Bạch Bào Tổng Quản

Chương 128: Chiêu mộ




Sở Ly lại xuất hiện cách mười mét sau lưng Tưởng Hòe, lớn tiếng nói:
- Rốt cuộc ngươi giấu Trường Sinh Thảo ở đâu?
Tưởng Hòe quay người, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi là ai?
Sở Ly mỉm cười:
- Sở Ly, phủ Dật Quốc Công!
- Không quen biết!
Tưởng Hòe lạnh lùng nói.
- Phi Thiên Thần Hầu Tưởng Hòe.
Sở Ly mỉm cười nói:
- Thật không ngờ Phi Thiên Thần Hầu đại danh lẫy lừng lại là các hạ!
- Ta?
Tưởng Hòe chỉ vào mình:
- Phi Thiên Thần Hầu?
Sở Ly gật đầu.
Tưởng Hòe cười lớn mấy tiếng:
- Thật nực cười!
Sở Ly nói:
- Trường Sinh Thảo rất phỏng tay, chắc ngươi cũng không muốn giữ lại? Đại công tử của tệ phủ đã nói, chỉ cần giao ra Trường Sinh Thảo sẽ có thể không hỏi tội, từ nay nước sông không phạm nước giếng, coi như việc này chưa từng xảy ra!
- Ta không hiểu ngươi đang nói gì!
Tưởng Hòe lắc đầu nói:
- Các hạ nhận nhầm người rồi, cáo từ!
Sở Ly cười nói:
- Tưởng huynh hà cớ gì phải đi vội vậy!
Hắn lấy ra một tấm lệnh bài bạch ngọc ném qua:
- Hãy xem lệnh bài của ta!
Tưởng Hòe vung tay áo cuốn lấy lệnh bài bạch ngọc, sau đó hất vào trong tay nhìn qua một lượt, lắc đầu:
- Không biết, đây là lệnh bài của phủ Quốc Công sao?
Sở Ly cười tít mắt nói:
- Tưởng huynh là người trong nghề đương nhiên là biết, hà tất phải giả vờ hồ đồ?… Không ngờ Tưởng huynh tinh thông Thúc Cốt Thuật, khi giao chiến sẽ thi triển Thúc Cốt Thuật trước, sau khi xong việc lại khôi phục lại, người khác đều không nhận ra!
Thúc Cốt Thuật không chỉ thu nhỏ cơ thể mà mặt cũng thu nhỏ lại, thay đổi xương cốt toàn thân.
Bình thường một người béo lên, người bên cạnh có thể sẽ không nhận ra, xương cốt thay đổi càng khiến người khác không phân biệt được, huống hồ cũng không ai nghĩ tới vấn đề này.
Sắc mặt Tưởng Hòe sa sầm, trừng mắt nhìn Sở Ly chằm chặp, tay siết chặt lệnh bài bạch ngọc như muốn bóp nát.
Đây là bí mật lớn nhất của mình, ngoài mình ra, cho dù là nương tử của mình cũng không biết, gã họ Sở này rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết bí mật này!
Phủ Quốc Công quả nhiên ngọa hổ tàng long, nhất định phải là người tài trí xuất chúng mới có thể suy đoán ra được.
Sở Ly nhìn ánh mắt sáng quắc của hắn, lúc sát ý đằng đằng, lúc chần chừ do dự, Sở Ly mỉm cười:
- Tưởng huynh muốn giết ta để diệt khẩu? Không nể mặt phủ Quốc Công, không muốn xoay chuyển tình thế?
- Phủ Quốc Công cũng không là gì!
Tưởng Hòe nói.
Sở Ly bật cười ha ha.
Đối với bốn đại tông phái, phủ Quốc Công đúng là không đáng lo ngại, nhưng đối với những môn phái bình thường, phủ Quốc Công chính là một quái vật khổng lồ, không thể kháng cự, đối với người đơn thương độc mã như Tưởng Hòe, nếu có thể không đắc tội với phủ Quốc Công thì tuyệt đối không đắc tội.
Tuy Tưởng Hòe có khinh công lợi hại nhưng không phải là người không có các mối quan hệ, hắn cũng có bạn bè và người thân, nếu đối đầu với phủ Quốc Công, thế lực của phủ Quốc Công không giết được hắn nhưng có thể đối phó với người thân của hắn.
Huống hồ hắn đã đắc tội với phủ Nhân Quốc Công, nếu đắc tội thêm một phủ nữa thì hắn sẽ hết đường sống.
Sở Ly nhìn rõ tình trạng của Tưởng Hòe, phát hiện điều bất ngờ, hắn có nhược điểm chí mạng.
Trước đây Tưởng Hòe to gan coi trời bằng vung, cậy vào khinh công tuyệt đỉnh hoành hành không chút kiêng dè, đắc tội quá nhiều người, đặc biệt là phủ Nhân Quốc Công, tới giờ vẫn luôn bị phủ Nhân Quốc Công truy sát.
Hiện nay Tưởng Hòe đã khác trước, hắn có thê tử, lại rất yêu thê tử của mình, trong lòng có điều ràng buộc, lo lắng cho sự an toàn của thê tử.
Bị phủ Nhân Quốc Công truy sát hai năm, hắn cảm nhận rất rõ sự lớn mạnh của phủ Quốc Công, tai mắt ở khắp mọi nơi, cho dù hắn có khinh công tuyệt đỉnh cũng phải trốn đông trốn tây, nhưng vẫn không thể thoát được sự truy đuổi của phủ Nhân Quốc Công.
Một mình hắn thì không sao nhưng thê tử của hắn phải lo lắng sợ hãi cùng với hắn, khiến hắn vô cùng đau khổ.
Anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường, sự dịu dàng của phụ nữ chính là mồ chôn anh hùng, anh hùng liều lĩnh như hắn cũng trở nên mềm yếu.
Đây là một cơ hội hiếm có, Sở Ly đương nhiên không thể bỏ qua, tấn công liên tục, phá vỡ đấu chí của hắn, khiến hắn quy thuận phủ Quốc Công.
Giết hắn thì dễ nhưng để hắn quy thuận phủ Quốc Công, tăng thực lực cho phủ Quốc Công thì rất khó.
Cao thủ khinh công tuyệt đỉnh như Tưởng Hòe có tác dụng rất lớn, cao thủ Tiên Thiên bình thường khó lòng sánh bằng, nhiều lúc thậm chí còn quan trọng hơn cao thủ Thiên Ngoại Thiên.
Tr-uyệ-n được dịch trực -tiếp tại i-READ
- Ngươi cười gì chứ?
Tường Hòe lạnh lùng nói.
Sở Ly nói:
- Trời đất bao la nhưng không có nơi dung thân, nói một cách tương đối thì phủ Quốc Công khá an toàn, Tưởng huynh có thể bố trí gia quyến trong phủ Quốc Công, sẽ không còn gì phải lo lắng nữa!
- Ngươi đang chiêu mộ ta sao?
Tưởng Hòe bật cười.
Sở Ly gật đầu:
- Ta thân là tứ phẩm, có quyền chiêu mộ cao thủ vào phủ.
- Ngươi là tay sai của phủ Quốc Công sao?
Tưởng Hòe nói.
- Tay sai?
Sở Ly bật cười:
- Con người sống trên đời đều là tay sai cả, đệ tử của danh môn đại phái cần phải nghe theo tông phái, người dân bình thường thì phải nghe theo triều đình, cho dù một thân một mình cũng phải chịu sự chi phối của dục vọng bản thân, ai có thể thực sự tự do?
- Lý lẽ xằng bậy!
Tưởng Hòe cười nhạt khinh khi.
Sở Ly nói:
- Được và mất vốn là một thể, có được thì phải có mất, đứng dưới đại thụ có thể hóng gió, nếu đã hóng gió thì há có thể không phải trả giá?… Vào phủ Quốc Công tuy ngươi mất đi tự do, nhưng có thể bảo vệ gia quyến của ngươi, cái giá phải trả này lẽ nào không xứng đáng?
Tưởng Hòe cười nhạt không nói gì.
Sở Ly tiếp tục nói:
- Nếu như ngươi chỉ có một mình có thể tiêu dao tự tại, nhưng ngươi có gia đình, sao có thể tiêu dao?… Kẻ thù của ngươi ở khắp thiên hạ, lẽ nào không có ai có thể tìm được ngươi, báo thù gia đình ngươi?
Sắc mặt Tưởng Hòe vô cùng khó coi, câu nói này đâm trúng điểm yếu của hắn ta.
- Tình trạng của ngươi, danh môn đại phái sẽ không chấp nhận!
Sở Ly lắc đầu nói:
- Muốn vào phủ Quốc Công còn khó hơn vào danh môn đại phái, không có tứ phẩm trở lên tiến cử, tuyệt đối không vào được phủ Quốc Công!… Nói thực với ngươi, ta vừa trở thành tổng quản một viện, cần tâm phúc của bản thân, nếu như là người khác tới đây chắc chắn sẽ ra tay giết ngươi, đâu cần tốn lời thế này?
Tưởng Hòe liếc mắt nhìn Sở Ly, cười nhạt nói:
- Ra tay? Có thể làm gì ta chứ?
Sở Ly lắc đầu bật cười:
- Ngươi tưởng rằng ta không làm gì được ngươi nên mới buộc phải chiêu mộ ngươi?
Hắn nói xong liền biến mất khỏi vị trí cũ, xuất hiện sau lưng Tưởng Hòe.
Tưởng Hòe vụt di chuyển sang ngang, tốc độ cực kì nhanh.
Sở Ly bước một bước lại tới sau lưng hắn, Tưởng Hòe lại di chuyển sang ngang, Sở Ly lại bước một bước theo sau.
Tưởng Hòe trong lòng kinh hãi, tốc độ lên tới đỉnh điểm, giống như một làn khói nhẹ bay lên trên tường, bay qua hàng loạt bờ tường, hàng loạt mái nhà, dưới ánh trăng sáng vằng vặc giống như một cái bóng lướt qua, nhìn không rõ thân hình.
Hắn chạy thẳng một mạch ra xa trăm dặm, ra khỏi thành Mẫn Châu, tới một rừng cây, dừng lại dưới một gốc cây tùng, đắc ý mỉm cười.
Đột nhiên hắn sững người, vai hắn bị vỗ nhẹ, phía sau vọng tới giọng Sở Ly:
- Khinh công của Tưởng huynh đúng là lợi hại.
Tưởng Hòe quay người lại giống như gặp phải ma, trừng mắt nhìn Sở ly.
Trên thế gian này lại có người có khinh công lợi hại hơn mình sao?
Khinh công của mình được trời ban, do ăn phải một quả kì lạ khiến cơ thể nhẹ như lông vũ, khinh công tu luyện không phải đỉnh cấp nhưng tốc độ cực nhanh, không ai sánh kịp.
Khinh công của gã Sở Ly này nhanh hơn mình, sao lại thế được!
- Nhắc nhỏ ngươi một câu, chúng ta có thể tìm được ngươi, phủ Nhân Quốc Công chắc chắn cũng có thể, tốt nhất ngươi hãy mau cao chạy xa bay!… Trường Sinh Thảo ta sẽ lấy về trước.
Sở Ly chỉ vào lệnh bài trên tay hắn:
- Nếu như ngươi đã nghĩ kĩ rồi thì hãy mang lệnh bài này tới phủ Quốc Công tìm ta, không muốn tới thì tùy ngươi, có thể dùng lệnh bài này xin phủ Quốc Công giúp một lần!
- Ngươi…
Tưởng Hòe nhíu mày.
Sở Ly xua tay, vụt biến mất.
Tưởng Hòe sa sầm sắc mặt, cố gắng suy nghĩ.
Sẽ lấy Trường Sinh Thảo về, lẽ nào bọn họ đã tìm được nơi mình cất giấu Trường Sinh Thảo?
Hay chỉ là lừa mình, một khi mình tới đó hắn sẽ nhân cơ hội xuất hiện cướp mất Trường Sinh Thảo?
Tưởng Hòe do dự không biết làm sao, cuối cùng thấy rằng nơi mình giấu Trường Sinh Thảo vô cùng bí mật, chỉ có mình biết, phủ Dật Quốc Công lợi hại cỡ nào đi nữa cũng không thể tra ra được, không nên mắc mưu của hắn ta!
Nhưng nhỡ may hắn ta tìm được thật thì sao?
Tự mình giao ra hoàn toàn khác với việc hắn ta tìm được.
Lời nói ban nãy của Sở Ly, hắn có phần coi khinh nhưng cũng có chút động lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.