Bạch Bào Tổng Quản

Chương 134: Bí ẩn




- Công tử!
Tuyết Lăng bước tới khẽ gọi.
Sở Ly quay đầu nhìn nàng:
- Sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?
Tuyết Lăng giật nảy mình, sững người lại, ánh mắt của hắn giống như hàn kiếm đâm vào người mình, nàng như rơi vào hầm băng, toàn thân không thể cử động.
Sở Ly cảm thấy bất thường liền thu lại ánh mắt, xua tay:
- Xin lỗi… Bọn họ đã ổn định rồi chứ?
- Vâng.
Tuyết Lăng thở phào, tim đập loạn xạ, cảm giác vừa rồi thật đáng sợ.
Sở Ly đóng hộp đen lại:
- Tưởng huynh vượt tới tầng mấy?
- Hiện là hộ vệ lục phẩm.
Tuyết Lăng nói:
- Võ công của hắn rất lợi hại, công tử tìm được hắn ở đâu vậy?
Sở Ly bật cười:
- Tưởng huynh là Phi Thiên Thần Hầu nổi danh võ lâm, có thể vượt lục phẩm là điều đương nhiên, họ hài lòng chứ?
- Nô tì thấy họ rất hài lòng.
Tuyết Lăng nói:
- Tưởng phu nhân rất yêu thích.
Sở Ly gật đầu nói:
- Ngươi thường xuyên qua đó thăm họ, dù sao cũng mới tới đây, cần có người giúp đỡ, chỉ có một thị nữ sẽ khó tránh chăm sóc không chu đáo.
- Vâng.
Tuyết Lăng nói:
- Hay là ta tìm thêm hai người nữa giúp đỡ?
- Không cần.
Sở Ly nói:
- Họ từ từ thích ứng là được… Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi.
Tuyết Lăng chỉ vào hộp đen:
- Đây là gì vậy?
- Xương hổ.
Sở Ly cười nói:
- Ngươi đừng động vào nó, chạm vào sẽ mất mạng!
- Ban nãy công tử rất đáng sợ.
- Ta đang vật lộn với sát khí của nó, ngươi tới vừa đúng lúc… Hàng ngày đều xem tranh hổ chứ?
- Đương nhiên rồi!
Tuyết Lăng gật đầu.
Nàng thấy hiệu quả của việc xem tranh hổ rất tốt, càng ngày càng bạo dạn, không nhút nhát sợ sệt vô cớ nữa, làm việc cũng chín chắn hơn hẳn, nàng cảm thấy vận nội lực cũng nhanh hơn một phần.
Sở Ly hài lòng gật đầu nói:
- Mai ta sẽ đổi một bức khác.
- Đa tạ công tử.
Tuyết Lăng nhận được ích lợi, biết những bức tranh hổ này đều rất quý giá, người bình thường sẽ không nỡ treo lên cho người khác xem.
Sở Ly xua tay, Tuyết Lăng đi vào bếp nấu cơm.

Từ khi Tưởng Hòe vào phủ Quốc Công, Sở Ly chưa từng xuất hiện, ngồi trong tiểu viện xem xương hổ, cảm ngộ sát khí, làm lớn mạnh mãnh hổ trong mường tượng của Bạch Hổ Luyện Dương Đồ.
Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh truyền tới từ hư không cũng ngày một mạnh, giống như sóng lớn ập tới, nhấn chìm mình.
Cơ thể càng ngày càng rắn chắc, sức mạnh tăng lên, tốc độ cũng nhanh hơn, uy lực của Kim Cang Độ Ách Thần Công cũng lớn hơn nhiều, được Bạch Hổ Luyện Dương Đồ tăng uy lực, Bích Hải Vô Lượng Công có thể dễ dàng cộng dồn năm tầng.
Sở Ly thầm cảm khái, mảnh xương hổ này giúp mình quá nhiều.
Hắn luôn có cảm giác muốn chạm vào xương hổ, trong lòng luôn có một điềm cảnh cáo không để mình chạm vào nó, có nguy hiểm tới tính mạng.
Hắn tin vào trực giác của mình, vẫn luôn kiềm chế mong muốn đó lại, chỉ nhìn, cảm nhận ở cự ly gần, không chạm vào.
Sở Ly khi rảnh rỗi lại giúp Tuyết Lăng luyện công, tăng cảnh giới cực nhanh.
Khuyết điểm lớn nhất của Thái Âm quyết chính là phát động chậm, trước lực tinh thần hùng mạnh của hắn, Thái Âm quyết có thể dễ dàng thoải mái, không gặp trở ngại nào cả.
Nhờ sự giúp đỡ của hắn, Tuyết Lăng luyện một ngày bằng một tháng, sau một tháng nàng đã hoàn thành phá huyệt, đạt tới Hậu Thiên Viên mãn, chỉ thiếu một bước là sẽ bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Tuyết Lăng có chút nôn nóng, không tìm được huyền quan, không tìm được đường vào Tiên Thiên.
Nàng biết Tiên Thiên là một ngưỡng cửa sắt, mười người thì có tới tám người bị ngã trước cửa Tiên Thiên, bản thân mình tư chất bình thường, có thể nhanh chóng tới được cửa Tiên Thiên đều dựa vào sự giúp đỡ của công tử, nếu chỉ dựa vào tu luyện của bản thân, chín năm mười năm cũng không đạt tới bước này được.
Nghĩ tới đây nàng không vội nữa, từ từ nghiền ngẫm, chắc chắn sẽ tìm được điểm mấu chốt.
Sáng sớm, Sở Ly luyện công xong, ngồi trong tiểu đình, nhận chén trà ngọc Tuyết Lăng đưa cho, đột nhiên chỉ vào bục đá đối diện:
- Ngồi xuống nói chuyện.
Tuyết Lăng nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện.
Nàng mặc áo trắng tuyết không nhuốm bụi trần, gương mặt như bạch ngọc, ánh mắt trong veo như mặt hồ thu, nàng hiếu kì nhìn hắn:
- Công tử?
Sở Ly nói:
- Gần đây bị kẹt ở ngưỡng cửa Tiên Thiên sao?
- Đúng.
Tuyết Lăng buồn rầu nói:
- Không tìm được phương hướng, không có cảm giác gì hết.
Nàng từng hỏi Triệu Dĩnh, trước khi đột phá cảnh giới Tiên Thiên sẽ có cảm giác kì lạ, thấp thoáng cảm nhận được sự tồn tại của huyền quan, mình thì không hề có cảm giác gì cả, xem ra còn rất xa vời.
Sở Ly nói:
- Ngươi không tĩnh tâm, rất khó tìm được cảm giác.
- Vậy làm sao mới có thể tĩnh tâm được?
Tuyết Lăng hỏi.
Sở Ly mỉm cười:
- Khi ngươi không nghĩ tới cảnh giới Tiên Thiên nữa thì sẽ có thể tĩnh tâm.
- Sao có thể vậy được!
Tuyết Lăng lắc đầu nói.
Luôn muốn đột phá cảnh giới Tiên Thiên, ngày muốn đêm muốn, dù thế nào cũng không thể từ bỏ.
Sở Ly nói:
- Tính cách của ngươi rất khó đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên.
Càng cố chấp càng khó tĩnh tâm, tâm không tĩnh, mức độ tĩnh không đủ sâu sẽ không thể chạm vào được huyền quan, không tìm được đường Tiên Thiên.
Cảnh giới Tiên Thiên tại sao lại khó đột phá tới vậy, ngăn cản đại đa số người, không đơn thuần chỉ vì tư chất mà là do tâm tính.
Khi thực sự từ bỏ cảnh giới Tiên Thiên, không cố chấp nữa, tâm mới có thể thật sự tĩnh, mức độ tĩnh mới sâu, huyền môn sẽ hiện ra.
Nhưng vừa tới đã từ bỏ, không có mong muốn gì thì cũng không thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.
Vất vả tìm kiếm mà lại từ bỏ, tuyệt vọng hoàn toàn giống như sức sống chấm dứt, từ bỏ hi vọng.
Lúc này chính là tâm cảnh âm cực sinh dương, chính là thời cơ tốt nhất, sẽ nhìn thấy huyền môn, từ đó bước vào con đường Tiên Thiên. Mức độ mong muốn càng sâu, mức độ tĩnh tâm khi từ bỏ càng sâu sẽ giống như đại triệt đại ngộ trong phật gia, không có vất vả tìm kiếm, từ bỏ luôn thì mức độ tĩnh tâm cũng không đạt được.
Nhưng thời cơ tốt nhất này trôi qua rất nhanh, rất ít người có thể nắm bắt được.
Đột phá Tiên Thiên tại sao không thể hướng dẫn chính là vì nguyên nhân này, nói trước sẽ không thể đạt tới tâm cảnh âm cực sinh dương, không thể đột phá được tới cảnh giới Tiên Thiên, vì thế không thể nói, nói ra chỉ hại đối phương.
Huống hồ, có thể tổng kết ra điều này cũng chỉ có mình Sở Ly, đại đa số người đều mơ mơ hồ hồ bước vào cảnh giới Tiên Thiên, cũng không hiểu mình vào thế nào, tại sao lại vào.
Sở Ly có tư duy khác với thế giới này, phật pháp tinh thâm, rất am hiểu về sự kì diệu của tâm cảnh, có thể nhìn thấu bí ẩn của Tiên Thiên.
Khi xưa Sở Ly tiến vào cảnh giới Tiên Thiên mà không gặp cản trở nào không phải vì tâm cảnh mà là thiền định tinh thâm, mực độ tĩnh tâm cực sâu, tìm kiếm một lát là tìm thấy huyền quan, bước chân vào con đường Tiên Thiên.
Còn tính cách của Tuyết Lăng là kiên nghị cố chấp, dù thế nào cũng không từ bỏ, vậy thì không thể vào được cảnh giới Tiên Thiên.
Sở Ly không thể cứ mặc nàng ta giống như kẻ mù đi đại, tốn công vô ích, chỉ dựa vào nàng ta cho dù chín năm mười năm cũng không vào được Tiên Thiên.
Tuyết Lăng không phục nói:
- Công tử, vậy ta không vào được cảnh giới Tiên Thiên sao?
Sở Ly nói:
- Nếu như không có gì bất ngờ thì ngươi sẽ không vào được.
- Tại sao chứ?
Tuyết Lăng hỏi.
Sở Ly mỉm cười.
Tuyết Lăng cắn môi đỏ:
- Công tử, vậy công tử sẽ giúp ta chứ?
Sở Ly bật cười.
Tuyết Lăng liếc mắt nhìn hắn.
Nàng tin lời Sở Ly và không có niềm tin vào bản thân, hắn đã nói mình không thể vào được, ắt hẳn không sai, nhưng nhìn thái độ của hắn chắc là có thể giúp mình.
Ở trước mặt người khác nàng còn quan tâm tới thể diện và lòng tự tôn, trước mặt Sở Ly nàng sớm đã vất bỏ những thứ này.
Sở Ly nói:
- Được rồi, ta sẽ giúp ngươi.
Tuyết Lăng vui mừng ra mặt:
- Đa tạ công tử!
- Đi thôi, tới tĩnh thất của ta.
Sở Ly đứng dậy bước ra khỏi tiểu đình, tới phòng phía tây chính sảnh.
Hai người ngồi lên trên giường, Tuyết Lăng ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, dáng vẻ trang nghiêm.
Sở Ly ngồi đối diện với nàng, ngón tay cái đặt chặt lên ấn đường của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.