ngươi nói những câu này. Nếu như bây giờ nói thật, như vậy phủ Quốc Công sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu như ngươi nói dối mà khiến cho chúng ta tra ra được, ngươi sẽ không còn bất kỳ đường sống nào nữa!
Tiều phu trung niên vội vã nhìn về phía Tống Tư Văn.
Tống Tư Văn cau mày:
- Thật sự có người sai khiến ngươi làm như thế sao?
- Chuyện này... Chuyện này...
Vốn tiều phu trung niên nghĩ mình có thể chịu đựng được, thế nhưng khí thế trên người của Tiêu Thiết Ưng lại giống như là một ngọn núi lớn ép cho hắn không thở nổi, hắn lắp bắp:
- Ta... Ta...
Tống Tư Văn nhìn dáng vẻ của hắn, càng ngày càng hoài nghi, trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi nói thật, ta sẽ không truy cứu ngươi.
- Ầm!
Tiều phu trung niên quỳ xuống, liên tục dập đầu đầu mấy cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.